Ngày hôm sau, Dạ Cô Tinh nhận được thứ mà Mẫn Tuệ Hiền gọi là “món quà lớn”, một clip khá là nhạy cảm!

Cô chỉ nhìn lướt qua, rồi lại bấm vào dấu gạch chéo màu đỏ, tha thứ cho cô vì đã tránh né đối với mấy thứ đồ không có mỹ cảm như vậy. Ôn Hinh Nhã còn có chút đáng xem, dù sao thì cũng là cành vàng lá ngọc được cưng chiều suốt hơn 20 năm, gương mặt hay vóc dáng đều khá tốt, nhưng mà ba người đàn ông kia thì không khen nổi, một người mập như heo, mặt mũi toàn mỡ, một người thì bị hói, bị chốc đầu, tay chân lở loét, một người thì mắt đờ đẫn, nước miếng chảy dài.

Dạ Cô Tinh không thể không đánh giá cao người phụ nữ Mẫn Tuệ Hiền này hơn một chút!

Thường có câu, hổ dữ không ăn thịt con. Tuy rằng Ôn Hinh Nhã không phải là con ruột của bà ta, những ít nhiều gì thì cũng đã nuôi nấng suốt hai mươi mấy năm trời, cho dù có là vật nuôi thì cũng nên có tình cảm. Không ngờ, Mẫn Tuệ Hiền lại có thể xuống tay độc ác như vậy.

Vốn dĩ Dạ Cô Tinh còn lo lắng bà ta tự nhiên chập mạch, nghĩ đến tình cảm mẹ con mà buông tha cho Ôn Hinh Nhã. Bây giờ thì có vẻ như là bản thân lo xa rồi.

Đột nhiên cô cảm thấy rất tò mò, Mẫn Tuệ Hiền sẽ làm gì tiếp theo?

Độc nhất là lòng dạ đàn bà! Khi một người phụ nữ thông minh nổi điên, hậu quả sẽ rất tai hại. Nếu như cô đoán không sai, thì mục tiêu của Mẫn Tuệ Hiền không chỉ có Ôn Hinh Nhã, mà còn có chủ nhân của nhà họ Ôn, cũng tức là chồng của bà ta…

Vì vậy, đừng bao giờ coi thường phụ nữ. Mềm yếu, là bởi vì vẫn còn hy vọng, độc ác, là bởi vì chút hy vọng cuối cùng cũng đã bị dập nát rồi.

Khi một người phụ nữ bắt đầu không màng tất cả mà trả thù, thì kết cục đã định sẵn là —– cá chết lưới rách!

Chuyện Dạ Cô Tinh và Mẫn Tuệ Hiền bắt tay nhau đối phó với Ôn Hinh Nhã cũng không che giấu An Tuyển Hoàng, lúc đó anh đang cầm bình sữa cho con gái uống, nghe thấy lời này cũng không ngẩng đầu lên, chỉ khẽ ừ một tiếng, biểu thị mình biết rồi.

“Ừ là ý gì?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, cười như không cười nhìn anh.

An Tuyển Hoàng bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên, giọng điệu dịu dàng: “Ý là, em vui là được.”

“Anh không trách em à? Đó là thanh mai trúc mã từ thuở thơ ấu của anh đó.” Lời này, rất chua, chua tới ê răng.

Được rồi, Dạ Cô Tinh thừa nhận, cô đang cố tình bới lông tìm vết.

An Tuyển Hoàng nghe thấy lời này, khẽ cười, tiếng cười trầm thấp quanh quẩn trong lồng ngực, giống như dùi trống đánh vào mặt trống, anh nói: “Nhưng em là vợ anh.”

Thanh mai và vợ, cao thấp rõ ràng, không cần nói cũng biết bên nào nhẹ bên nào nặng.

Dạ Cô Tinh cảm thấy hài lòng.

Dưới sự hò reo cùng mong chờ của “Mù Tạt” ( tên fandom của Thành Giới) và “fan của Áo Tím”, MV ca khúc mới của Thành Giới đã được đưa vào kế hoạch gần nhất, đây là lần hợp tác thứ hai giữa Dạ Cô Tinh với Diệp Lưu Thanh sau bộ phim ‘Bầu trời thành phố’.

