Editor: Đào Tử

_________________________

Lê Thù là người nhạy bén, mơ hồ phát giác biểu lộ Bùi Diệp mất tự nhiên.

"... Chẳng lẽ... Cái tên này có chỗ không tốt?"

Ngẫm lại với năng lực của Bùi Diệp, thao túng lá trúc, để người gặp quỷ, ẩn thân xuyên thẳng qua quân doanh Phượng gia quân... Căn bản không phải người bình thường, mà giống tiên giả trong thoại bản. Có được lực lượng siêu việt, còn có thể phá vỡ ngăn cách âm dương hai giới đối thoại với người chết.

Loại người này sao có thể không có chút bản lĩnh bấm đốt tay?

Nghe tên mình lộ ra biểu lộ như thế, có khi nào là tên có vấn đề?

Dù não động hắn có lớn, cũng không nghĩ ra Bùi Diệp là đứa mù chữ, căn bản không hiểu nghệ thuật lấy tên lấy chữ.

"Không, không có chỗ nào không tốt."

Lê Thù: "..."

Quân doanh Phượng gia quân đóng ở chỗ rất xa ngoại thành Lệ thành, nếu chỉ có một mình Bùi Diệp, tốc độ xe buýt số mười một là đủ rồi.

Thêm người thường là Lê Thù, cô chỉ có thể thành thật dùng tốc độ chậm nhất đi.

Đi đêm không dễ, lại lần nữa đạp hụt suýt nữa trật chân, Lê Thù bất đắc dĩ ngước đầu nhìn lên bầu trời đêm.

Hôm nay ánh trăng rất tối, thấy không rõ tình huống con đường.

"Ân nhân..." Miệng Lê Thù thở phì phò, mệt lả nói: "Chi bằng trước tiên ngủ ngoài trời một đêm, sáng mai lại đi đường?"

Bị người hành hình dùng hình đắp giấy tra tấn lâu, thân thể và tinh thần Lê Thù đều rất rã rời.

Hắn cũng không phải thiếu niên lang sức lực tràn trề, mới đi một khắc liền không đi nổi, hai cái đùi mỏi nhừ như không còn là của mình.

Bùi Diệp đi phía trước đành bất đắc dĩ dừng bước lại.

"Thật đi không được nữa?"




Hai tay Lê Thù chống đầu gối thở, phất phất tay với Bùi Diệp.

"Đi không nổi nữa!"

Bùi Diệp nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Lê Thù, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, ta quên ngài là văn sĩ mảnh mai, thể lực đúng là không được lắm."

Lê Thù: "..."

Văn sĩ thì văn sĩ, tại sao phải thêm từ "Mảnh mai"?

Hắn cũng là kiếm khách rút kiếm có thể giết vài tên đàn ông cao to, thế mà bị thẳng thừng chế giễu hắn không được?

Đàn ông sao có thể nói không được?

Lê Thù thầm cổ vũ sĩ khí cho mình, đang muốn ngồi dậy tiếp tục đi đường, đã thấy Bùi Diệp đưa lưng về phía hắn nửa ngồi xuống.

"Ân nhân đang làm gì thế?"

Bùi Diệp đương nhiên nói: "Cõng ngài đi, hoặc là... Ngài thích ta vác ngài lên vai hơn?"

Lê Thù: "..."

Tuy ánh nến lều vải lờ mờ, ánh trăng cũng không rõ ràng, nhưng hắn biết thân hình Bùi Diệp so với Lê Lộ còn thấp hơn một chút.

"Lên đi, cước trình nhanh, ta còn có thể trở về tắm rửa rồi ngủ tiếp."

Bùi Diệp kiên nhẫn như vậy, vẻn vẹn bởi vì cô lại nhận một nhiệm vụ có liên quan đến Lê Thù.

【 Bảo hộ Lê Thù an toàn đến Lệ thành 】

Phượng gia quân đã phát hiện người hành hình hôn mê trong lều vải, phát hiện Lê Thù được người cứu đi, dĩ nhiên sẽ trong đêm phái binh đuổi giết hắn.

Tuy công đức nhiệm vụ chi nhánh lần này chỉ có năm ngàn điểm, nhưng cũng đủ rồi.

Nửa thẻ tháng đấy!

Bởi vì một người Lê Thù đã cống hiến cho Bùi Diệp mười lăm ngàn công đức, Bùi Diệp rất kiên nhẫn với hắn.

Thậm chí ước gì thêm nhiệm vụ chi nhánh nhiều công đức một tí.

"Cái này... Cái này không tốt lắm..."

Bùi Diệp trở mặt có thể so với lật sách.

"Truy binh sắp tới, nếu chờ ta vác ngài trên vai, có xốc nảy ói mửa gì đừng trách ta."

Bùi Diệp cõng hắn không cần tốn nhiều sức, ít trong lượng của Lê Thù thực sự không đáng ngại.

"Ngài giúp ta soi đèn chiếu sáng, chúng ta phải mau rời nơi này."

Chùm sáng trắng đèn pin năng lượng mặt trời chiếu ra làm Lê Thù kinh hãi đồng thời lại tấm tắc lấy làm kỳ lạ.

"Đây là vật gì?"



Vật tạo hình ống tròn, không cần dựa vào dầu thắp đã có thể sáng như thế, dạ minh châu trong truyền thuyết cũng không quý hiếm bằng nó.

