Chuyển ngữ: Wanhoo


Do cụ bà đã tham gia nên chuyện này đã giải quyết xong xuôi, còn chân tướng ra sao thì hẳn mọi người đều tự có đáp án.


Mọi người rời khỏi viện của Minh Châu, Minh Châu trong phòng nhìn An Hữu bằng đôi mắt đẫm nước mắt. Hình như tấm lưng An Hữu đã còng xuống, trông già đi thật nhiều. Minh Châu đắng hết miệng, đắng đến mức làm cô buồn nôn.


"Tại sao? Tại sao chàng không nói đỡ cho thiếp? An Du biết bảo vệ vợ nó, còn chàng? Con chúng ta sắp mất rồi mà sao chàng lại như vậy." Minh Châu đấm ngực An Hữu, "Chàng có biết ban nãy thiếp sợ đến nhường nào không?"


An Hữu càng thêm buồn thiu hơn, bảo: "Đứa con trong bụng nàng cũng là con của ta, nhưng An Du cũng là con của ta Minh Châu à, ta cũng khó xử lắm."


Minh Châu trừng hai mắt, giọt nước đọng trên làn mi rung rung, "Sao chàng lại như thế chứ An Hữu? Chàng đâu có yêu thiếp, chàng vẫn còn yêu Vệ Lệnh Nhàn nên mới tốt với con của Vệ Lệnh Nhàn đến vậy. Chàng đã hứa với thiếp sẽ tốt với thiếp cả đời mà."


"An Hữu, thiếp mất thân phận quận chúa vì chàng, thiếp chẳng cần gì hết chỉ cần mỗi chàng thôi, chàng đừng đối xử với thiếp như thế." Minh Châu khóc.


An Hữu rung động khi nhớ đến chuyện Minh Châu làm vì mình, ông ôm Minh Châu dỗ cô: "Ta yêu nàng Minh Châu. Chẳng lẽ nàng muốn ta phải moi tim ra cho nàng xem ư?"


"Nàng đang mang thai nên bao giờ cũng hay nghĩ nhiều, Minh Châu này, chúng ta dọn ra ngoài đi." An Hữu khẳng định: "Chúng ta ra ngoài phủ tướng quân đi."


Minh Châu sửng sốt, "Chàng muốn dẫn thiếp ra ngoài phủ tướng quân?"


"Trái tim ta chỉ có nàng thôi." An Hữu nhìn Minh Châu.


Minh Châu lắc đầu, "Mẹ chàng sẽ không đồng ý đâu, chàng muốn vậy là thiếp cảm động lắm rồi."


Minh Châu dừng khóc, mỉm cười nằm xuống.


Nhìn thấy được tấm lòng cao cả của Minh Châu làm An Hữu bỗng vui, ông hôn trán Minh Châu một cái. Minh Châu ngửi thấy mùi thuốc bắc nồng nặc phả ra từ miệng An Hữu.


"An Hữu này, chàng đừng uống thuốc nữa được không?" Minh Châu bảo, "Hiện giờ thiếp không ngửi được mùi thuốc bắc."


"Ừ." Nghĩ về cơ thể, An Hữu do dự một chút rồi đồng ý.


Ở nơi khác, Lý Niệm Lôi lo lắng nói với Ninh Thư: "Mẹ ơi con không làm thật, con không làm thế thật mà mẹ."


Ninh Thư cười bảo: "Ta tin con mà, sau này có gặp Minh Châu thì nhớ tránh mặt ngay."


Lý Niệm Lôi thấy mẹ chồng chịu tin mình thì thở phào, tâm sự với Ninh Thư: "Mẹ ơi, con cảm thấy dì không thích con."


Ninh Thư nói thẳng: "Tất nhiên rồi, do con hạnh phúc nên cô ta ghen với con đấy."


Bởi vì Lý Niệm Lôi có được thứ mà Minh Châu không có được.


"Ghen với con ư, sao vậy mẹ, chẳng phải dì và cha chồng rất thương nhau mà." Lý Niệm Lôi biến sắc, thay lời: "Con không cố ý."


"Không sao." Ninh Thư bảo, "Ta không trách con, con không cần bận lòng, cứ ăn ở với An Du là được rồi."


Lý Niệm Lôi vâng một tiếng rồi đi.


Lý Niệm Lôi đi cái là Ninh Thư bật cười, càng nghĩ cô càng thấy buồn cười. Minh Châu đang làm gì vậy, dùng cả con mình để hãm hại người khác bởi đố kỵ với người ta.


Đố kỵ Lý Niệm Lôi là vợ cả, đố kỵ với Lý Niệm Lôi có anh chồng trẻ tuổi hùng dũng.


Đúng thật con người ai cũng tham. An Du trong cốt truyện yêu Minh Châu, dù An Du có lấy vợ thì vẫn có Minh Châu trong tim, song Minh Châu chẳng thèm đoái hoài đến.