Chỉ trong 4 phút ngắn ngủi, MV đã tái hiện lại mối tình sâu đậm tuyệt thế giữa Thương Ương Gia Thố và Mã Cát A Mễ.

Khi đó, chàng là vị vua lớn nhất của Tuyết Vực, nhưng lại đi lang thang trên đường phố Lhasa, bất ngờ gặp gỡ một cô gái xinh đẹp, trở thành người tình của người đẹp nhất thế gian.

Mỗi khi đêm đến, họ hẹn hò gặp gỡ, khi ngày đến, họ lưu luyến nói lời tạm biệt.

Đối diện với khuôn mặt tươi cười ngây thơ và đôi mắt quyến luyến của người yêu, anh cúi người hôn xuống, đối diện với gương mặt tuấn tú và ánh mắt si mê của người tình, nàng dịu dàng uyển chuyển.

Chàng nói–

Nàng gặp, hay là không gặp ta, ta vẫn ở nơi đó, không buồn không vui,

Nàng nhớ, hay là không nhớ ta, tình ta vẫn ở nơi đó, không đến không rời,

Nàng yêu, hay là không yêu ta, yêu vẫn ở nơi đó, không tăng không giảm,

Nàng theo, hay là không theo ta, tay ta vẫn ở đó, không buông không bỏ,

Hãy đến với vòng tay của ta, hoặc là để ta ở trong trái tim nàng,

Yêu nhau âm thầm, vui trong thầm lặng.

Gác củi đơn sơ, ngọn đèn dầu buổi đêm còn sót lại, tiếng bấc kêu lách tách, trong sự lặng im lộ ra vẻ sầu thương bi thảm, hất không đi nỗi buồn biệt ly trong cả căn phòng này.

Cô nương xinh đẹp mặc một chiếc áo lụa nhạt màu, áo choàng xanh buông lỏng, tay áo dài chạm đất, tóc dài tán loạn, đen bóng như lụa, bím tóc rủ xuống vai, không mang trang sức vàng, không đeo đá quý mã não, mặt mày không son phấn.

Nàng chỉ im lặng ngồi trước mặt người yêu, tựa đầu lên gối của chàng trai, rồi từ từ nhắm mắt lại, giọt nước mắt như pha lê rơi xuống, gió lặng lẽ lướt qua, ánh nến lung linh, mở mắt lần nữa, nước mắt đã khô.

Chàng vuốt ve làn tóc đen tuyền của cô gái một cách âu yếm, đằng xa, là cung điện Potala nguy nga tráng lệ, còn chàng là con chim bị nhốt trong lồng, mà cái lồng đó chính là nơi cung điện vàng son, không phút nào giây nào mà anh ta không khao khát được ngày ngày ở trong vòng tay ôm ấp của người tình.

Chàng cười, chàng điên, chàng cuồng.

Tự tàm đa tình ô phạm hạnh,

Nhập sơn hựu khủng biệt khuynh thành.

Thế gian an đắc song toàn pháp,

Bất phụ Như Lai bất phụ khanh.

(Đây là một bài thơ của Thương Ương Gia Thố. Dịch nghĩa: Tự thẹn khi bản thân để tình cảm lỡ việc tu hành, vào núi thanh thu rồi nhưng vẫn vấn vương bóng hình xinh đẹp. Thế gian này sao có cách gì để vẹn cả đôi đường, không phụ Như Lai cũng không phụ nàng.

Dịch thơ:

Tự thẹn đa tình tổn phạm hạnh,

Vào núi lại sợ xa khuynh thành.

Thế gian làm sao vẹn đôi đàng,

Chẳng phụ Như Lai chẳng phụ nàng.)

Nàng tiễn chàng đến trước cửa, tự tay mình khoác thêm chiếc áo lông cho chàng, rồi nhìn bóng lưng chàng khuất dần vào sâu trong đêm tuyết, nàng buồn bã rơi lệ, nhưng một giây sau lại bị người nâng cằm lên, nàng vui mừng, lại sợ hãi.

Chàng nói, thà phụ Như Lai chứ chẳng phụ nàng.

Trong đêm, tuyết rơi đầy trời, phía xa, ánh đỏ bình minh đang dần lên cao.

