Editor: Đào Tử

____________________________

Hoa lâu mượn việc chải tóc của thô kỹ mời chào thêm nhiều hào khách, mà thô kỹ chải tóc từ trong lâu cũng có thể đề cao giá trị bản thân, so với thô kỹ bình thường đắt hơn nhiều, kiếm được cũng nhiều. Đây là việc đôi bên cùng có lợi, không ít hoa lâu cũng có thao tác tương tự, không có gì đáng kinh ngạc.

Bùi Diệp nghe xong khẽ giật mình.

Cô nghĩ đến càng nhiều chuyện hơn.

Trên mặt thêm phần sửng sốt: "Nhưng bọn họ... Tuổi không lớn lắm, không giống như có thể tự mình làm chủ hợp tác cùng hoa lâu các người..."

Hoa nương đưa tay che nửa môi, lúc cười hai mắt cong như trăng liềm.

"Ngài biết mà, dĩ nhiên là có người làm thay."

"Ai?"

Hoa nương nói: "Phụ mẫu thân sinh chiếm đa số, ngẫu nhiên cũng có thúc bá đại thẩm, còn có kẻ lừa phỉnh chuyên môn làm nghề mua bán."

Lê Thù bình tĩnh không bị lay động, Tần Thiệu và Thân Tang thì không thể tin trợn tròn hai mắt.

"Thúc bá thẩm nương... Quá nửa là bé gái mồ côi, không thiếu thân quyến không bằng súc sinh... Nhưng phụ mẫu thân sinh là chuyện thế nào?"

Nuôi lớn là vì bồi dưỡng con gái / cháu gái làm thô kỹ?

Hoa nương nhìn tuổi tác hai người Tần Thiệu, có chút hâm mộ lại có chút tự giễu.

"Loại chuyện này... Còn nhiều, rất nhiều đấy..."

Cũng chỉ có loại thiếu niên choai choai tuổi này mới giật mình ngây người vì chuyện nhìn quá thành quen này.

Bùi Diệp bình luận: "Đúng là khốn nạn."

Hoa nương vẫn cười gật đầu, chỉ là đáy mắt lộ ra hững hờ không quan tâm.

Tần Thiệu cảm thấy khó chịu, khuôn mặt còn nét trẻ con gần như muốn nhăn thành một nhúm.

"Nếu như thiên hạ thái bình, người người đều có thể an cư lạc nghiệp, ăn no mặc ấm, loại chuyện này sẽ không phát sinh."

Bùi Diệp mở lời tạt cho cậu ta một chậu nước lạnh.

"Không thể nào được."

"Vì sao chứ?"

Bởi vì cho dù là thời đại của Bùi Diệp cũng không thể hoàn toàn ngăn chặn loại chuyện này đâu.

Cô nói: "Thỏa mãn ham m.uốn cá nhân là bản năng bẩm sinh của con người, mà nó thì không cách nào được thỏa mãn hoàn toàn."

Những người vì món lợi kếch xù mà liều lĩnh sẽ chỉ theo thời đại chuyển dời cùng tiến bộ, từ ngoài sáng co lại đến cống thoát nước.

Tần Thiệu cái hiểu cái không.

Hồi lâu cậu ta mới nói: "Mặc dù như thế... Nhưng có thể thỏa mãn một phần, cũng tốt hơn trống rỗng không có chút gì chứ? Nếu bách tính có thể giàu có yên vui, nhất định có thể giảm bớt phần nào người bởi vì ấm no mà đi đến con đường này. Dù là chỉ có một xíu tiến bộ, cũng tốt hơn dậm chân tại chỗ."

Thân Tang cũng nghiêm túc cho ý kiến.

"Nói cho bọn họ biết cái gì là liêm sỉ, nói cho bọn họ cái gì là đức hạnh, dùng cái này ràng buộc hành vi lời nói của bách tính chắc có thể ngăn chặn sự tình như thế."

"Thiếu niên lang ngây thơ." Lê Thù cười khẽ thưởng thức trà, ý cười xẹt qua đáy mắt, giống như vì sao lóe sáng, hắn nói, "Đạo lý là vậy, nhưng các người có nghĩ tới làm sao thỏa mãn lòng tham chưa, làm sao đi giáo hóa bách tính để hiểu được liêm sỉ đức hạnh? Các người có biết nông dân canh tác cả đời sản xuất xong trừ thuế thóc có thể nuôi dưỡng được mấy người? Bôn ba cả một đời ngay cả ấm no bản thân cũng không thể thỏa mãn, dưới tình huống này làm sao thỏa mãn ấm no càng nhiều người? Bởi vì không cách nào thỏa mãn, cho nên mới có nhiều kẻ muốn đi đường tắt."

Bùi Diệp tiếp lời tránh hai thiếu niên tốt đẹp bị Lê Thù lách vào khe.

"Chỉ mới nghĩ thì không có ích lợi gì, còn phải xem làm thế nào."

Thân Tang cũng vặn lông mày nói: "... Thiệu đệ, giáo hóa bách tính quá khó khăn... Chẳng bằng thống nhất lời nói hành động, thống nhất ý chí nhanh hơn chút."

Bùi Diệp: "..."

Thiếu niên, ý nghĩ này của cậu rất nguy hiểm nha.

Lê Thù truy vấn: "Sao cậu có thể cam đoan lời nói hành động ý chí của bách tính sẽ luôn như cậu nghĩ? Kẻ ngu không có chút chủ kiến dễ bị lợi dụng nhất."