An Hữu yêu Minh Châu, An Du cũng yêu cô ta, Vệ Lệnh Nhàn yêu mà không được đáp lại, đau đớn vô cùng. Cả phủ tướng quân đều đứng về phía Minh Châu, hình như chỉ có mình Minh Châu hạnh phúc nhất phủ tướng quân này.


Nhưng giờ có thêm một Lý Niệm Lôi được chồng thương yêu, mọi người đều thích cô ta vả lại An Hữu giờ không còn dũng mãnh đã khiến Minh Châu ghen ăn tức ở.


Tính Minh Châu nhu nhược, cô ta thích những người đàn ông vĩ đại, An Du lại trẻ hơn An Hữu, dồi dào hormone hơn An Hữu.


Đúng là chuyện giường chiếu mà không vui thì sẽ nảy sinh biết bao vấn đề.


Một phát mà không giải quyết được thì hai phát thế thôi, giữa nam với nữ không gì là không thể.


Giày vò nhau như thế vui lắm, để tôi xem hai anh chị yêu nhau được đến bao giờ. Cái gì cũng có chừng mực của nó, bòn rút quá nhanh thì biến mất cũng càng nhanh thôi.


Ninh Thư ngân nga bài hát, rõ thấy đang rất khoái trá.


Do có chuyện Minh Châu ngã nên cụ bà không cho Minh Châu qua ăn chung với cả nhà với lý do là dưỡng thai. Giữa cháu dâu và con của tiểu thiếp, cụ bà chọn cháu dâu.


Minh Châu không qua ăn, tất nhiên An Hữu phải ăn với Minh Châu.


Mâm cơm không có cái mặt đau khổ của Minh Châu nên Ninh Thư ăn khoẻ trông thấy.


Một tháng sau khi kết hôn phải trở lại quân doanh, An Du vẫn muốn quay lại quân đội Lợi Châu, chỉ là còn nuối tiếc tân hôn của đôi vợ chồng mới cưới thôi.


Dù Lý Niệm Lôi không nỡ nhưng vẫn không cố chấp đòi An Du ở lại.


Ninh Thư đồng ý An Du về quân doanh. An Du của hiện tại giỏi giang hơn An Du trong cốt truyện nhiều, không cần An Hữu ra chiến trường cứu nữa rồi.


Giữa hai cha con cũng không nảy sinh quá nhiều xích mích vì Minh Châu.


An Hữu sẽ không chết như cốt truyện, An Hữu không chết và đương nhiên Minh Châu sẽ không tự tử.


Sống tốt biết bao, đừng có mà chết.


Ninh Thư đang nghĩ xem bao giờ rời khỏi thế giới này thì Châu Nhi vội qua báo Minh Châu sinh non, mới chửa bảy tháng đã sinh non rồi.


Về nguyên nhân thì Ninh Thư chưa biết, nghe người hầu trong viện của Minh Châu bảo là Minh Châu cãi nhau với An Hữu. An Hữu đẩy Minh Châu một cái, Minh Châu ngã ra đất đã thấy chảy máu.


Ninh Thư hay tin: →_→


Giỏi quá.


Lúc Ninh Thư chạy qua viện của Minh Châu thì cụ bà đã có mặt ở đó, trong phòng vọng ra tiếng hét đau đớn của Minh Châu.


Hét to như thế chẳng thà để lại sức sinh con còn hơn.


An Hữu quỳ dưới đất vò đầu bứt tai, "Tại ta cả, tại ta cả."


Ninh Thư không mảy may đoái hoài, chỉ an ủi giả nai rằng, "Minh Châu sẽ không sao đâu."


Cụ bà thở dài, bà đã có dự cảm đứa cháu này không ra đời bình an rồi mà. Trẻ con sinh non bảy tháng chẳng biết có sống được không nữa.


"Á..." Trong phòng lại vọng ra tiếng kêu chói tai, An Hữu nghe mà hằn tơ máu mắt, đấm đất như thú hoang.


"Minh Châu, nàng không được phép có chuyện gì hết." An Hữu gầm gừ đau khổ.


Cụ bà hỏi: "Thế là làm sao, sao lại chảy máu chứ?"


Đôi môi An Hữu run run, Minh Châu mang thai nên mọc mụn trên mặt, An Hữu bông đùa mấy câu nhưng Minh Châu phản ứng quá khích, khóc lóc gào thét rằng An Hữu ghét cô, An Hữu vẫn còn thương nhớ Vệ Lệnh Nhàn.


Ban đầu An Hữu còn dỗ dành, thề rằng trái tim mình chỉ có Minh Châu nhưng Minh Châu chẳng tin, cứ khóc lóc trách An Hữu mãi.


Hiện giờ Minh Châu chẳng có gì cả, không người thân, bị giáng làm dân thường, đệ đệ không còn là đệ đệ của cô nữa. An Hữu là cọng rơm duy nhất để cô bám víu, vậy nên Minh Châu giữ chặt nó là điều đương nhiên.