“Cắt—–” Tiếng hô cắt vang lên, gọi suy nghĩ của mọi người trở lại, sau đó, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Thành Giới như mới tỉnh lại từ trong mơ, đụng phải đôi đồng tử trong trẻo nhưng lạnh lùng tối tăm của Dạ Cô Tinh thì lập tức giật mình, nhanh chóng thu lại bàn tay đang giữ lấy cằm của cô lại, nhưng cảm giác ấm áp mượt mà lưu lại trên đầu ngón tay lại không chịu tan đi.

Diệp Lưu Thanh ngẩng đầu khỏi camera, nở nụ cười ấm áp, trong mắt lại hiện lên vẻ kinh ngạc: “Tốt lắm, một lần đã qua.”

Dạ Cô Tinh khẽ gật đầu, rồi quay người đi vào phòng trang điểm, thợ trang điểm mang theo cái hộp theo sát phía sau, Trương Á vừa mới tỉnh lại sau sự rung động kia, ôm chai nước vội vàng đuổi theo: “Chị Cô Tinh, đợi em với…”

Thành Giới kinh ngạc ngẩn người mà nhìn vào bóng lưng đang mờ dần của người phụ nữ, thì lí trí lại bị một tiếng hét bên tai gọi về.

“Aaaaaa! Nữ thần của tôi!” Một cô gái mặc quần áo của nhân viên đoàn đang dùng hai tay ôm má, đôi mắt sáng ngời, ánh sáng hưng phấn dao động trong mắt.

Một nhân viên hơi lớn tuổi khác ở bên cạnh vội vàng vươn tay che miệng cô ấy, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Bà cố nhỏ của tôi ơi! Cháu không thể im lặng một tí à? Sợ người ta không biết cháu đến đây để làm người qua đường à?”

“Dì à, vừa rồi dì có nhìn thấy không? Áo Tím thật sự rất đẹp, lúc cô ấy khóc, suýt chút nữa là cháu khóc theo luôn rồi!”

“Cái này còn cần phải nói à, không thấy vừa nãy tôi cũng lén lau nước mắt à!”

“Trời ạ! Cô ấy, cô ấy diễn kiểu gì mà giỏi thế chứ? Vào lúc đó, tôi dường như thực sự nhìn thấy Mã Cát A Mễ đang tiễn biệt người tình, lưu luyến không nỡ! Còn cả Thành Giới nữa, anh ấy là một ca sĩ, sao mà cũng diễn tốt như vậy chứ? Sao có thể được nhỉ…”

“Con không hiểu rồi, mặc dù con đã là sinh viên năm ba của Hoa Ảnh, cũng đã học được rất nhiều kiến ​​thức chuyên môn về diễn xuất, nhưng khi diễn thực, thì tình huống phức tạp hơn rất nhiều, ví dụ cái thứ như khí thế này, nhìn không thấy sờ không được, nhưng mà con lại có thể cảm giác được! Thành Giới là ca sĩ, không phải diễn viên, cũng chưa từng được đào tạo biểu diễn chuyên nghiệp, nhưng dưới sự ảnh hưởng của khí thế mạnh mẽ của Áo Tím, cậu ấy sẽ nhập vai rất nhanh.”

Cô gái nhỏ hít sâu một hơi, bỗng dưng mở to mắt: “Dì à, ý của dì là diễn xuất còn có thể lây truyền được hả?”

“Nè nè nè! Con nhóc như con ăn nói kiểu gì đấy? Con cho rằng đó là bệnh hay gì mà lây truyền hả….”

“Vậy thì là gì?”

“Chúng ta gọi loại tình huống này là một sự lan truyền cảm xúc. Tất nhiên, tiền đề là bên kia phải có những đặc điểm đặc biệt để được lan truyền. Cũng giống như Thành Giới, là một người sáng tác và cũng là ca sĩ gốc của bài hát này, cậu ấy chắc chắn có sự hiểu biết về mối tình giữa Thương Ương Gia Thố và Mã Cát A Mễ, dưới hoàn cảnh như vậy, sự nhập tâm của Áo Tím sẽ rất dễ dàng để dẫn dắt tình ý của cậu ấy, và khiến cậu ấy nhanh chóng hòa nhập vào vai diễn. Hiểu chưa?”

