“Luật sư Từ.” Sở Tiêu Nhiên gọi Ninh Thư đi ngang qua trước mặt. 

Ninh Thư dừng bước chân, xoay người lại hỏi Sở Tiêu Nhiên: “Anh Sở có việc gì chăng?” 

Sở Tiêu Nhiên đi đến trước mặt Ninh Thư, anh ta cao hơn Từ Văn Lãng, Ninh Thư cảm thấy anh ta đang đánh giá mình một cách kệch cỡm và hằn học. 

Sở Tiêu Nhiên nheo mắt, Hạ Hiểu Mạn chọc tức anh, cố tình gọi anh Văn Lãng khi nằm dưới thân anh. Vậy ra kẻ này là anh Văn Lãng mà Hạ Hiểu Mạn hay nhắc nhỉ. 

Sở Tiêu Nhiên đánh giá người đàn ông này, anh ta ra dáng dân trí thức, điển trai, dịu dàng, rất yên bình. Sở Tiêu Nhiên híp mắt, net mặt hiện rõ suy nghĩ xấu xa. 

“Cho hỏi anh Sở có việc gì chăng?” Ninh Thư thấy Sở Tiêu Nhiên đánh giá mình bèn cất lời. 

“Luật sư Từ quen tôi?” Sở Tiêu Nhiên hỏi chuyện khá thong dong. 

Ninh Thư trả lời lạnh lùng: “Anh Sở nổi tiếng khắp thành phố T, phải là tôi không ngờ anh Sở lại quen hạng vô danh như tôi đây ấy.” 

“Vô danh? Trong lòng tôi anh không phải người vô danh.” Sở Tiêu Nhiên đưa cho Ninh Thư một tấm danh thiếp: “Anh rất khá, làm việc ở văn phòng luật sư nhỏ này quá vùi dập tài năng của anh. Hãy đến làm luật sư ở công ty của tôi, quyền lợi cao hơn ở văn phòng luật này nhiều.” 

Ninh Thư hơi ngạc nhiên. Sở Tiêu Nhiên có ý gì, Ninh Thư không nghĩ anh ta muốn nâng đỡ mình, mà cũng không có chuyện nâng đỡ mình. 

Ninh Thư nhận danh thiếp, trả lời rất có lệ: “Anh Sở quá khen.” 

Sở Tiêu Nhiên nhếch môi cười nham hiểm, đặt mạnh tay lên vai Ninh Thư, mạnh đến mức suýt trật khớp vai cô. 

Ninh Thư vẫn giữ bình tĩnh, nhìn Sở Tiêu Nhiên một cách hờ hững. Ninh Thư và Sở Tiêu Nhiên nhìn nhau, anh ta mở cửa xe, nói với Ninh Thư: “Chúng ta sẽ còn gặp lại, luật sư Từ.” 

Nói rồi Sở Tiêu Nhiên ngồi vào trong xe và lái đi. 

Ninh Thư nhìn danh thiếp sang trọng trong tay và xé. 

Xem dáng vẻ của Sở Tiêu Nhiên, e là rất khó chịu với thân phận của mình, khó chịu với mối quan hệ cũ của cô và Hạ Hiểu Mạn. 

Ninh Thư bắt đầu động não, có thể dành thời gian qua nói vài lời với cô, rõ ràng là đã chấm cô rồi. 

Bộ dạng khinh khỉnh đó là đến cảnh cáo đây mà. 

Ninh Thư biết cô của hiện giờ không có năng lực trả thù Sở Tiêu Nhiên, nhưng rồi sẽ có cách thôi. Sở Tiêu Nhiên mạnh đấy nhưng luôn có người mạng hơn anh ta. 

Về đến nhà, Ninh Thư đang định đi nghỉ lại bị ông Từ đang ngồi đọc báo trong phòng khách gọi lại. 

Ông bà Từ đã về hưu, lương hưu hàng tháng rất cao bởi ông Từ là chủ nhiệm công ty. Nhà họ Từ không dư dả nhưng cũng không thiếu thốn, là một gia đình bình thường, yên ấm. 

Dù Hạ Hiểu Mạn có gả vào cũng vẫn có cuộc sống đủ đầy. 

Cuộc sống đáng lý hạnh phúc đã bị Sở Tiêu Nhiên phá hỏng, bắt ông bà Từ người đầu bạc tiễn người đầu xanh. 

Con trai duy nhất bị người ta hại chết mà lại còn chết vì Hạ Hiểu Mạn, từ đây, nhà họ Từ và nhà họ Hạ đối diện đã trở mặt hoàn toàn. 

Ninh Thư cố gắng xua cơn mệt, cô ngồi đối diện ông Từ, hỏi: “Sao thế bố?” 

Ông Từ tháo mắt kính lão, nói chuyện với Ninh Thư: “Con và Hiểu Mạn tính bao giờ cưới đây? Năm nay con cũng không còn nhỏ nữa, quyết định với con bé nhà đối diện cho sớm đi. Cả hai nhà đều biết tường tận về nhau, cưới sớm đi, nhân lúc bố với mẹ còn có sức giúp được các con.” 

