Editor: Đào Tử

_________________________

Hướng Thụy Quân càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.

Mình đã trùng sinh, vì sao người khác không có khả năng trùng sinh?

Ôm tâm tư như vậy, Hướng Thụy Quân trằn trọc đến rạng sáng hai giờ còn chưa ngủ.

Cô xoa xoa bụng hơi đói, đứng dậy đi phòng bếp đun một ấm nước nóng, nấu một phần mì tôm vị thịt bò chua cay.

Mì tôm ở tận thế cũng xem như mỹ vị khó cầu.

Hương vị ăn không ngon lắm nhưng nước mì đậm đà nồng vị, lúc đói ngửi mùi có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ người ta thèm ăn một đợt.

Xét thấy mùi vị mì tôm quá nồng, Hướng Thụy Quân bưng đi quầy phục vụ phòng ăn tầng ba ăn, tránh ảnh hưởng giấc ngủ những người khác.

Vừa tới gần, cô ngửi thấy mùi thuốc lá thoang thoảng trong không khí.

"Cậu còn chưa ngủ?"

Cẩn thận nhìn lên, vị trí quầy phục vụ sớm bị Tiểu Tú hình thể cao tráng chiếm cứ.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, cô luôn cảm thấy Tiểu Tú gầy đi rất nhiều so với mấy ngày trước, cái cằm ba ngấn thịt trước kia biến thành hai ngấn?

Hướng Thụy Quân chưa nghĩ xong đã bị Bùi Diệp cắt ngang.

Cô kéo một cái ghế tới.

"Ngủ không được, có số việc khiến tôi bận tâm."

Bùi Diệp bấy giờ vừa lúc hút xong một điếu thuốc, dụi đầu mẩu thuốc vào gạt tàn.

"Chuyện gì bận tâm?"

"Kiếp trước của tôi... Không có trí tuệ nhân tạo 'Thái Hạo' này..."

Câu Bùi Diệp nói lúc trước "Cậu là trùng sinh, nhưng tôi không giống —— Tôi xuyên qua" để Hướng Thụy Quân biết rõ lớp vỏ bọc của mình đã bị lột.

Thêm bởi vì cô và Bùi Diệp cất cùng loại bí mật, người sau đúng là đối tượng thổ lộ rất tốt.

"Tôi đang suy nghĩ liệu có phải nhà khoa học ở tận thế không xác định rõ năm trùng sinh, đây cũng có thể giải rõ vì sao tận thế bộc phát trước mấy ngày." Hướng Thụy Quân nói, "Tuy theo tin tức biết được hiện tại, vị 'Nhà khoa học' trùng sinh ấy có lợi, nhưng tôi vẫn lo lắng..."

Bùi Diệp buông thõng một tay nhún vai.

"Đây đã là tận thế rồi, còn tình huống nào có hỏng bét hơn hiện tại nữa?"

Hướng Thụy Quân cười khổ một tiếng.

"Vậy cũng đúng, đúng là không còn tình huống nào có thể tồi hơn hiện tại."

Người tận thế, ai không vật lộn sống tạm tại thời khắc sinh tử?

Kiếp trước tốc độ phản ứng của chính phủ rất nhanh, bọn họ cũng cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể ngăn cản Zombie triều, dị thú triều và hoàn cảnh ác liệt hoàn cảnh thay nhau giày vò. Theo đó là từng căn cứ người sống sót một bị hủy diệt, thế lực chính phủ nắm cũng từ "Công" chuyển thành "Tư" .

Trừ số ít căn cứ lớn, căn cứ người sống sót ở Hoa Quốc đều là thế lực tư nhân.

Dưới tình huống này, dị năng giả còn được sống có thể diện sạch sẽ một chút, người bình thường mỗi ngày chỉ đều là dày vò.

Tính mạng của bọn họ còn chẳng bằng một miếng bánh mốc meo lâu ngày.

Hỏng bét thêm cũng không gì tệ hơn cái này.

"Nếu quả thật có 'Nhà khoa học' trùng sinh sáng tạo ra 'Thái Hạo', có thể tình huống kiếp này sẽ tốt hơn kiếp trước nhiều..."

Nội tâm Hướng Thụy Quân dâng lên một tia mong đợi mang tên "Hi vọng".

Khách sạn S im ắng, cô ôm miêu đao đi ngủ khôi phục thể lực, Bùi Diệp thì hai tay vòng trước ngực dựa cửa sổ ngắm trăng.

Với sự xuất hiện của trí tuệ nhân tạo "Thái Hạo", mặt trái trên internet ít đi nhiều, rất nhiều người thắp lên hi vọng với sống sót.

Ngày thứ hai tận thế.

Ánh dương phía đông dần ló dạng, người sống sót trong nhà ăn cũng lần lượt tỉnh dậy.

"Tiểu Tú, rửa mặt trước đi."

Liễu Diệp Tiên đưa khăn ướt dùng một lần cho Bùi Diệp.

"Cảm ơn."

Trong đám người không có dị năng hệ thủy, tài nguyên nước vô cùng eo hẹp.

Liễu Diệp Tiên lại khó để lộ không gian linh tuyền trước mặt người sống sót xa lạ, bọn họ buộc phải tận lực tiết kiệm nước dùng.

Đừng mơ nghĩ tới việc dùng sữa rửa mặt hay đắp mặt nạ, có chút nước lau dầu tiết ra trên mặt và ghèn khóe mắt đã tốt lắm rồi.