“Hiểu rồi! Dì à, dì biết nhiều thật đấy! Xem ra, sau này còn phải đi theo dì học hỏi thật nhiều mới được.”

“Không có tiền đồ, theo dì học cái gì? Con nên đi theo vị kia học mới đúng đấy!” Vỗ nhẹ vào tay cô gái, lại đưa mắt nhìn về hướng phòng trang điểm: “Thành thật mà nói thì dì làm ở trong cái ngành này đã mấy chục năm rồi, những tên tuổi lớn tầm cỡ quốc tế cũng gặp được không ít, nhưng người có được diễn xuất như vậy ở độ tuổi này, có lẽ cũng chỉ có mỗi vị này thôi.”

“Dì yên tâm, con sẽ cố gắng trở thành kỳ tích tiếp theo!”

“Con nhóc ba hoa khoác lác! Có thể khơi dậy lòng cầu tiến của con thì cũng coi như là không uổng công dì cố gắng đưa con vào phim trường, nhất định phải làm nhà họ Trương chúng ta nở mày nở mặt!”

“Yes, Madam!”

Sau khi bố trí cảnh quay xong, thì vừa hay nhân viên cũng đã đâu vào đấy, Diệp Lưu Thanh cầm bộ đàm thúc giục: “Sarah, phía bên cô đã OK chưa?”

“Đạo diễn Diệp, còn phải cần thêm năm phút nữa.”

“Được, cô tăng nhanh tốc độ.”

“Yan, Thành Giới trang điểm xong chưa?”

“Xong rồi”

“Tiểu Trí, còn bên phía Cô Tinh thì sao?”

“Không vấn đề gì.”

Bảy phút sau——-

“Mọi người vào vị trí, Action! ~Cạch——”

Có lẽ, những người yêu nhau cuối cùng khó mà về bên nhau, những người yêu nhau cũng chưa chắc có thể trước sau vẹn toàn.

Mối tình sâu đậm kinh thế hãi tục của Thương Ương Gia Thố và Mã Cát A Mễ cuối cùng vẫn bị phát hiện, năm đó, chàng 20 tuổi, Ngũ thế đại sư đã cho chàng xuất gia làm Tỳ kheo, chàng xấu hổ và giận dữ tới muốn tự sát.

Chàng vì tình yêu mà chiến đấu, vì người con gái trong lòng mà cố gắng giữ lấy, tâm tình nổi loạn đang trên đà bùng phát!

Vì tự do, người phàm có thể chạy trốn, Tiểu Lạt Ma có thể hoàn tục, chỉ có chàng, với tư cách là người đầu tiên của Phật giáo, không có nơi nào để trốn, cũng không có nơi nào để tránh.

Bàn tay tà ác vươn tới chỗ cô nương xinh đẹp, bọn họ nói với chàng rằng đây là một cô gái dơ bẩn như thế nào.

Chàng lại cười mà nói rằng, tất cả những thứ bẩn thỉu trên thế gian này đều không đủ để làm hoen ố sự thánh thiện của nàng.

Cuối cùng, chàng trở về với Đức Phật, nhưng trái tim của chàng lại dành cho người con gái xinh đẹp thuần khiết kia.

Nhìn lá cờ cầu nguyện ở đằng xa, lắng nghe những câu kinh Phật, dập đầu quỳ lạy trước tượng Phật cao lớn, chàng ở đây nhớ thương cô gái của mình.

Nhìn về phía chân trời của vùng thảo nguyên, tựa lưng vào cây củi cỏ dại, nằm rạp xuống dưới chân cung điện Potala, nàng đang nhớ thương người tình của mình.

Thứ nhất, tối hảo bất tương kiến, như thử tiện khả bất tương luyến.

Thứ hai, tối hảo bất tương tri, như thử tiện khả bất tương tư

Đãn tằng tương kiến tiện tương tri, tương kiến hà như bất kiến thời. *

(* Bài thơ Tương tư thập giới thi của Thương Ương Gia Thố.

Dịch thơ:

Đầu tiên, tốt nhất đừng gặp nhau, như thế sẽ không phải yêu nhau

Thứ hai, tốt nhất đừng biết nhau, như thế sẽ không lại nhớ nhau.

Nhưng đã từng gặp nhau còn biết nhau, gặp lại chẳng thà chưa từng quen.)

