Hạ Hiểu Mạn mang thai vốn là chuyện vui nhưng đến không đúng lúc. Như một lẽ dĩ nhiên đó là chuyện vui nếu đến vào thời kfy đỉnh cao của Sở Tiêu Nhiên, còn Sở Tiêu Nhiên hiện giờ đang sắp bốc hoả rồi. 

Thế nhưng, Sở Tiêu Nhiên trong lòng Hạ Hiểu Mạn là người không gì là không thể, việc gì cũng có thể xử lý một khi đến tay anh ta. Tóm lại, Hạ Hiểu Mạn không hiểu tình hình hiện giờ của Sở Tiêu Nhiên. 

Cũng phải thôi, Hạ Hiểu Mạn đâu cần hiểu chuyện ấy. Cô ta chỉ cần phục vụ Sở Tiêu Nhiên, đổi tình bằng cơ thể, làm việc mà cô ta cần làm là được. 

Hạ Hiểu Mạn chỉ cần đợi Sở Tiêu Nhiên đến để ngủ với cô ta, không cần làm bất cứ việc nào khác. 

“Em chỉ muốn nói chuyện này với anh thôi mà.” Hạ Hiểu Mạn buồn rầu: “Nói xong em sẽ về.” 

“Em có…” 

Hạ Hiểu Mạn chưa nói hết câu đã bị Sở Tiêu Nhiên ngắt lời: “Sao đây, anh bảo em đi về cơ mà. Đến cả em cũng không nghe lời anh nữa rồi?” 

Hạ Hiểu Mạn rớm nước mắt, cô gạt dòng lệ, xoay người chạy khỏi phòng làm việc. Cô quyết định sẽ không nói chuyện mang thai cho Sở Tiêu Nhiên biết. 

Thái độ vừa rồi của Sở Tiêu Nhiên đã khiến Hạ Hiểu Mạn tổn thương sâu sắc. Dù cô có nói cô có thai, e là với sự dữ dằn ấy của Sở Tiêu Nhiên, anh cũng sẽ hại con cô. 

Hạ Hiểu Mạn cắn môi, cô phải làm sao đây. Điều duy nhất mà cô chắc chắn vào lúc này đó là cô muốn giữ con lại. Sinh non ba năm trước đã làm cô cực kỳ đau lòng, đứa con này là món quà mà ông trời tặng cho cô. 

Mặc dù Hạ Hiểu Mạn quyết định giữ đứa bé lại nhưng con cô chào đời với thân phận nào. Cô và Sở Tiêu Nhiên không kết hôn, đứa con này sẽ là con riêng. Cô bị ép trở thành tình nhân đã khổ lắm rồi. Con của cô không thể chưa chào đời đã bị gán cái tiếng mẹ là tình nhân, mình là con riêng nhục nhã. 

Hạ Hiểu Mạn rời khỏi công ty trong hoang mang, không biết nên làm thế nào. Cô xoa bụng, nghĩ ngợi rồi lấy máy ra gọi điện thoại. 

1

Ninh Thư đang làm việc thì nhận được điện thoại của Hạ Hiểu Mạn. Cô nhăn mày, Hạ Hiểu Mạn gọi cho cô làm gì? Cứ nghĩ lần trước chửi cô ta vô liêm sỉ là sẽ không còn qua lại nữa, vậy mà vẫn gọi được. 

Ninh Thư đằng hắng giọng, nhận điện thoại. Bên kia vang một câu anh Văn Lãng rồi bắt đầu khóc rấm rứt. 

Ninh Thư cúp máy ngay lập tức, tiện thể chặn số cô ta. Ninh Thư không muốn bận tâm chuyện của Hạ Hiểu Mạn một chút nào. 

Ninh Thư đang chuẩn bị khởi tố Sở Tiêu Nhiên, không rảnh quan tâm Hạ Hiểu Mạn. Hạ Hiểu Mạn muốn sống hay chết không liên quan đến cô. Cô không có trách nhiệm chăm sóc cũng như vỗ về cảm xúc của Hạ Hiểu Mạn. 

Ninh Thư chẳng ngờ được việc Hạ Hiểu Mạn lại đến tận văn phòng luật để gặp mình. Khoảnh khắc Hạ Hiểu Mạn nhìn thấy Ninh Thư, cô ta rớt nước mắt trước cả khi nói chuyện. 

Ninh Thư bơ đi, coi như không nhìn thấy Hạ Hiểu Mạn. Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư im lặng, cô ta đành lại gần gọi Ninh Thư bằng giọng mũi: “Anh Văn Lãng.” 

Gọi một tiếng anh Văn Lãng xong lại bắt đầu rớt nước đái mèo. Nhân viên đi lại đều nhìn thấy cô ta khóc đỏ cả mặt. 

Ninh Thư day mày: “Đừng khóc nữa, vào phòng rồi nói.” 

