Chương 91. Bạch Thanh Nhan mất tích.

Nhiễm Dật không nghĩ tới Cơ Dận vậy mà lại lấy ra thứ này. Gã chậm rãi buông tay, đứng dậy. Nhưng vẫn như cũ cười lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Cơ Dận cũng theo đó từ trên bàn đứng dậy. Hắn nâng cánh tay lên nhìn qua, phía trên tím xanh một mảng. Chỉ từ thương thế liền có thể nhìn ra người kia khi nãy xuống tay hung ác đến mức nào. Song Cơ Dận không nói gì thêm, chỉ cau mày nhìn Nhiễm Dật một chút.

"Khí lực lớn như vậy, quả nhiên ngươi 'tráng kiện' hơn nhiều. Chỉ là ta vẫn đề nghị ngươi nuốt một viên."

"Môi ngươi bốn phía một vòng tử sắc, đầu ngón tay phát xanh, móng tay thâm đen. Mặc dù sắc mặt nghiêm nghị thoạt nhìn còn có chút huyết khí, nhưng khi nãy phát giận, khí tức trắng bệch lại hiện ra... Nhiễm Dật, chừng ấy thời gian, ngươi vẫn luôn dùng mạng người để chống đỡ sao? Thế nhưng nhìn tình huống ngươi bây giờ, ta cho rằng biện pháp dùng huyết nhục tinh khí của người khác để kéo dài tính mệnh lấy từ Ngọc Dao công pháp này... Thất bại!"


"Ai nói ta thất bại?!"

Nhiễm Dật đột ngột ngẩng đầu, khuôn mặt dữ tợn:

"Ta đã sống đến bây giờ! Sẽ còn tiếp tục sống! Nếu trước đó ngươi không xuất hiện, ta đã bắt được Thái tử Ngọc Dao kia, nắm Ngọc Dao công pháp trong lòng bàn tay! Chỉ dựa vào vài trang công pháp tàn tạ mà ta đã có thể sống được đến hôm nay... Nếu như có được y, ta tuyệt đối sẽ thành công!"

"Ngươi quả thật sống được đến hôm nay. Chỉ là, dựa vào phương pháp hổ lang hấp thu công pháp tính mệnh của người khác kia, sống sờ sờ kích phát huyết khí để bản thân sử dụng vốn sẽ gây ra gánh nặng vô cùng lớn đối với thân thể. Cứ tiếp tục như vậy, tâm tật của ngươi... Chịu được sao?"

"Uống đi."

Cơ Dận dốc một viên thuốc từ trong bình ra, đặt vào lòng bàn tay đưa lên đến miệng Nhiễm Dật. Nhiễm Dật lui về sau một bước, đề phòng nhìn hắn.


"Ngươi đang sợ ta hạ độc sao?"

Cơ Dận liền đưa dược hoàn kia đến bên môi mình, đặt giữa hai hàm răng. Hắn nhìn Nhiễm Dật một chút, trực tiếp cắn dược hoàn làm hai nửa. Một nửa nuốt xuống, một nửa khác đưa trả lại.

"Uống đi."

"Ngươi đến cùng là muốn làm gì?!"

Cơ Dận không trả lời, mà chuyển chủ đề.

"Ngươi có biết 'Phong đan' từ đâu mà đến không?"

"Liệt tổ liệt tông Đại Tiếp ta đều là minh quân thánh chủ. Nhưng trong đó có một vị công tích hiển hách, chính là Tiên thúc Cao tổ Cơ Tiên. Người và Đại Tướng quân Lâm Phong dưới trướng quân thần tương đắc, mấy chục năm đồng tâm hiệp lực cai quản Đại Tiếp quốc thái dân an. Sau khi hai vị đi về cõi tiên, cũng táng cùng một tòa lăng mộ. Những chuyện này, có lẽ ngươi cũng từng nghe thấy."

"Ngươi nói năng nói cuội rốt cuộc là định nói gì? Ta đang hỏi ngươi muốn làm cái gì?"


Nhiễm Dật càng thêm nôn nóng, trực tiếp chen vào. Nhưng Cơ Dận lại không để ý tới gã, tiếp tục nói.

"Phong đan kia, có quan hệ cùng hai vị này."

