Chuyển ngữ: Wanhoo


An Hữu là chủ gia đình, là trụ cột của cái nhà này, chống đỡ cả nhà, bảo vệ cả nhà. Vậy nhưng An Hữu đã từng muốn ruồng bỏ gia đình, chối bỏ trách nhiệm trong chuyện của Minh Châu, khiến địa vị của ông trong cái nhà này sụt giảm đáng kể.


Nay An Hữu không tán thành việc An Du lấy con gái nhà mồ côi, nhưng sự phản đối của ông cũng chẳng có tiếng nói, mọi người không coi lời ông ra gì.


Có vẻ như An Hữu cũng nhận ra điều ấy nên lông mày chau chặt, bực bội lắm.


Bàn bạc xong xuôi, An Du chỉ đợi ngày xuất phát sang Lý phủ xin hỏi cưới.


Ninh Thư trông thấy An Du cưỡi ngựa bảnh bao, ra dáng ngời ngời thì bỗng nhiên cảm thấy tự hào bởi thằng con mình đã lớn khôn.


An Hữu ngắm con trai, đột nhiên ông thấy mình và con trai thật xa cách. Ông rất hay xuất chinh, mọi việc lớn bé trong nhà đều một tay Vệ Lệnh Nhàn lo liệu. Ấy thế mà mới đó các con ông đã đến tuổi xây dựng gia đình rồi.


An Hữu muốn dặn An Du vài điều nhưng lại chẳng biết dặn gì.


An Linh Vân dặn ca ca phải cầu hôn thuận lợi, rước được tẩu tử tương lai về. An Du cười ha ha, chắp tay với người thân: "Con nhất định sẽ thành công."


Cụ bà cười mãn nguyện, Ninh Thư cũng mỉm cười thật lòng.


Cuộc sống như thế này hạnh phúc thật.


An Hữu đứng cạnh Minh Châu cảm thấy mình như người ngoài. Rõ ràng đây là người nhà ông nhưng ông lại cảm thấy họ và ông chẳng có quan hệ gì cả.


An Hữu cảm thấy cô đơn chưa từng có.


Minh Châu ngước theo dáng An Du với ánh mắt lấp lánh ánh sáng.


Quá trình cầu hôn rất thuận lợi, các nghi thức xong xuôi sau hai nhà đã định thời gian thành hôn vào nửa tháng sau ngay lập tức. Đến hôm nay thì hôn sự đã là chắc chắn rồi, chỉ thiếu bước đón dâu thôi.


Chẳng mấy đã đến ngày thành hôn, phủ tướng quân náo nhiệt tưng bừng, đèn lồng đỏ treo khắp nơi. An Linh Vân tươi cười quán xuyến công việc, cả cụ bà cũng ra giúp đỡ.


An Du mặc trang phục tân lang đỏ thắm, đầu đội mũ quan, vai đeo dây cầu đỏ phấn khởi ra mặt. Trông cậu cực kỳ khôi ngô mà Ninh Thư rất ấm lòng.


Trái với phủ tướng quân nhộn nhịp, viện của Mịn Châu yên ắng hẳn. Minh Châu dựa cửa, vịn tay vào nha hoàn nhìn người người bận rộn qua lại còn mình đây thì như người ngoài.


"Có nên vào trong không tiểu thư, ngoài này gió to lắm." Nha hoàn của Minh Châu hỏi Minh Châu.


Minh Châu nhìn thấy An Du mặc đồ cưới ngang qua hành lang, trông cậu vui phơi phới, đẹp trai cực kỳ.


Chợt Minh Châu nhận ra rằng cô và An Hữu đến với nhau mà không có bất cứ nghi thức nào. Trái tim Minh Châu như bị bóp nghẹt hơn khi trông thấy tân lang và tân nương nắm dây cầu hoa được mọi người cười nói vui vẻ chúc mừng.


Cô không có hôn lễ, không có của hồi môn, không có huynh đệ cõng cô xuất giá, không có mười dặm hành trang, không có kiệu hoa đỏ rực, không có gì cả...


Nghe tiếng bái đường mà Minh Châu cảm thấy cuộc đời mình thật trớ trêu.


Cô chẳng có cái gì hết, An Hữu không cho cô gì cả. An Hữu bảo yêu cô nhưng chẳng cho cô được gì hết.


Nhìn tân nương chùm khăn voan, cõi lòng Minh Châu đâm chồi gai độc, những chiếc gai ghen ăn tức ở găm vào trái tim...


An Hữu ngồi bên Vệ Lệnh Nhàn nhận cái lạy của con dâu, còn cô đây chẳng hề có tư cách sóng vai với An Hữu. Họ đó mới là một gia đình đầm ấm.