"Ban ngày là ánh mặt trời ấm áp, vật này lại trắng bệch... Sờ không thấy bỏng, ngược lại có loại lạnh buốt giống ngọc mà lại không phải..." Một giả thiết to gan toát ra trong lòng, dường như Lê Thù đoán được là cái gì, "Ân nhân... Chắc vật này là đèn âm phủ tạo nên?"

Bùi Diệp vừa muốn cất bước, nghe lời này, chân suýt đạp hụt.

"Não động ngài rất lớn..."

Đẳng cấp có thể so với cô dùng trò chơi thần tiên lừa hai người Tần Thiệu.

Lê Thù hỏi cô: "Não động lại là cái gì?"

Phân tích ý trên mặt chữ, chẳng lẽ là lỗ trong đầu?

Bùi Diệp nói: "Não động chính là trí tưởng tượng, nói ngài não động lớn nghĩa là trí tưởng tượng của ngài phi phàm, bay cao bay xa."

"Tại hạ chu du các quốc gia, còn chưa từng nghe thấy cách nói chuyện thế này."

Bùi Diệp âm trầm nói: "Đương nhiên chưa từng nghe, bởi vì ngài chu du các quốc gia nhưng còn chưa có bơi qua âm phủ."

Lê Thù: "..."

Hắn chủ động ngậm miệng.

Đại lão có thể du lịch âm phủ trâu bò, không thể trêu vào.

"Ngài ở trên lưng chớ lộn xộn, nếu buồn ngủ thì nhắm mắt nghỉ một lát."

Không phải Bùi Diệp chưa từng cõng người, trước kia trên chiến trường cứu đồng đội cũng từng cõng rất nhiều về, nhưng sau khi chiến hữu nhặt về mạng nhỏ nhao nhao biểu thị không muốn có trải nghiệm thêm lần hai. Cũng không có gì, chỉ bởi vì Bùi Diệp đặc biệt nhạy cảm với góc chết, sau đó ý thức sẽ khóa chặt mục tiêu. Mỗi chiến sĩ ở chiến trường đều có tật xấu này, Bùi Diệp xem như nhân tài kiệt xuất trong đó.

Đối với người tinh thần nhạy cảm mà nói, bị tinh thần lực của Bùi Diệp khóa chặt không khác đao cùn mài thịt.

Nhưng Bùi Diệp về hưu nhiều năm, đã sớm học được cách thu liễm bản năng.

Lê Thù phát hiện cơ bắp phần lưng Bùi Diệp căng cứng, cho rằng cô tốn sức cõng.

"... Hay thả tại hạ xuống đi?"

"Không sao, chỉ là ta không quen đưa lưng về phía người..."

Phó thác phía sau mang ý nghĩa phó thác tín nhiệm, mà Lê Thù lại là không thân chẳng quen.

Vì phí internet...

Cô cũng rất liều.

Lê Thù đành nói: "Nếu mệt mỏi cũng đừng cậy mạnh..."

Sau đó Bùi Diệp dùng thực lực chứng minh với hắn "Mệt mỏi" không tồn tại.

Tráng hán bình thường cõng một người đàn ông trưởng thành có thể bước nhanh, mặt không đỏ hơi thở không gấp đã là không tệ, Bùi Diệp lại mặt không đỏ hơi thở không gấp một đường phi nước đại, còn không để Lê Thù cảm giác xóc nảy quá lớn.

Tốc độ nhanh chóng, khiến Lê Thù không khỏi hoài nghi mình sẽ bị xem như chơi diều thả lên trời.



Gió đêm lạnh buốt vô tình đập mặt hắn, cảnh sắc hai bên tầm mắt đang nhanh chóng lui lại, vốn là búi tóc lỏng lẻo bị thổi làm gần như tứ tung.

Hắn vừa thất thần giây lát, lờ mờ có thể nhìn thấy cuối đường chân trời lộ ra hình dáng thành trì mơ hồ -- Lệ thành.

Lê Thù: "..."

Đột nhiên tin lời đồn Hãn Huyết Bảo Mã ngày đi nghìn dặm.

Hai cái đùi người cũng có thể chạy nhanh như vậy, huống chi ngựa bốn chân tuyệt thế?

Đợi tường thành cao chót vót phóng đại trong tầm mắt, Lê Thù nói: "Lúc này cửa thành đã khóa, còn phải đợi một hồi mới vào thành..."

Bùi Diệp nói: "Không cần, trực tiếp vào thành."

"Làm sao vào?"

Chẳng mấy chốc hắn liền biết làm sao tiến vào.

Bùi Diệp giẫm lên bậc đá lồi ra trên tường thành mượn lực vọt thẳng lên trên, cảnh sắc mặt đất trước mắt cấp tốc thu nhỏ, mất trọng lực mãnh liệt làm Lê Thù vô thức câu cổ Bùi Diệp thật chặt.

Leo lên tường thành, hắn còn chưa buông lỏng một hơi, Bùi Diệp lại nhanh chân nhảy lên, thẳng tắp nhảy xuống tường nội thành.

Lê Thù: "..."

Hắn phải nhịn...

Không, nhịn không được...

Một đoạn đường về sau Lê Thù đều ngơ ngác lướt qua, đợi hắn lấy lại tinh thần, hai chân mềm thành mì sợi ngồi phịch ở trạch viện xa lạ.

"Đi với ta gặp một người."

Lê Thù vịn cột gỗ đứng lên, hai cái đùi đang run run, thân thể dường như còn lưu lại cảm giác xóc nảy.

Hắn suy yếu hỏi: "Gặp ai?"

"Danh sĩ Lệ thành, Cố Ương."