Ninh Thư mím môi: “Chuyện đó để sau đi bố, tạm thời con không có ý định kết hôn.” 

Ông Từ nhăn mày, nghi ngờ: “Có chuyện gì đúng không, con bé nhà đối diện có chuyện gì à?” 

“Không có chuyện gì đâu bố, chỉ hơi mệt thôi ạ. Con đi nghỉ trước đây.” Ninh Thư day trán, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần: “Con mới hoàn thành xong một vụ kiện, con hơi mệt.” 

“Thế con đi nghỉ đi.” Ông Từ nói: “Tắm rửa rồi ngủ sâu một giấc.” 

Ninh Thư cầm áo về phòng tắm rửa rồi ngồi khoanh chân trên gường bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công. Vừa mới bước vào trạng thái thì bị tiếng chuông điện thoại quấy rối. 

Ninh Thư hơi bực bội, không khống chế được cơn giận. Cô phải lẩm bẩm Chú Thanh Tâm mới xua được cơn giận. Cầm điện thoại lên xem và đậu má lại là Hạ Hiểu Mạn. 

Ninh Thư từ chối ngay lập tức. Cô phiền lắm rồi, ngày gọi năm ba cuộc có giống với đã chia tay à? 

Đã thế còn toàn khóc lóc ỉ ôi, nghe mà phiền. 

Bị quấy rối quá trình tu luyện và Ninh Thư chọn đi ngủ luôn. Ở hiện đại không đủ linh khí, tu luyện đã không dễ gì, không thể tu luyện ra được kình khí bên trong bởi bị áp chế bởi quy luật đất trời. 

Ninh Thư mới ngủ say lại có tiếng gõ cửa. Ninh Thư đang mơ màng trong giấc ngủ nghe tiếng Hạ Hiểu Mạn bên ngoài: “Anh Văn Lãng…” 

Ninh Thư thật sự đã nghĩ mình đang nằm mơ. 

Thế nhưng tiếng gõ rất lâu rất dài làm Ninh Thư buộc phải rời giường. 

Sao lại phiền hà thế nhỉ. 

Chưa từng có cái thế giới nào cần lắm một giấc ngủ như thế giới này. 

Ninh Thư mở cửa đã thấy Hạ Hiểu Mạn lo lắng ra mặt, đổ mồ hôi trán như trời sắp sập. 

“Anh Văn Lãng, em có chuyện nói với anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi anh.” Hạ Hiểu Mạn định kéo tay Ninh Thư ra ngoài theo bản năng, nhưng nhớ ra họ đã chia tay nên rút tay về trong ngại ngùng. 

“Em có chuyện quan trọng anh à.” Hạ Hiểu Mạn nôn nóng, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt cầu xin bởi sợ Ninh Thư không ra ngoài với mình. 

Ninh Thư đành phải ra ngoài với Hạ Hiểu Mạn. 

Ra đến công viên của khu nhà, Hạ Hiểu Mạn mới lo lắng: “Có phải anh đã gặp Sở Tiêu Nhiên không? Anh đừng bao giờ tin anh ta, anh ta là một tên ác ma ghê rợn, anh đừng bao giờ bị anh ta lừa.” 

Hoá ra đây là ấn tượng ban đầu về Sở Tiêu Nhiên trong lòng Hạ Hiểu Mạn, nhưng sau cuối cô ta vẫn thích tên ác ma đó. 

Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư không nói gì càng lo hơn: “Thật đấy anh, anh phải tin em, đừng qua lại với Sở Tiêu Nhiên.” 

Ninh Thư nhìn cô ta: “Em biết Sở Tiêu Nhiên?” Đến nước này Hạ Hiểu Mạn vẫn không nói cho cô biết sự thật, vẫn giương cao ngọn cờ em muốn tốt cho anh. Thật sự Ninh Thư cũng không biết nên nói sao. 

Hạ Hiểu Mạn khựng người, bối rối ra mặt, nói: “Anh phải tin em, em sẽ không hại anh.” 

Hạ Hiểu Mạn có điều khó nói, không lẽ cô phải nói với anh Văn Lãng rằng giờ cô rất bẩn, rất nhếch nhác. Cô đã là tình nhân của người khác, mà còn là một tình nhân cần thì gọi đến à. 

Hạ Hiểu Mạn đang nghĩ đến chuyện khi nào Sở Tiêu Nhiên chán cô, tha cho cô, và còn trả lại ảnh khoả thân cho cô nữa. 

“Anh Văn Lãng à, em có lý do không thể nói, nhưng anh đừng bao giờ tin Sở Tiêu Nhiên. Anh ta là một tên ác ma nham hiểm, xảo trá.” Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư: “Anh là người mà em quan tâm nhất chỉ sau gia đình em, em không muốn anh bị tổn thương.”