Chương 99. Nhiễm Quận Vương, ngươi là một vị thuốc của Hoàng huynh ngươi.

Lời này nói ra, bầu không khí trong nháy mắt bị đè nén.

Nhiễm Dật cau mày, thần tình trên mặt Cơ Dận ảm đạm. Hai người trầm mặc một lát, Cơ Dận mở miệng lần nữa đã đổi chủ đề.

"Đệ đệ ta đang ở đâu?"

Càng chứng kiến sự điên cuồng của Nhiễm Dật, Cơ Dận đối với an nguy của Cơ Hà đột nhiên sinh ra mấy phần lo lắng. Hắn hiểu rất rõ đệ đệ này. Tâm tính kiêu ngạo, tính tình lại nóng nảy, nếu quả thật chọc đến Nhiễm Dật, chỉ sợ phải chịu thiệt thòi.

Nếu có thể, vẫn là mình tận mắt thấy nó an toàn mới có thể yên tâm.

Nhiễm Dật không nói gì. Gã nhẹ giọng ho khan một tiếng, một mực chờ đến khi Tổng quản nội vụ bên ngoài Thiên điện lặng yên không một tiếng động đi đến trước mặt gã.


"Mời Duệ Thân Vương đến."

Tổng quản nội vụ lại lặng yên không một tiếng động biến mất trước ánh mắt hai người. Rất nhanh, vài người nâng Cơ Hà đến, đi tới trước mặt Nhiễm Dật.

Thấy Cơ Hà lại bị nâng tới, giữa chân mày Cơ Dận có một tia ngưng trọng. Đợi đến khi thấy rõ nước bùn cùng xước xát trên mặt do bị đè xuống đất, tia cười cuối cùng trên mặt hắn kia cũng biến mất.

"Nhiễm Dật, đây chính là đạo đãi khách của Lang Nghiệp các ngươi?" Thanh âm hắn cũng mang theo ý không vui, "Hiện tại xem ra, cái gọi là khách nhân lại chẳng khác gì với tù phạm."

"Làm sao, hẳn là đến giờ phút này ngươi mới nhận ra tình cảnh của các ngươi à?"

"Tình cảnh gì? Ta không phải khách nhân mà Nhiễm Dật ngươi mời đến sao?"

"Ngươi cho đến lúc này vẫn còn muốn giả ngu với ta?"


Nhiễm Dật nheo mắt, âm u nhìn về phía Cơ Dận:

"Ngươi đã một mình đến Vương đô Lang Nghiệp ta, cũng nên sớm chuẩn bị hết thảy cho ngày hôm nay!"

"Chuẩn bị cái gì?"

Cơ Dận trầm mặc trong chớp mắt, lại đột nhiên mỉm cười. Đó là nụ cười ấm áp, hàm súc mang theo quan tâm và thiện ý lúc nào cũng thường trực trên môi ngày hắn thân còn là Hoàng trữ Đại Tiếp. Cũng là dựa vào nụ cười ấy, cùng với hành động thương cảm và quan tâm thuộc hạ, hắn được trên dưới triều đình nhất trí hảo cảm.

Sau này làm Hoàng đế rồi, đối với triều thần không thể lại lôi kéo làm chủ như thuở Hoàng trữ, mà phải ân uy tịnh thi*. Bởi vậy nụ cười này của hắn, kỳ thật có lẽ đã lâu không hề hiện ra.

*Ân uy thịnh thi: Đồng thời sử dụng ân huệ và uy nghiêm/ uy phong.

Nhưng Nhiễm Dật chưa bao giờ làm thần tử tại Đại Tiếp, cũng chẳng biết Cơ Dận tự bao giờ đã biến nụ cười này thành mặt nạ, có thể tùy thời gỡ bỏ. Gã hơi sững sờ...


Kẻ nào thấy gã mà không phải nơm nớp lo sợ như giẫm trên băng mỏng? Gã khống chế bọn chúng, uy hϊếp bọn chúng, gã là mây đen âm u ẩn chứa sức mạnh sấm sét to lớn trên đỉnh đầu bọn chúng, nắm toàn bộ quyền lực quân chủ sinh sát trong tay!

Ngần ấy năm, chưa có kẻ nào dám cho gã nụ cười như thế. Chỉ sợ nhất thời vô ý rước tới họa sát thân.

Một nụ cười hệt như nắng ấm ba tháng mùa xuân khiến mây đen sắp kết thành phiến bị xua tan. Nhưng thứ mây đen này cũng chính là khôi giáp của Nhiễm Dật, sấm sét bên trong mây đen lại càng là vũ khí tự vệ của gã.