Tần Thiệu phút chốc xen vào một câu.

"Vậy thì dạy bảo bọn họ làm sao phân biệt thị phi đúng sai."

Thân Tang hơi nghiêng người về phía đồng bọn nhỏ.

"Thiệu đệ, đã nói giáo hóa bách tính rất khó."

Tần Thiệu ngược lại lạc quan: "Khó thì khó, chúng ta ngay cả nhược quán cũng chưa, tương lai còn rất dài đấy. Hiện tại không được, thế mười năm, hai mươi năm, ba mươi năm... Đến lúc đó từ những bách tính được giáo hóa đi tác động những người khác... Tương lai khẳng định sẽ ngày càng tốt! Về phần canh tác... Thiên hạ nhiều người như vậy, người người cần cù, mỗi người quản lý chức vụ của mình, không bỏ bê mỗi một mẫu ruộng, cũng không tin còn có người vô pháp ấm no."

Lê Thù không nhịn được cười lên, nghiêng đầu trêu chọc với Bùi Diệp.

"Thiếu niên đúng là có chí hướng, nói mạnh miệng cũng không sợ gió lớn chém đầu lưỡi... Còn cô trông có vẻ già đời."

Tần Thiệu và Thân Tang là ý nghĩ hão huyền, tốt xấu cũng nguyện ý suy nghĩ.

Bùi Diệp thì ngược lại, tư thái hệt lão tăng ngồi thiền.

"Hiện thực sẽ dạy bọn họ làm người."

Bùi Diệp không khỏi trợn mắt.

Thiếu niên nào không có tâm chí mãnh liệt muốn thay đổi thiên hạ?

Chỉ mong sau khi bị hiện thực đập một trận còn có thể giữ vững bản tâm.

Trong lúc nói chuyện, tú bà đã giới thiệu một thanh quan chải tóc, hai thô kỹ ngũ quan khá sắc sảo.

Lúc này Lê Thù mới phát hiện ánh mắt Bùi Diệp từ đầu đến cuối tập trung ở thô kỹ lớn tuổi nhất.

Hắn thuận theo ánh mắt nhìn lại, phát hiện vóc người thô kỹ đó đặc biệt cao gầy, thon thả cân đối, ngay cả lớp trang điểm đậm cũng vô pháp che giấu ngũ quan xuất sắc. Mắt của ả ta rất sâu, hàng mi dài rậm, lại thêm tròng mắt đen trắng cân xứng như có thể câu hồn người đi. Đôi môi thoa son đỏ rượu nổi bật bờ môi căng mọng quyến rũ, ánh nến vàng cam chiếu vào gương mặt kia lộ ra mấy phần vầng sáng mông lung.

Khách hàng nói: "Tuổi này còn chải tóc? Tú bà, chớ lừa gạt người, đập bảng hiệu của mình!"

Tú bà cười vung khăn, giải thích từng cái.

Hóa ra thô kỹ này năm nay mới hai mươi tuổi, vóc người lại cao hơn đồng lứa nhiều, lại thêm kế mẫu không chào đón, kéo dài hôn sự cô ta. Kế mẫu vì kiếm tiền cho đứa con trai mình cưới vợ, lúc này mới bán cô nương hơi quá tuổi làm thô kỹ.

Đúng lúc gặp tú bà, liền chọn hôm nay cùng thanh quan chải tóc.

"Cô ta có gì đặc thù?"

Lê Thù nhìn chằm chằm thô kỹ hồi lâu, sửng sốt không có nhìn ra điểm nào khác lạ.

Cũng trách khoảng cách xa, nhìn không rõ lắm.

Bùi Diệp nói: "Người này là nam."

Ba người còn lại: "???"

Không thể tin xoa xoa mắt.

Nhìn thế nào cũng là nữ!

"Đích thật là nam."

Lê Thù nhắc nhở Bùi Diệp: "Nơi này là nữ quán không phải tượng cô quán."

Thật muốn chải tóc, cũng nên ở tượng cô quán mà không phải tiểu trúc Kết Duyên.

Bùi Diệp như có điều suy nghĩ hỏi Lê Thù: "Thô kỹ chải tóc tiếp khách có quy định gì đặc thù không?"

"Quy định đặc thù?"

Hai người Tần Thiệu trông mong nhìn Lê Thù.

Lê Thù buồn bực nói: "Cái này có thể có quy định đặc thù gì?"

Hắn có làm nghề này đâu, làm sao rõ mấy thứ ấy, chỉ có thể gọi Hoa nương tới giải hoặc.

Hoa nương nói: "Dù sao thô kỹ cũng không phải ở trong lâu, cho nên đêm bọn họ chải tóc tiếp khách đó bình thường là về nhà mình đãi khách. Ân khách đưa tiền cho hoa lâu trước, hoa lâu chiết khấu một bộ phận, còn lại một nửa cho thô kỹ. Thô kỹ sẽ được tạp dịch từ hoa lâu đưa về nhà mình dọn dẹp tân phòng đãi khách. Hôm sau ân khách mới đến nhà thô kỹ, hai người cứ thế qua đêm, cuộc mua bán này coi như xong rồi."

Bùi Diệp nhạy cảm bắt được trọng điểm.

"Thô kỹ dưới lầu đó... Nhà 'cô ta' ở đâu?"

Hoa nương suy nghĩ một chút nói: "Hình như là ngoài thành ba dặm."

Bùi Diệp: "..."

Hờ hờ, phá án.