“Anh Văn Lãng.” Sở Tiêu Nhiên hung dữ với cô, đến cả anh Văn Lãng cũng hung dữ với cô. Hạ Hiểu Mạn rất đau lòng khi thấy Ninh Thư không kiên nhẫn với mình. 

Hạ Hiểu Mạn hoảng hốt, cô ta không biết mình sống để làm gì. Cô chỉ muốn người cô yêu thương được hạnh phúc, anh Văn Lãng cũng là một trong số đó, tất cả việc cô làm đều vì người cô yêu thương. 

“Tôi đã nói là đừng khóc nữa mà, vào trong rồi nói.” Ninh Thư nhắc lại khi vẫn thấy Hạ Hiểu Mạn khổ sở não nề, không biết đang tự biên tự diễn gì trong đầu. 

Hạ Hiểu Mạn giỏi nhất việc biến chuyện đơn giản thành đau thấu tim gan, liên tục tự ngược làm ai cũng phải cạn lời. 

Hạ Hiểu Mạn vào phòng làm việc theo Ninh Thư. Ngồi trên ghế mà vẫn lau nước mắt. Ninh Thư đóng cửa, ngồi đối diện và hỏi Hạ Hiểu Mạn: “Tìm tôi có việc gì?” 

“Anh Văn Lãng…” Hạ Hiểu Mạn cắn môi nhìn Ninh Thư: “Em có thai rồi anh à.” 

“Không phải của tôi.” Ninh Thư xua tay ngay lập tức. 

1

Hạ Hiểu Mạn lau nước mắt: “Tất nhiên đây không phải con anh, đây là con của Sở Tiêu Nhiên.” 

Ninh Thư ừ một tiếng: “Vậy em tìm tôi làm gì?” 

Mới đây thôi còn làm kiêu bơ cô, sao nay lại qua tìm cô? Chắc là có việc cần cô giúp đây mà. 

Hạ Hiểu Mạn hạnh phúc sẽ không bao giờ đến tìm cô. 

Hạ Hiểu Mạn làm như đã quên mất xích mích giữa hai người. 

“Anh Văn Lãng, anh…” Hạ Hiểu Mạn lại khóc: “Em phải làm sao đây.” 

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻ 

Bà vẫn sống nhăn răng, khóc tang cái quái gì. 

Ninh Thư lạnh mặt nhìn Hạ Hiểu Mạn khóc sướt mướt, để chị xem em định khóc đến bao giờ. 

Không ai dỗ, khóc một mình cũng rất ngượng. Hạ Hiểu Mạn dừng khóc nhưng vẫn suỵt soạt: “Anh giúp em với, em hết cách rồi.” 

Ninh Thư vẫn lạnh lùng ra mặt. 

Hạ Hiểu Mạn bặm môi: “Em có thai nhưng hình như Sở Tiêu Nhiên không thích đứa con này. Cuộc đời của em đã bị hỏng, em không muốn con em cũng bị gán cái tiếng xấu xí đó.” 

“Nên?” Ninh Thư hỏi thờ ơ. 

Hạ Hiểu Mạn cắn môi, quỳ trước mặt Ninh Thư: “Anh ơi, em biết em là cái thứ không ra gì trong mắt anh nhưng trẻ nhỏ không có tội tình gì.” 

“Nó không con của tôi mà.” Ninh Thư nhăn mày, định bắt cô đồng ý bằng cách này? 

Phụ nữ đang mang thai quỳ trước mặt nhưng Ninh Thư vẫn lạnh lùng: “Em nói thẳng đi, tôi bận lắm, còn rất nhiều vụ kiện đang đợi tôi xử lý, đừng lãng phí thời gian của nhau được không?” Ninh Thư không mặn mà: “Đứng dậy đi, quỳ làm gì. Đang mang thai vẫn quỳ được, em không sợ nhỡ nhàng gì à?” 

Nghe thấy có thể bị nhỡ nhàng, Hạ Hiểu Mạn vội vàng ngồi lại, đặt tay lên bụng bảo vệ con. 

“Hạ Hiểu Mạn này, tôi nhớ chúng ta đã kết thúc rồi. Em như vậy là cái kiểu gì?” Ninh Thư mất kiên nhẫn: “Em không hiểu tiếng người à?” 

Mặt Hạ Hiểu Mạn lúc tái lúc trắng, cô vô cùng buồn. Anh Văn Lãng thay đổi rồi, anh Văn Lãng của ngày xưa sẽ chạy đến bên cô, tốt với cô, yêu thương cô dù có cho có ra sao. 

Cô đã để mất anh Văn Lãng nhưng cô không hối hận. Nếu anh Văn Lãng hạnh phúc, sự nghiệp không bị cản trở bởi Sở Tiêu Nhiên vậy cô chịu đựng được. 

“Mình cưới đi anh.” Hạ Hiểu Mạn nói một cách nghiêm túc. Khuôn mặt đau khổ, đắn đo và rồi đưa ra quyết định: “Mình cưới đi.” 

“Em nói gì cơ?” Ninh Thư rất muốn ngoáy lỗ tai.