Chỉ là một nụ cười mà thôi. Khôi giáp và vũ khí của gã vậy mà đều tan thành mây khói.

Nhiễm Dật chưa từng cảm thấy mình yếu đuối như hôm nay.

Nhìn ra thay đổi của Nhiễm Dật, Cơ Dận nhẹ nhàng thở ra. Hắn vốn cho rằng cùng là Hoàng đế thao túng triều đình, cách lấy lòng của mình cũng chẳng có tác dụng lớn đến vậy, không ngờ đơn giản như thế đã xúc động được Nhiễm Dật.
Bấy giờ, hắn mới có thể yên lòng tiếp tục đàm phán với Nhiễm Dật.

"Ngươi nói ta nên chuẩn bị kỹ càng... Đã một mình đến địa bàn của ngươi liền phải đem cái mạng này dâng cho ngươi, có phải không?"

Cái chết vẫn luôn là sự uy hϊếp Nhiễm Dật ngậm trên đầu lưỡi, nhưng hôm nay gặp Cơ Dận, gã lại chậm chạp không nhả ra. Khi nãy gã thậm chí còn có một chút do dự, đã sắp sửa muốn đem cái chết ra uy hϊếp đến bên miệng lại đổi thành giam Cơ Dận lại.

Nhưng bây giờ bị Cơ Dận nói toạc ra, trong lòng gã lại oán hận vạn phần... Vì sao đến lúc này, gã vẫn chẳng thể đem người trước mắt một mực nắm giữ trong lòng bàn tay?

Rõ ràng là ở trong Hoàng cung của ta... Rõ ràng ta chỉ cần một câu lập tức có thể định đoạt sinh tử của người trước mắt!

Vì sao hắn... Không sợ hãi, không thất thố, không đau khổ khẩn cầu ta tha cho hắn một mạng?
"Cơ Dận... Ngươi thật sự không sợ chết?"

"Ta đương nhiên sợ chết." Cơ Dận trả lời thập phần dứt khoát, "Nếu là người khác làm Hoàng đế Lang Nghiệp, ta nhất định sẽ không tới nơi này. Bởi vì ta biết chuyến này sinh tử khó lường, vạn phần hung hiểm. Dù sao Ngọc Dao mất nước, trên mảnh đại lục này, chân chính có thể xem là đại quốc hô mưa gọi gió cũng chỉ có Lang Nghiệp ngươi và Đại Tiếp ta. Nếu hôm nay ta chết ở đây, Lang Nghiệp các ngươi nhất định có thể đạt thành bá nghiệp hùng mạnh nhất... Chỉ với điểm này, ngươi đã có đầy đủ lý do gϊếŧ ta."

"Ngươi đã hiểu, vậy sao còn muốn đến?"

"Bởi vì đương kim Hoàng đế Lang Nghiệp không phải là người khác, mà là ngươi."

"Ngươi là đang chắc chắn ta không dám gϊếŧ ngươi?!"

"Ta dù sao cũng phải tới khuyên ngươi."
Ngữ khí Cơ Dận đột nhiên nhu hòa, hắn nhìn thẳng vào mắt Nhiễm Dật, lộ ra khẩn thiết vạn phần:

"Muốn khuyên ngươi, chỉ có thể tới đây. Kể cả phải đương đầu với nguy hiểm đến đâu, ta cũng không để ý."

Nhiễm Dật đột nhiên lui về sau một bước. Gã lấy lại bình tĩnh, mới có thể tiếp tục giễu cợt nói:

"Khuyên ta cái gì? Khuyên ta không nên động đến 'bằng hữu thuở nhỏ' kia của ngươi?"

"Khuyên ngươi đừng đem cơ nghiệp của Lang Nghiệp các ngươi ra đùa bỡn, cũng đừng đem một mạng của chính mình ra làm trò đùa."

"Nhiễm Dật, Ngọc Dao công pháp kia uy lực dù lớn, hậu hoạn cũng khó lường. Thân thể của ngươi, không gánh được."

"Thì có sao? Liên quan gì tới ngươi!"

Nhiễm Dật đột nhiên mở miệng quát lớn, đánh gãy lời Cơ Dận. Trong lòng gã không khỏi vì đó mà bực bội. Nhưng trong thâm tâm gã cũng minh bạch, dù là thanh sắc câu lệ*, chung quy vẫn là sắc lệ nội nhẫm**. Giờ phút này, gã đột nhiên sinh ra một cảm giác bất lực.
*Thanh sắc câu lệ: 声色倶厉, Khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc.