Cõi lòng Minh Châu càng đau khổ khó tả hơn khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt Vệ Lệnh Nhàn.


Ai nấy cũng vui mừng, duy chỉ có Minh Châu sầu khổ khá là phá hoại bầu không khí. Cụ bà thấy thế bảo cô về viện đi, để người ta nhìn thấy cái mặt đó sao được.


Minh Châu bị đuổi hệt như bị ruồng bỏ càng tủi thân thêm. Cô nhìn về phía An Hữu nhưng An Hữu đang uống rượu với người khác chứ không để ý cô.


Cái nơi náo nhiệt này không phù hợp với cô, cô không vui được đến như vậy.


Ninh Thư cười nói với các phu nhân và cũng có liếc mắt thấy khuôn mặt buồn rười rượi của Minh Châu. Chắc hẳn giờ này Minh Châu đã nhận ra tình yêu của cô ta và An Hữu không được người khác chúc mừng, mọi thứ đều tự cô ta suy đoán rồi nhỉ.


Thân phận của Minh Châu hiện giờ còn không cả bằng tiểu thiếp bởi vì không có tên trong gia phả. Đáng lẽ cô ta là một cô thiếp thật, nhưng do không kính trà, cụ bà thấy Minh Châu không quan trọng chuyện đó nên tất nhiên chẳng cho vào gia phả.


Thế đấy, yêu nhau thì dễ nhưng để yêu nhau dài lâu mới khó.


Cốt truyện An Hữu và Minh Châu đều chết, trở thành tình yêu nguyện chết có nhau.


Nhìn thấy An Du có ngày hôm nay, cơ thể này trào dâng dòng cảm xúc vui mừng. Hiển nhiên là vui do thấy con trai đã lập gia đình, đã cưới một cô vợ tốt về.


Một ngày náo nhiệt qua đi, phủ tướng quân lại yên tĩnh như thường. Minh Châu ngủ với An Hữu, cô hỏi An Hữu: "An Hữu, chúng ta không có hôn lễ như thế."


An Hữu ôm Minh Châu vào lòng, "Đợi nàng sinh con rồi ta sẽ tổ chức hôn lễ với nàng."


Trái tim Minh Châu cảm thấy phẫn nộ và mệt mỏi khó giải thích, cô nằm quay lưng lại với An Hữu.


An Hữu ôm Minh Châu vỗ về: "Nàng đang mang thai, đừng nghĩ nhiều không tốt cho cơ thể."


Minh Châu bực lắm nhưng không giải thích được sự giận dữ của mình, lúc sau Minh Châu xoay người lại thì An Hữu đã ngủ mất rồi.


Hôm nay An Du lấy vợ, thân làm cha nên tất nhiên ông tiếp khách rất mệt. Bình thường An Hữu sẽ an ủi Minh Châu nhưng do nay mệt quá nên đã ngủ mất.


Ấy vậy mọi cảm xúc tiêu cực đè nén trong lòng Minh Châu lại bùng lên vào lúc này. Minh Châu không tự huyễn hoặc mình được nữa rồi, cô bực bội lắm, tủi hờn lắm. An Hữu là tất cả của cô, nhưng Minh Châu lại nhận ra cô không phải tất cả của An Hữu.


Điều ấy khiến Minh Châu bùng lửa giận, cùng với không cam lòng và một chút hối hận.


"Chàng dậy đi, chàng dậy đi An Hữu." Minh Châu tát liên tiếp vào mặt An Hữu. An Hữu tỉnh lại giữ tay Minh Châu, mặt ông nóng rát, hình như bị móng tay Minh Châu cào xước.


An Hữu giận dữ: "Nàng làm gì thế Minh Châu? Nàng sao vậy?" Đang không bị tát, làm gì có ai vui cho nổi.


Minh Châu thấy An Hữu nạt nộ mình thì bật khóc, hét lên: "Chàng quát thiếp ư, sao chàng lại quát thiếp chứ."


An Hữu ôm Minh Châu vào lòng, vỗ về Minh Châu trong sự mệt mỏi, "Khó chịu à, nàng đừng khóc nữa, nàng khóc làm trái tim ta đau lắm."


Minh Châu nép vào người An Hữu, ngửi thấy mùi thuốc từ người An Hữu mà cô ghê cổ buồn nôn. Song cô bị An Hữu ôm chặt nên quanh quẩn mũi cô toàn mùi thuốc nồng nặc, dạ dày co bóp và cứ thế là cô đẩy An Hữu ra để nôn ra ngoài giường.