Editor: Đào Tử

_____________________________

"Còn có việc như này?"

Bùi Diệp ra vẻ không biết, bảo Tần Thiệu tiếp tục vạch trần dưa.

Người thiếu niên từng nghe cũng nhiều, tự nhiên tiếp tục lảm nhảm.

"... Chợ búa có ít lời đồn truyền đi không dễ nghe, bọn họ nói bệ hạ có thể trở thành thái tử, toàn do vận khí tốt, sinh chọn đúng canh giờ."

Lần này Bùi Diệp nghe không hiểu.

"Chọn đúng canh giờ?"

Tần Thiệu hạ giọng, sợ nói ra bị người thứ ba nghe được.

"Cả đời tiên hoàng không thiếu con cái, hoàng tử dòng đích cũng không chỉ một vị, chỉ có bệ hạ hiện tại xê xích tuổi với trưởng nữ của Thế Tông. Chợ búa liền có lời đồn đại nói bệ hạ là dựa vào lấy con gái Thế Tông mới có cơ hội lọt vào mắt Tiên hoàng và Thế Tông, được lập làm thái tử."

Với tập tục hiện tại, có người đàn ông nào thích nghe cơ nghiệp của mình là dựa vào lấy thê tử mới có được?

Đặc biệt là năng lực bản thân bình thường mà thê tử trác tuyệt.

Nghe nói sau khi Thế Tông nhường ngôi, còn có không ít lão thần nhớ thương những điểm tốt của bà, lại gặp trưởng nữ Thế Tông thiên phú cao như thế, nhìn lại thái tử dự định thiên phú bình thường, tính tình mềm mỏng, không có chút anh minh và quả quyết kế thừa bậc tiền bối, một số triều thần liền nổi tâm tư khác...

Tổ phụ Tần Thiệu ngay lúc đó cũng từng nghĩ đề cử Nhu Ý đế cơ làm thái tử, có vẻ như Tiên hoàng cũng từng có ý này.

Chỉ tiếc, sau cùng Hoàng đế lại là bệ hạ bây giờ.




Bùi Diệp nghe đến đó gật gật đầu, hiểu đại khái khúc mắc hoàng thất Triều Hạ đời trước.

Tuy Nữ đế Thế Tông và Tiên hoàng là tỷ đệ, cả hai lại kém mười bảy tuổi, gần như là một thế hệ.

Người trước với người sau, vừa là tỷ cũng là mẫu.

Quan hệ bọn họ tốt không có nghĩa là quan hệ hậu đại tốt.

Dính dấp đến tranh giành quyền lực Hoàng gia, không phải ai cũng có lòng dạ rộng lớn giống Thế Tông.

Vị Thế Tông này...

Xem chừng cũng là bóng ma cả đời trong lòng vài người.

"... Ta phỏng đoán... Cái nhìn của bệ hạ với Thế Tông cũng không tốt lắm?"

Tần Thiệu bị dọa đến trợn mắt.

"Tiên sinh, những lời này không thể nói lung tung."

Bùi Diệp thờ ơ nói: "Dù sao những người khác không nghe được, cậu biết ta biết trời biết đất biết."

Tần Thiệu vụng trộm ngắm nhìn bốn phía, phát hiện không ai chú ý tới nơi này mới tiếp tục nói nhỏ.

"Bệ hạ đối ngoại rất tôn trọng Thế Tông, nhưng... Thực tình tôn trọng vẫn khác ngoài mặt."

Chỉ cần lễ tiết tìm không ra kẽ hở, ai còn có thể truy cứu trong lòng của hắn nghĩ như thế nào?

"Về sau, con gái Thế Tông -- Nhu Ý đế cơ gả cho bệ hạ, bệ hạ cũng chính thức được sắc lập làm thái tử. Có lẽ là vì gắn bó quan hệ vợ chồng, cũng vì tránh hiềm nghi, sau khi đại hôn chỉ có yến ẩm quan trọng và tế lễ Nhu Ý đế cơ mới lộ diện. Triều thần cảm thấy mất mát, càng dùng tiêu chuẩn hà khắc đối đãi bệ hạ, đáng tiếc ngay cả Nhu Tuệ trưởng đế cơ được Thế Tông nuôi dưỡng mấy năm cũng xuất sắc hơn bệ hạ."

Bệ hạ hiện tại cũng thật thê thảm.

Cô mẫu kiêm nhạc mẫu là Thống lĩnh, phụ thân miễn cưỡng tính Thủ lĩnh, thê tử lại là Tinh nhuệ được công nhận, thứ muội dưới sự dạy dỗ của Thống lĩnh cũng leo đến Kim cương, duy chỉ có hắn -- Từ bé đến thiếu niên, từ thiếu niên đến thanh niên, từ thanh niên đến trung niên -- Từ rank Đồng quật cường bò tới Bạch kim.

Thế là sau khi lên ngôi bệ hạ nhìn muội muội Nhu Tuệ trưởng đế cơ chỗ nào cũng không vừa mắt.

Đích thứ có khác, vốn không phải huynh muội cùng mẫu, ngáng chân nhỏ thật quá thuận tiện.

Ngoài miệng nói không nỡ để muội muội lấy chồng xa, muốn chọn cho bà một trượng phu tính cách ấm áp quan tâm chăm sóc bà.

Trên thực tế thì sao?



Nhu Tuệ trưởng đế cơ được Thế Tông nuôi nhiều năm, không nói năng lực thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không thích đàn ông vô năng như thế.