**Sắc lệ nội nhẫm: 色厉内荏, Ngoài mặt oai lệ mà trong lòng nhu nhược.

... Vì sao ta vẫn còn nhiều lời với hắn như vậy? Là hắn lừa ta.

... Chỉ cần vung tay lên, binh sĩ sẽ lập tức tiến vào. Một mệnh lệnh hạ xuống liền có thể khiến hắn đầu lìa khỏi cổ. Hắn chết, ta rốt cuộc sẽ không còn phải bối rối nữa.

... Đúng, chính là như vậy. Chỉ cần hắn chết...

Ngón tay Nhiễm Dật giật giật, nhưng cuối cùng, vẫn không thể vung lên.

Gã tự nhủ... Đợi thêm một chút, xem hắn muốn nói cái gì. Đến lúc đó... Khi đó, lại gϊếŧ hắn cũng không muộn!

Bạch Thanh Nhan đã rời đi được khoảng một nén nhang. Đợi đến khi y trở lại, Nhiễm Trần quan sát sắc mặt xanh xám kia của y, liền biết kết quả.
Không cần cầu xin một sự may mắn làm gì nữa. Thứ Hoàng huynh tu luyện, chính là Ngọc Dao công pháp.

"Nhiễm Quận Vương, ta dựa theo chỉ điểm của ngươi, đột nhập ngọa phòng* của Nhiễm Dật. Quả nhiên, mặc dù bắt gặp vài thái giám cung nữ, bọn họ lại không hề ngăn cản ta."

*Ngọa phòng: Phòng ngủ.

"Bởi vì bọn họ đều biết 'Phó Đại nhân' thường xuyên ở đây thay Hoàng huynh ta 'làm việc', đã không còn cảm thấy kinh ngạc."

"Đúng như ngươi nói, ta ấn cây nến đứng thẳng trước giường gã, đè xuống cơ quan. Ngay trước giường của gã xác thực có một địa động. Bên trong đèn đuốc sáng trưng, bày đầy hình cụ. Ở giữa đặt một tế đàn... Văn tự phía trên, cũng xác thực là từ Ngọc Dao công pháp."

"... Quả nhiên là vậy." Nhiễm Trần thở dài, "Công pháp này đến cùng có cái gì thần kỳ mà có thể khiến Hoàng huynh ta điên cuồng như thế?"
"Ngươi có điểm không biết. Đối với Ngọc Dao công pháp, có kẻ cầu cường đại, có người cầu trường thọ. Thậm chí từng có kẻ điên cuồng si tâm vọng tưởng, muốn thông qua nó trường sinh bất tử."

Bạch Thanh Nhan vẻ mặt nghiêm túc:

"Ngọc Dao công pháp cũng quả thật có thể tạm thời thỏa mãn nhu cầu của bọn họ."

"Thật sự có thể?" Nhiễm Trần lấy làm kinh hãi. Hắn đột nhiên nhớ tới một truyền thuyết... Trong truyền thuyết kia, Ngọc Dao đã từng có một vị Hoàng tộc, dựa vào Ngọc Dao công pháp sống đến hơn một trăm hai mươi tuổi, thẳng đến sau khi thoái vị, vẫn thân khang thể kiện, thậm chí có thể du ngoạn khắp đất nước!

"Cho nên, những truyền thuyết kia cũng không chỉ là truyền thuyết, mà là sự thật?"

"Nhiễm Quận Vương, xin suy nghĩ một chút... Nếu như những truyền thuyết này là sự thật, vậy không nên gọi là Ngọc Dao tà pháp, mà phải là Ngọc Dao tiên thuật."
Thần sắc Bạch Thanh Nhan càng thêm nặng nề:

"Ban đầu, ngươi quả thật có thể thông qua hiến tế đạt được điều ngươi mong muốn. Nhưng lòng tham của con người là vô đáy, nếu muốn duy trì hiệu quả, thậm chí đạt được càng nhiều hơn nữa, liền phải không ngừng hiến tế, mà càng về sau điều kiện càng thêm hà khắc... Nếu ban sơ chẳng qua là chút huyết nhục thánh linh, về sau phải cần đến tính mạng con người. Ta đoán cái gọi là 'ham mê khốc hình' của Nhiễm Dật, chỉ sợ cũng không hoàn toàn là gã yêu thích, mà là bất đắc dĩ trong hiến tế."

Bạch Thanh Nhan ám chỉ, sắc mặt Nhiễm Trần tái nhợt.

"Ý của ngươi là, những năm gần đây Hoàng huynh mỗi lúc một tàn khốc, đều là bởi vì Ngọc Dao công pháp?"

"Rất có thể."