"Tục truyền, Lâm Phong Tướng quân thuở nhỏ thân từng mang tâm tật, thời điểm đảm nhiệm chức vụ Ngự tiền Thống lĩnh Thị vệ bên người Tiên thúc Cao tổ còn từng mấy lần bởi vì bệnh tim tái phát mà mạng sống như treo trên sợi tóc. Tiên thúc Cao tổ của ta vì ngài mà đi hỏi thăm danh y, cuối cùng được một thế ngoại cao nhân tương trợ, dùng tâm đầu huyết* đem Lâm Phong Tướng quân cứu trở về. Sau đó, Lâm Phong Tướng quân bị gian thần dèm pha, gia tộc rơi vào bất hạnh, ngài không thể không thay tên sửa họ, nhưng vẫn lập chiến công hiển hách tại biên quan, thay Đại Tiếp ta đánh thành bản đồ giang sơn ngày nay. Đợi đến khi nội ưu được giải trừ, ngoại hoạn được bình định, ngài mới khôi phục tên họ ban đầu. Lại về sau, đến lúc tuổi già, Lâm Phong Tướng quân bệnh tim tái phát, nhưng Tiên thúc Cao tổ đã sớm cân nhắc đến khả năng này, người dùng thời gian mấy chục năm, tổn hao trọng kim nghiên cứu ra một phương thuốc, chính là bắt chước tâm đầu huyết mà thành."
*Tâm đầu huyết: Máu ở đầu tim.

Nói đến đây, Cơ Dận dừng lại:

"Cuối cùng, thành phẩm chính là phong đan trong tay ngươi. Có nó, Lâm Phong Tướng quân mới chuyển nguy thành an. Cũng bởi vậy, phương thuốc này liền lấy danh tự của Tướng quân để đặt tên."

Ánh mắt Nhiễm Dật vẫn lạnh lùng như cũ. Gã châm chọc cười một tiếng:

"Thì tính sao?"

"Bây giờ nhắc đến phong đan, khắp thiên hạ đều biết là linh đan diệu dược ngàn vàng khó cầu. Lời này không giả, nó quả thật kéo dài tuổi thọ, dù không thể tiêu tán toàn bộ bách bệnh nhưng lại khiến cho thân thể con người tráng kiện hơn trước rất nhiều. Nhưng chẳng mấy ai hay, nó là dược vật được làm ra để đặc trị bệnh tim."

"Nhiễm Dật, ta có thể dùng nó cứu mạng ngươi."

"Cứu mạng ta? Cơ Dận, hẳn là ngươi nguyện ý hai tay dâng lên phong đan dược phương bí truyền qua bao thế hệ Hoàng thất của các ngươi?"
"Không thể. Nhưng hàng năm ta có thể đưa tới cho ngươi một viên phong đan. Nhiễm Dật, một năm một viên, tâm tật của ngươi sẽ không tái phát nữa. Ngươi có thể sống đến thọ chung chính tẩm*."

*Thọ chung chính tẩm: Sống thọ, chết tại nhà, ý chỉ cái chết bình yên, chết vì tuổi già.

"... Vậy chẳng phải ta sẽ vĩnh viễn bị Cơ Dận ngươi quản chế? Mệnh của ta nằm trong tay ngươi, Lang Nghiệp ta cũng chờ bị bóp chết trong tay Đại Tiếp ngươi!"

"Ngươi không tin tưởng ta?"

"Vì sao ta phải tin ngươi?"

Cơ Dận lắc đầu, cười một tiếng.

"Nói cũng phải. Ngươi vì cái gì mà tin được ta đây?"

"Nếu như vậy, lần này ta trở về, liền gọi ngự y viện chế tạo gấp năm mươi viên phong đan, đưa tới cho ngươi."

"Năm mươi viên phong đan... Hoàng thất Đại Tiếp ngươi chẳng phải là muốn táng gia bại sản?"
"Đại Tiếp ta quốc lực cường thịnh, mặc dù phong đan phí tổn không ít, nhưng cũng miễn cưỡng chống đỡ được. Trước đó, nửa viên phong đan trong tay ta này cũng có thể bảo đảm tính mệnh của ngươi không cần lo lắng."