Chàng phổ độ chúng sinh, lại không độ được chính mình,

Nàng ngày đêm cầu nguyện ngóng trông, lại không trông được người trong tim nàng quay về.

Một đạo thánh chỉ của Hoàng đế Khang Hy, cuối cùng đã khiến cho người có tình phải chịu cảnh trời nam đất bắc, Lha-bzang Khan đã dâng tấu phế truất Thương Ương Gia Thố rồi lập Đạt Lai Lạt Ma đời thứ sáu khác, đồng thời đưa chàng về Bắc Kinh.

Trên đường áp giải, khi đi đến bờ hồ Thanh Hải, chàng đưa mắt nhìn xa, ở trên đỉnh núi cao phía Đông đằng kia, mỗi khi trăng sáng lên cao, ánh trăng sáng tỏ, là lòng chàng lại thương nhớ cô gái của mình.

Dưới nụ cười hồn nhiên của Mã Cát A Mễ, chàng mỉm cười khép lại hai mắt.

Tiên hạc của Bạch Vũ, xin hãy cho ta mượn đôi cánh, ta không bay đến nơi xa, ta chỉ đến Lí Đường rồi về.

Bởi vì, Lí Đường có người con gái mà chàng yêu nhất…

Lúc này, ở nơi sâu nhất trong cung điện Potala, trong hương thơm của Kinh Điện, Mã Cát A Mễ đang quỳ xuống van xin, lông mi run rẩy, nước mắt rơi lã chã, dường như nàng lại nghe thấy tiếng người ấy đang tụng kinh.

Và tất cả những cuộc gặp gỡ, chỉ có thể thành hiện thực ở trong mơ.

Sư nói: Đa tình tức là sa đoạ.

Phật nói: Phật cũng đa tình.

Chàng, là Phật sống mất đi phương hướng đến Bồ đề, còn nàng, là ngọn đèn xanh của một mình Đức Phật.

“Cắt———”

Thành Giới mở mắt, nước mắt tuôn rơi, cậu đứng dậy khỏi gò đất, vẫn còn kinh ngạc ngây người, Dạ Cô Tinh cũng đứng dậy với sự giúp đỡ của Trương Á.

Lúc này, tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên.

Trương Á nhìn lướt qua đám đông, phát hiện hầu hết các nhân viên đều đã đỏ hoe, và ngay cả bản thân cô ấy cũng đang ngượng ngùng hít hít mũi.

Địa điểm quay hiện tại là ở thành phố điện ảnh Bắc Kinh, bên hồ nhân tạo, trong chùa, trước án thắp hương, tuy là nói đã có bảy tám phần ý cảnh, nhưng xét cho cùng thì cũng không thể so sánh được với cao nguyên Tuyết Vực và Cung điện Potala thật sự, nhưng dù là như vậy, chút thiếu sót này cũng đã được bù đắp bởi cách diễn hoàn hảo của Thành Giới và Dạ Cô Tinh!

Tâm trí mọi người không ngừng trào dâng, nhớ lại những cảnh tuyệt thế duy mỹ kia, sự kiên trì của Thương Ương Gia Thố và sự ương ngạnh của Thành Giới, sự ngây thơ của Mã Cát A Mễ và sự linh động của Dạ Cô Tinh, dường như đã hoà nhập làm một!

Chàng là một vị Phật sống đi ngược lại với đạo lý, nàng là một cô gái luôn yêu say đắm chưa từng thay đổi!

Đây là một bữa tiệc của thị giác, nếu như lồng ghép xen kẽ thêm các cảnh Lhasa nữa, thì đó sẽ là một bức tranh sâu sắc cỡ nào? Mọi người không dám nghĩ, cũng nghĩ không ra!

Diệp Lưu Thanh nghiêm túc mà xem lại những cảnh vừa quay xong, ánh mắt phát sáng, cười tuyên bố: “Đóng máy!”

“Yeahhhhhh—-”

Thành Giới đột nhiên phản ứng lại, cậu ấy có linh cảm rằng, album này sẽ đưa mình đến một đỉnh vinh quang khác!

“Cảm ơn mọi người, tôi đã đặt bàn ở Tiên Nhạc Phủ rồi, tối nay không say không về.”