Tự mình phản bác bệ hạ --

Tính cách ấm áp, quan tâm chăm sóc, phủ đế cơ của bà còn rất nhiều tôi tớ như vậy!

Nhưng trứng chọi đá.

Một trưởng đế cơ dòng thứ không có cách nào chi phối quyết định của đích huynh.

Nhu Tuệ trưởng đế cơ cũng bởi vì trượng phu ở thanh lâu tranh giành tình nhân với người ta, đánh đối phương thành tàn phế, bị ngôn quan bẩm báo trước mặt Hoàng đế, Nhu Tuệ trưởng đế cơ rơi xuống danh "Quản giáo không nghiêm", "Dung túng trượng phu hành hung", mất đi thực quyền trong triều, thành tôn thất nhàn tản chỉ có thể ăn bổng lộc, dựa vào đất phong thu thuế nuôi sống một nhà già trẻ. Từ đó về sau, trưởng đế cơ liền nuôi trai lơ trong phủ, đối với trượng phu hờ hững lạnh lẽo.

"Nuôi trai lơ? Nuôi nhiều ít?"

"Ta nào biết, chỉ nghe trên phố suy đoán, không có mười mấy cũng có bảy tám."

Bùi Diệp líu lưỡi: "Lăng Triều lớn lên trong hoàn cảnh này, thế mà không triệt để biến thái?"

Cô đột nhiên khá thích tên dở hơi này.

Tần Thiệu liếc Lăng Triều có vẻ xanh xao nơi xa.

Cảm khái như ông cụ non.

"Đúng vậy, tuy Lăng Triều trông hơi khốn, nhưng... Cậu ấy sống cũng không dễ dàng."

Có lẽ Hoàng đế cũng cảm thấy thủ đoạn chèn ép Nhu Tuệ trưởng đế cơ quá bỉ ổi, lại sợ những người khác nói hắn bạc tình bạc nghĩa ngay cả thứ muội cũng không buông tha, bởi vậy những năm này không có phê bình việc Nhu Tuệ trưởng đế cơ tùy tiện nuôi nhiều trai lơ như vậy, lựa chọn mắt nhắm mắt mở.

Sau khi cháu trai Lăng Triều sinh ra, bệ hạ đối với cậu ta cưng chiều đủ kiểu, ngày lễ tết tất có ban thưởng phong phú.

Quan hệ hai huynh muội đóng băng trước kia cũng theo đó hòa hoãn.

Nhưng tiền án trước kia của bệ hạ thành đống, hành vi này người ngoài nhìn vào càng giống là nâng giết.

Trong lúc nói chuyện, xe ngựa đã ngừng lại.

Thư viện Thiên Môn tọa lạc nơi dãy núi bao quanh, vách đá vờn quanh.

Nơi đây chính là do sơn trưởng đời thứ nhất thư viện Thiên Môn trong lúc du học bên ngoài đi lạc mới phát hiện, khi đó chính vào lúc sương mù mờ mịt, tạo cảm giác như cánh cổng dài thông với trời, phảng phất xuyên qua cánh cửa liền có thể đến tiên cảnh cực lạc trong truyền thuyết. Sơn trưởng cảm khái thế gian lại có kỳ cảnh như thế, liền nói đùa với bằng hữu sau này phải xây một thư viện ở đây. Thế là nhiều năm sau dưới sự trợ giúp của bằng hữu xây nên thư viện Thiên Môn.

Đường nhỏ trong núi, mười mấy cỗ xe ngựa chậm chạp tiến vào.



"Tiên sinh, phía trước nữa chính là đường duy nhất lên thư viện -- Đài Thiên Môn, lên núi xuống núi đều phải qua chỗ kia."

Tần Thiệu ngồi trên lưng ngựa nhìn cảnh sắc quen thuộc bày ra trước mắt, ý cười càng đậm.

Đài Thiên Môn là một đài cao hình bát giác, phía trên có một khối đá kỳ quái hình thành tự nhiên cực giống thiên nhân, bên hòn đá có một tấm bia, khắc chữ "Trời không lúc nghỉ, quân tử lấy gương trời mà tự cường; Khôn mang thế đất, quân tử lấy hậu đức dung vạn vật", còn có ấn ký.

Tần Thiệu giới thiệu: "Viên ấn này là của Hoàng đế Vũ Tông, chữ phía trên cũng là bút tích của Người."

Lai lịch thư viện Thiên Môn rất điêu.

Người sáng lập là một trong tâm phúc phụ tá Hoàng đế khai quốc Triều Hạ Vũ Tông, đồng thời cũng là nhà tài phú giúp đỡ Vũ Tông khởi binh.

Khế đất thư viện Thiên Môn và phí kiến tạo đều là Vũ Tông bỏ tiền ra.

Nơi này còn có thể thấy được bút tích và tư ấn của Vũ Tông ở khắp nơi.

Bất luận là ai, muốn đến tiền đài Thiên Môn đều phải xuống đất đi bộ trăm mét.

Qua đài Thiên Môn, lại đi đường núi uốn lượn lên, khúc khuỷu xuống, trèo đèo lội suối...

Rốt cuộc đi vào một chỗ dưới chân núi cao...

Bùi Diệp tròn mắt nhìn nói: "Sau đó chúng ta đến thư viện Thiên Môn chưa?"

Tần Thiệu cười tủm tỉm nói: "Không -- Sau đó chúng ta liền đến ngàn bậc thang đá, dùng hai cái đùi leo lên, phía trên mới là thư viện Thiên Môn."

Bùi Diệp: "..."

Cô vô cùng vững tin, người sáng lập thư viện có thù với học sinh...