Càng bớt hy vọng đánh răng, lúc uống nước súc miệng rồi nuốt xuống, nhai hai viên kẹo cao su ứng phó cho qua.

Chừng trăm người sống sót yên lặng ăn sáng đi vệ sinh, thu thập xong bọn người Bùi Diệp phân phát cho bọn họ lương khô cơm nắm.

Có túi bỏ vào túi, không có túi buộc đồ vật đeo trên người.

Đây chính là khẩu phần lương thực mấy ngày sau của bọn họ.

Khi đồng hồ trên vách tường chuyển tới chín giờ rưỡi, Bùi Diệp bước nhanh đến bên cửa sổ nhìn lên bầu trời.

"Sao vậy?"

Bùi Diệp nói, "Có một chiếc trực thăng."

Máy bay trực thăng?

Chẳng lẽ là bộ đội cứu viện trên không?

Mấy người sống sót ánh mắt đờ đẫn lại cháy lên ngọn lửa hi vọng, đôi mắt sáng rực.

Bùi Diệp nói một câu bỏ đi hi vọng xa vời của bọn họ.

"Đừng ngốc, vài chiếc trực thăng có thể làm gì? Cả tòa thành thị có bao nhiêu người sống sót?"

"Vậy chiếc trực thăng đó tới làm gì?"

Bùi Diệp liếc tên người sống sót kia một cái.

"Đương nhiên là nhảy dù vật tư."

Dù người sống sót có dũng khí tự cứu đi tìm bộ đội cứu viện, trên đường không có vật tư tiếp tế sẽ có cơ hội thoát khỏi thành thị bị vây hãm?

Giống như nghiệm chứng lời Bùi Diệp, trực thăng phát ra âm thanh tạch tạch tạch càng ngày càng gần.

Điện thoại Liễu Diệp Tiên đeo trên cổ chấn động một trận.

Cô mở ra xem, mừng rỡ nói, " Thái Hạo, là Thái Hạo!"

Vẫn là thiếu niên mắt xám tóc xanh.

Hắn dùng giọng nói không mang chút tình cảm thông báo với người sống sót còn có thể sử dụng thiết bị điện tử kết nối mạng trong Hoa Quốc, "Từ chín giờ ở thành phố B, bộ đội cứu viện trên không sẽ lần lượt tiền hành nhảy dù vật tư cho 657 thành thị, 41636 thôn trấn trên cả nước, tỉ lệ vật tư tung ra dựa theo số lượng người sống sót từng khu vực định ra. Đây là một trận thảm họa chưa từng có mà toàn nhân loại phải đối mặt, cho dù tương lai chưa rõ cũng chúc mọi người may mắn."

Nghe trí tuệ nhân tạo nói, đáy lòng nhiều người cực kì mê mang.

"Không phải chứ... Sao hắn biết nơi nào nhiều người sống sót, nơi nào ít người?"

"Nếu gần chỗ chúng ta không được chia vật tư thì làm sao?"

Đây là nghi vấn rất nhiều người giấu trong lòng.

Trên thực tế, vấn đề này căn bản không cần lo lắng.

Chính như lời trí tuệ nhân tạo Thái Hạo nói, hắn lấy được quyền khống chế sử dụng 2333 cái vệ tinh toàn cầu, thông qua góc độ vệ tinh có thể phán đoán đại khái tỉ lệ người sống sót các nơi. Vật tư không dám cá tuyệt đối công bằng, nhưng đối với phần lớn người đây đã là công bằng.

Bùi Diệp phát hiện trực thăng trên không thả mấy rương vật tư gần đó.

Một rương vật tư trong số đó cách bọn họ rất gần.

"Thu thập xong đồ đạc chưa? Nếu thu thập xong, hiện tại lên đường!"

Liễu Diệp Tiên lén níu áo Bùi Diệp một cái.

"Tiểu Tú, mình có thể để cha mẹ vào không gian không? Lén đi vào..."

"Được, để họ vào đi, thiếu chịu vất cả một tí."

Lỡ người sống sót khác phát hiện, bọn họ có ý kiến thì sao?

Có ý kiến cũng ngậm miệng!

Liễu Diệp Tiên trữ đầy vật tư trong không gian linh tuyền, nhưng cũng cẩn thận chừa lại vị trí đặt hai cái giường lớn nhỏ.

Vợ chồng cha Liễu đã lớn tuổi, nếu đi theo đám bọn họ bôn ba chạy trốn, Liễu Diệp Tiên sẽ rất đau lòng.

Cô viện cớ tránh tầm mắt người sống sót, đưa nhị lão vào không gian linh tuyền.

Lo lắng cha và mẹ kế sẽ buồn chán, cô còn đưa mấy cục sạc dự phòng, lắp đặt game offline trên điện thoại, sách báo đỡ chán.

Thu xếp xong xuôi, đám người tiếp tục con đường chạy trốn.

Nhiều người sống sót vẫn còn nghi vấn đối với năng lực Bùi Diệp, đặc biệt là mấy chục người cô đưa từ khách sạn xuống tối hôm qua.

Chẳng qua điểm hoài nghi ấy mau chóng bị năng lực của cô hạ tan thành mây khói.

Trong mạt thế điều gì hạnh phúc nhất?

Dĩ nhiên là ôm được cái đùi siêu cấp thô!

Mục tiêu thứ nhất của Bùi Diệp chính là rương vật tư cách gần nhất.