Nhiễm Dật lúc này mới biểu lộ ra một chút động dung. Gã ngẩng đầu, chăm chú nhìn Cơ Dận, thật lâu mới nhẹ giọng hỏi:

"Ngươi vì sao phải làm đến mức này?"

"Nhiễm Dật, ngươi chẳng qua là muốn tranh cao thấp với trời xanh, mới nhất định phải nghịch thiên cải mệnh. Ta giúp ngươi một tay, ngươi liền có thể đạt thành. Như vậy, ngươi cũng giúp ta một chuyện nhỏ, thế nào?"

"Ngươi rút khỏi sứ quán của ta, đừng truy tìm 'Thái tử Ngọc Dao' nữa."

Nhiễm Dật nheo mắt, giống như đang suy tư điều gì. Dần dần, bên trong ánh mắt gã lần nữa ngưng đọng một tầng sương lạnh.
"Ta đã sớm nghe nói, Hoàng đế Đại Tiếp Cơ Dận thuở thiếu thời đã quen biết với Thái tử Ngọc Dao Bạch Thanh Nhan, cũng coi như một đôi tri giao hảo hữu. Chắc hẳn, đây chính là nguyên do hôm nay ngươi đột ngột xuất hiện ở đây?"

"Hóa ra ngươi nói nhiều như vậy, cũng chỉ vì bảo hộ tính mệnh Thái tử Ngọc Dao kia."

"Ta hỏi ngươi hôm nay vì sao mà đến, ngươi cũng không dám trả lời. Hóa ra đây chính là đáp án của ngươi... Ngươi vì vị Thái tử Ngọc Dao kia mà đến. Vì cứu y, ngươi thậm chí không tiếc hao tổn quốc lực, tới cứu mạng ta."

Nhiễm Dật bật cười. Nụ cười họa thành một đường cong kéo dài từ khóe môi, lộ ra một thân lãnh khốc mà điên cuồng.

"Hoàng đế Đại Tiếp quả nhiên đưa ra một ý kiến hay... Nếu như ta nói không thì sao?"

"Nói không đối với ngươi thì có chỗ nào tốt? Nhiễm Dật, thứ gọi là Ngọc Dao công pháp kia tu luyện nguy hiểm trùng điệp. Loại tà thuật này không thể tùy tiện sử dụng, không chừng còn sẽ bị phản phệ!"
"Vậy thì có sao! Vì sao ta phải nghe ngươi?"

"Phong đan của ta đồng dạng có thể bảo đảm tính mệnh ngươi, lại không nguy hiểm gì. Vì sao ngươi cứ nhất định phải chấp mê bất ngộ?"

"Bởi vì đây là mệnh của ta... Cơ Dận ngươi dựa vào cái gì mà ban thưởng linh đan diệu dược cho ta, ban thưởng cho ta một cái mạng? Ngươi là kẻ nào chứ? Cơ Dận? Ngươi..."

Nhiễm Dật cơ hồ gằn giọng gầm nhẹ, gân xanh trên trán trên cổ thay nhau nổi lên. Lại chẳng ngờ Cơ Dận tiến lên một bước, bàn tay đang cầm nửa viên phong đan đưa tới miệng gã, tay kia bóp lấy mũi gã. Nhiễm Dật theo bản năng mở miệng, viên thuốc lăn xuống cổ họng. Cơ Dận vội quơ lấy một chén trà, đem nửa chén trà còn sót lại đổ hết vào miệng Nhiễm Dật.

"Ngươi! Khụ khụ... Cơ Dận... Khụ khụ khụ... Ta phải gϊếŧ ngươi..."
Cơ Hà lại đưa tay vỗ vỗ sau lưng gã, một ngụm khí nghẹn trong cổ họng này của gã thuận khí trôi xuống dưới.

"Nếu không nuốt viên phong đan này, trong vòng nửa năm, bệnh của ngươi sẽ tái phát. Trong lòng ngươi cũng tự rõ ràng, là ta cứu ngươi."

"Trong vòng nửa năm, ta nhất định có thể đoạt được Ngọc Dao công pháp!"

"Ngươi không chiếm được." Thanh âm Cơ Dận mặc dù trầm thấp, lại cực kỳ tỉnh táo, "Ta sẽ không cho phép."

"Ngươi!"