“Cám ơn Thành Thiên vương nhé——”

Thành Giới chắp tay trước ngực, vái chào một cái, cười nói: “Cảm ơn mọi người đã nể mặt! Ăn uống no nê, buổi tối chúng ta đi thẳng đến quán Karaoke!”

Dường như bị không khí vui vẻ của mọi người làm vui lây, Dạ Cô Tinh cũng nhàn nhạt cong lên khóe môi, Thành Giới bước tới gần cô, trêu đùa mà nói: “Quý cô Dạ, cho tí mặt mũi nha?”

“Ừm…… Thật ra cậu có thể gọi tôi là Dạ Cô Tinh, hoặc Cô Tinh, tôi không gánh nổi hai chữ quý cô này đâu.” Dạ Cô Tinh mỉm cười, ngước mắt lên nhìn cậu, đôi mắt trong veo như suối.

Thành Giới nở nụ cười: “Được thôi. Cô Tinh, cho tí mặt mũi nha?”

Đúng lúc này, Diệp Lưu Thanh bước đến chỗ hai người họ, dang hai tay ra, ánh mắt có hơi bất lực: “Cô Tinh, cùng đi ăn cơm với mọi người đi. Bình thường cô bí ẩn quá, có rất nhiều người chưa từng tiếp xúc với cô ở cự li gần, ai cũng nói, nữ thần lạnh lùng quá, rất xa cách, tôi vừa nghe là đã phải kiên quyết bác bỏ liền, bọn họ còn không chịu tin nữa đấy! Cô phải chứng minh cho bọn họ xem mới được!”

Ánh mắt nhìn lướt qua vai phải của Diệp Lưu Thanh, thấy được dáng vẻ chờ mong của mọi người, trong trường hợp này, nếu Dạ Cô Tinh lại từ chối thì cô sẽ trở thành người không biết tốt xấu, cô gật gật đầu, nhẹ nhàng cười: “Được thôi.”

Cũng không hoàn toàn là vì xã giao, gần đây ngoại trừ ở trường quay thì chính là ở biệt thự, thôi thì nhân cơ hội này mà thả lỏng một chút vậy.

Mọi người thấy cô gật đầu đồng ý thì vui mừng hớn hở, có lẽ chỉ có bản thân Dạ Cô Tinh là không cảm giác gì, dù sao thì ở trong mắt người khác, Áo Tím là một sự tồn tại vô cùng bí ẩn, nhất là sau các tin tức về “bữa tiệc đầy tháng” kia, người bạn đời bí ẩn ít của cô cũng đã trở thành chủ đề được mọi người bàn tán.

Các nhân viên bắt đầu thu dọn hiện trường, ai làm việc nấy, ngay ngắn trật tự, Trương Á cũng thu dọn đồ đạc của mình, sau đó đưa chai nước cho Dạ Cô Tinh.

“Chị Dạ Cô Tinh, uống miếng nước đi.”

Dạ Cô Tinh nhận lấy, khẽ gật đầu: “Cám ơn em.” Sau đó ngẩng đầu uống một ngụm, Trương Á nhìn động tác của cô mà mê mẩn.

“Tiểu Á, em đang nhìn gì vậy?” Dạ Cô Tinh nhìn dáng vẻ ngốc nghếch si mê của cô ấy mà cảm thấy buồn cười.

Hai tay Trương Á ôm má, cười hì hì: “Chị Cô Tinh, sao mà đến uống nước thôi mà chị cũng đẹp như vậy chứ?”

Dạ Cô Tinh hiếm khi thả lỏng, khẽ thở dài: “Đã là người làm mẹ trẻ con rồi, còn đẹp gì nữa?”

Trương Á không đồng tình với quan điểm này, phản bác lại: “Ai nói phụ nữ làm mẹ rồi thì không đẹp nữa? Theo em thấy thì chỉ là kiểu đẹp khác nhau mà thôi.”

“Ồ? Có gì khác nhau sao?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, vẻ mặt hứng thú.

“Vẻ đẹp của người con gái như quả chanh, màu sắc tươi tắn, nhưng lại có vị chua tựa như trái non, vẻ đẹp của người mẹ như quả đào, trong sắc trắng lộ chút hồng hào, ăn vào miệng thì ngọt ngào vô cùng, khiến người ta không ngừng nhớ tới.”