"Như vậy gã sau này..."

"Đây là một con đường tà đạo. Cũng là một con đường không có lối về. Sơn, cùng, thủy, tận.*"
*Sơn cùng thủy tận: Những nơi, những địa điểm xa xôi hẻo lánh, cùng trời cuối đất.

Bạch Thanh Nhan đồng cảm nhìn hắn một cái, "Gã nhất định sẽ càng thêm điên cuồng. Muốn ngăn cản gã, cũng chỉ có thể đẩy gã vào chỗ chết."

"Vì sao? Không có khả năng xuất hiện ngoại lệ ư?"

"Hẳn là gã đối xử với ngươi như vậy, ngươi vẫn còn mong giữ lại tính mạng cho gã?"

"Không... Ta chỉ là... Chỉ là khó mà tiếp nhận. Ca ca của ta là bị tà thuật dụ hoặc, từng bước một đi xuống vực sâu! Ta tình nguyện tin tưởng gã hận ta, chỉ đơn thuần là hận ta... Cho nên mới tra tấn ta. Nhưng ngươi lại nói cho ta, gã là bị ngoại lực mê hoặc..."

Bạch Thanh Nhan thở dài một tiếng.

"Nhiễm Quận Vương, ngươi cho rằng gã bị mê hoặc thần trí mới đối xử như vậy với ngươi? Có lẽ, chân tướng so với chuyện này càng thêm tàn khốc."
"Thái tử Điện hạ, có phải ngươi biết chút ít điều gì hay không?" Nhiễm Trần truy vấn, "Xin nói cho ta chân tướng, ta có thể tiếp nhận!"

Bạch Thanh Nhan lại không tùy tiện mở miệng. Y nghĩ nghĩ, hỏi:

"Ta muốn biết một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ta biết Hoàng thất Lang Nghiệp các ngươi ban đầu rất đông đảo, nhưng về sau liền chậm rãi điêu linh*. Hiện tại, Hoàng tử có trực hệ huyết thống với ngươi và Nhiễm Dật, còn lại mấy người?"

*Điêu linh: Xơ xác, tiêu điều.

"..." Nhiễm Trần trầm mặc một lát, "Nghe nói Hoàng huynh lúc lên ngôi, bị những huynh trưởng khác mẹ kia của ta nhất mực cản trở. Song phương đấu tranh cực kỳ kịch liệt. Cho nên sau khi Hoàng huynh lên ngôi, liền tiến hành huyết tẩy trong cung."

"... Hiện nay dòng dõi của Phụ hoàng, cũng chỉ có hai người ta và Hoàng huynh."
Những tình huống này, Bạch Thanh Nhan cũng có nghe qua. Chỉ là Ngọc Dao y cùng Lang Nghiệp xưa này không kết minh hữu, Lang Nghiệp lại ở chốn xa xôi, tương đối phong bế. Cho nên tình huống cụ thể y cũng không rõ ràng. Bởi vậy y tiếp tục hỏi:

"Những Hoàng tử có chỗ uy hϊếp đối với địa vị của Hoàng huynh ngươi toàn bộ đều bị gϊếŧ chết, dùng lý do triều đình tranh đấu cũng còn nghe được. Vậy ta lại hỏi ngươi, hai người các ngươi còn có tỷ muội chứ?"

"Mẫu phi ta chỉ có hai chúng ta. Về những phi tần khác sinh hạ tỷ muội, mấy năm này..."

Nói đến đây, hô hấp của hắn đột nhiên cứng đờ, hai mắt hoảng sợ mở lớn:

"... Mấy năm nay, bệnh nặng... Ngoài ý muốn... Các nàng tất cả đều... Tất cả đều..."

"Đều chết yểu! Có phải không?"

"Chẳng lẽ ngươi muốn nói, tất cả huynh đệ tỷ muội chết trong cung, đều có quan hệ với Hoàng huynh ta?"
"Có lẽ không phải toàn bộ. Cung trung thủy thâm*, có lẽ thật sự từng có chuyện ngoài ý muốn phát sinh. Cũng có lẽ xác thực có người ý đồ gây bất lợi cho gã, gã phải tự vệ mới xuống tay gϊếŧ người. Nhưng là, Lang Nghiệp các ngươi cũng là đại quốc, nên có bao nhiêu dòng dõi? Một người lại một người chết yểu, không thể ngoại lệ... Nhiễm Quận Vương, ngươi cho rằng điều này có thể dùng trùng hợp để giải thích sao?"

*Cung trung thủy thâm: Trong cung nước sâu, ý chỉ Hoàng cung là nơi khó lường, nhiều bí ẩn.