"Ngươi lại muốn gϊếŧ ta?" Cơ Dận nhẹ nhàng cười một tiếng, "Có thể. Triều đình Đại Tiếp ta ổn định, gϊếŧ chết một cái ta còn chưa đến mức nghiêng trời lệch đất. Ngươi muốn gϊếŧ, cũng có thể đến thử một lần..."

... Chỉ cần ngươi có thể làm được.

Cơ Hà kéo Phó Diễm một đường trở về thiên sảnh. Đứng trước cổng, Cơ Hà lườm lườm Phó Diễm.
"Ta ở chỗ này chờ Duệ Thân Vương."

Phó Diễm đương nhiên biết ý tứ của Cơ Hà, chủ động dừng bước. Cơ Hà đặc biệt thưởng cho hắn một gương mặt tươi cười:

"Coi như ngươi có mấy phần thức thời."

"Sứ quán vốn là nơi yếu hại, huống chi Đại Tiếp lại là đại quốc huy hoàng như vậy, càng không thể tùy tiện thăm dò. Phó Diễm ta bất tài, song điểm đạo lý này vẫn hiểu." Phó Diễm một bên rũ sạch, biểu thị mình tuyệt sẽ không nhìn trộm bí mật trong ám thất của sứ quán, một bên khác vẫn không quên ngầm vỗ mông ngựa*. Chỉ tiếc đối phương lại là Cơ Hà, lần cố gắng này chỉ đổi lại một cái lườm nguýt.

*Vỗ mông ngựa: Nịnh nọt.

"Ngươi quay sang chỗ khác, đưa lưng về phía gian phòng này. Nói thì dễ nghe lắm, nhưng ta không tin được ngươi."

Phó Diễm bất đắc dĩ bĩu môi, nhưng thật sự quay lưng đi. Trong lòng hắn thầm nghĩ, vị Duệ Thân Vương Đại Tiếp này không biết có phải đã kiêu ngạo thành thói hay không, ở đất Lang Nghiệp mà vẫn ương ngạnh như thế. Nhưng bây giờ không phải thời điểm so đo với hắn, vẫn là chính sự quan trọng.
Lại chẳng ngờ, chỉ qua một chút thời gian, bên trong gian phòng truyền đến tiếng vang thật lớn. Phó Diễm cho rằng đây là động tĩnh cơ quan mở ra, vẫn không có quay đầu.

Thế nhưng sau đó lại truyền tới một chuỗi âm thanh, giống như có người ở dưới đất một đường đi thẳng, vội vàng hấp tấp đụng ngã rất nhiều thứ. Trong lòng Phó Diễm có chút bất an, chần chừ mở miệng hỏi:

"Duệ Thân Vương, có gì không ổn sao?"

Lại không có ai trả lời hắn. Hắn đợi thêm một lát, rốt cuộc không nhịn được xoay người lại.

Cửa gian phòng sau lưng vẫn đóng chặt, hắn gõ gõ cửa, hỏi một lần nữa, vẫn như cũ không có ai trả lời. Nhưng khi hắn đẩy cửa phòng ra, lại phát hiện cửa ám thất bên trong thình lình mở rộng... Lấy sự cẩn thận từng li từng tí khi nãy của Cơ Hà, đây không phải tác phong của hắn!
Đến cùng là xảy ra chuyện gì?

"Duệ Thân Vương!"

Phó Diễm lớn tiếng hô hoán, tiến về phía trước mấy bước. Lúc này, bên trong ám thất kia đột nhiên thoát ra một thân ảnh, suýt chút nữa đâm sầm vào người hắn. Phó Diễm vội vàng lui lại, tập trung nhìn, thì ra là Cơ Hà.

"Duệ Thân Vương! Thật có lỗi, ta không phải cố ý nhìn trộm, chỉ là khi..."

"Không có thời gian nhiều lời!" Cơ Hà xô Phó Diễm qua một bên, đi ra khỏi cửa. Phó Diễm đuổi theo sát nút:

"Duệ Thân Vương. Đã xảy ra chuyện gì? Bạch Thanh Nhan y ở đâu?"

"Không thấy y!"

"Cái gì?!" Phó Diễm nghẹn họng thốt lên, "Sao có khả năng?"

"Ai biết làm sao có thể! Cơ Hà nghiến răng nghiếnlợi, "Nhưng y đã biến mất!"