Dạ Cô Tinh gật đầu đồng ý: “Em nói cứ như người từng trải ấy nhỉ.”

“Hì hì… Em không phải người từng trải, nhưng mà mẹ em thì phải. Mấy thứ này đều là mẹ em nói đó, cứ bắt em phải nhớ kĩ! Còn nói là cảm ơn em vì đã biến bà ấy từ quả chanh thành trái đào, cha em cũng là người được hưởng, vì vậy em chính là người có công lớn nhất trong nhà!”

“Có lý.”

Điều kiện gia đình của Trương Á thuộc hàng bình thường, nhưng Dạ Cô Tinh có thể nhìn ra, cô ấy rất hạnh phúc, có lẽ đây chính là tài sản lớn nhất mà cha mẹ cô ấy đã mang lại cho cô ấy.

Sau khi sinh con, những suy nghĩ trong lòng cũng thay đổi rồi… Dạ Cô Tinh cười lắc đầu, trong mắt lại toát lên sự hạnh phúc.

Một lúc sau, việc thu dọn đã hoàn thành, đạo cụ và thiết bị đều được thu dọn vào kho, một đoàn người hùng hổ rời khỏi thành phố điện ảnh, Dạ Cô Tinh đương nhiên cũng nằm trong số đó.

Đến ngã ba đường, tiếng còi xe liên tiếp vang lên, mọi người dừng bước, nhìn về hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, bóng lưng tuấn tú, đang dựa lưng vào hai chiếc xe thể thao Lamborghini ở bên cạnh.

Dạ Cô Tinh hơi nhướng mày, nhịp tim nhanh hơn một chút, cô đã gọi điện về biệt thự, An Tuyển Hoàng cũng đã đồng ý rồi, lúc này anh còn đến làm gì?

Nhưng ngay sau đó cô đã phản ứng lại, nở nụ cười, trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng sắc bén.

Người đàn ông chậm rãi xoay người, lộ ra khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt phượng tinh xảo, đuôi mắt cong lên, lộ ra sự phong lưu nhàn nhạt.

Nước da của anh ta rất trắng, mặc một bộ quần áo thường ngày màu trắng trông khá nổi bật, toát lên dáng vẻ đẹp trai phóng khoáng, thật sự là một chàng trai như ngọc, dịu dàng rạng rỡ.

Chỉ thấy người đàn ông đang tìm kiếm trong đám người, cong môi cười nhẹ, cất bước tiến lên.

Dạ Cô Tinh nhìn anh ta, mặt không cảm xúc, không có sự bất ngờ và ngạc nhiên như trong mong đợi của anh ta, đương nhiên cũng không có sự mất mát và buồn bã khi nhận lầm người.

Mọi người bất giác tách ra hai bên nhường đường, mà chỗ dừng cuối cùng chính là chỗ Dạ Cô Tinh đứng, Trương Á đứng ở phía sau Dạ Cô Tinh đã sớm ngất ngây rồi, cô ấy cảm thấy người đàn ông này còn đẹp trai hơn cả những sao nam tên tuổi.

Hừm… không phải là về ngoại hình của anh ta, mà là khí chất ôn hòa dịu dàng như nước, dễ khiến người ta có thiện cảm.

Dạ Cô Tinh không có phản ứng gì, nhưng đám đông thì đã bùng nổ rồi.

“Đây là chồng của Áo Tím à? Đẹp trai quá!”

“Tôi nghĩ rất có thể, cô hãy nhìn chiếc Lamborghini đó đi, phiên bản giới hạn mới nhất của năm nay, ngoại trừ cái người đã quăng tiền như rác bao hết cái Hilton để tổ chức tiệc đầy tháng thì còn ai vào đây nữa?”

“Trời ạ! Tôi còn tưởng là vị đại gia nào đó hơi có tuổi rồi chứ! Không ngờ lại trẻ như vậy, còn đẹp trai như vậy, tổng tài bá đạo phiên bản hiện thực à!”

“…”

Vào lúc mọi người đang bàn tán xôn xao, thì người đàn ông đã đi tới trước mặt Dạ Cô Tinh, dừng lại, khẽ cười nói.

“Chị dâu.”

Một bầy vịt như bị giẫm lên cổ trong tích tắc…