Ninh Thư đã chuẩn bị sẵn sàng, việc duy nhất cô cần làm là đợi ngày mở phiên toà. 

Ngày diễn ra phiên toà, Ninh Thư và Sở Tiêu Nhiên gặp nhau trước cửa toà án. Một thời gian không gặp, Sở Tiêu Nhiên gầy đi nhiều, hốc mắt sâu thấy rõ. 

Ba năm trước bọn cô cũng gặp nhau trước cửa toà án. Sở Tiêu Nhiên ngày đó ra vẻ ta đây hơn người tạo công ăn việc làm cho Ninh Thư. Còn nay thời thế đã khác, Sở Tiêu Nhiên trở thành bị cáo ngồi đối diện Ninh Thư. 

Dù Sở Tiêu Nhiên đang trong tình thế khó khăn nhưng vẫn kiêu ngạo, châm biếm Ninh Thư: “Cũng chỉ là con chó mừng chủ lại tưởng mình là ông lớn.” 

Ninh Thư bỏ ngoài tai câu châm biếm của Sở Tiêu Nhiên. 

Không lẽ chống đối với chính quyền, chơi đùa với miếng cơm manh áo của bao nhiêu người chỉ vì lợi ích bản thân như Sở Tiêu Nhiên là giỏi giang? 

Ninh Thư vẫn luôn tin sức mạnh cá nhân không thể thắng được sức mạnh quốc gia, huống hồ Sở Tiêu Nhiên vẫn chưa mạnh đến mức rời khỏi mặt đất này. 

Sở Tiêu Nhiên sẽ không được chào đón khi rời khỏi thành phố T. 

Đất thuộc nước này đều thuộc về nước này, không có ngoại lệ. 

Sống trên đất này thì phải tuân thủ quy tắc, chứ giống cá mà đòi vượt nước chẳng phải thích chết à? 

Sở Tiêu Nhiên là người nổi tiếng ở thành phố T nhưng nay bị khởi tố đã thu hút rất nhiều phóng viên kéo đến chụp ảnh. 

Sở Tiêu Nhiên trên ghế bị cáo cười khẩy, sát khí dày đặc trong đôi mắt nhìn Ninh Thư. 

Ninh Thư cảm nhận được nguy hiểm song vẫn mặc kệ. Cô biết văn phòng luật sư cần thuê thêm vệ sĩ sau phiên toà sơ thẩm. 

Ninh Thư còn cần thuê mấy vệ sĩ đô con bảo vệ ông bà Từ đề phòng bất trắc nữa. Cô sợ Sở Tiêu Nhiên chó cùng rứt giậu, tính đường làm hại ông bà Từ. 

Ninh Thư là luật sư nguyên đơn đại diện cho lãnh đạo, khiếu nại tội danh của Sở Tiêu Nhiên với bồi thẩm đoàn và quan toà. 

Sở Tiêu Nhiên giữ im lặng từ đầu đến cuối, mọi câu hỏi đã có luật sư trả lời giúp anh ta, có điều đôi mắt dành cho Ninh Thư của anh ta ngày càng lạnh giá. 

Hạ Hiểu Mạn trăn trở, khó xử khôn cùng ở hàng ghế dự thính. Một người là người cô yêu, một người là người lớn lên bên cô từ thuở nhỏ, môi hở răng lạnh khiến trái tim Hạ Hiểu Mạn như bị xé làm hai. 

Cớ sao phải đối đầu gay gắt thế này? 

Hạ Hiểu Mạn không hiểu, nếu vì cô làm anh Văn Lãng tổn thương vậy cô sẵn sàng chuộc lại lỗi lầm. 

Nhưng hai người là đối đầu nhau ở nơi đây làm cô rất lo lắng, lo lắng khôn nguôi. 

Hạ Hiểu Mạn xoa bụng, cô muốn cho con một cuộc sống hạnh phúc, đủ đầy. 

Cớ sao lại trắc trở nhường này. 

Ninh Thư đang đấu khẩu với luật sư của Sở Tiêu Nhiên, tội danh của Sở Tiêu Nhiên đã là chuyện không thể thay đổi được nữa. 

Ngày Sở Tiêu Nhiên còn toả sáng, lũng đoạn chẳng những không nên tội mà đó còn là lời khen. Nhưng nay chính quyền quyết tâm xử lý Sở Tiêu Nhiên, tội danh cứ vậy được thành lập như một lẽ dĩ nhiên. 

Tội danh lũng đoạn không đủ để ngồi tù, nhưng tiền phạt cũng là con số khiến Sở Tiêu Nhiên xanh mặt. 

Án phạt mà Sở Tiêu Nhiên phải nhận đó là bồi thường gấp ba lợi nhuận từ số lượng hàng hoá lũng đoạn, bắt Sở Tiêu Nhiên nôn hết tất cả những gì anh ta đã ăn. 

Luật sư của Sở Tiêu Nhiên muốn cãi đỡ cũng không đỡ nổi. 

Toà án cho Sở Tiêu Nhiên ba tháng để nộp hết tiền phạt. 

Không chỉ đối mặt với án phạt tiền, Sở Tiêu Nhiên còn bị thu hồi giấy cấp phép sản xuất vĩnh viễn một số sản phẩm. 

Một số sản phẩm của công ty Sở Tiêu Nhiên đã trở thành chuỗi sản phẩm kiếm tiền, thu hồi giấy phép sản xuất chính là đòn trí mạng dành cho công ty. 

Mặt Sở Tiêu Nhiên ngày càng tái hơn. 

Không có giấy phép sản xuất, dù có sản xuất ra cũng không có ai mua bởi sản phẩm sản xuất chui không thể có mặt trong thị trường chính thống. 

Sở Tiêu Nhiên siết nắm tay nhìn Ninh Thư phía trước trong cơn tức tối, lốc xoáy và mây mù cuồn cuộn trong đôi mắt anh ta. 

Ninh Thư bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Sở Tiêu Nhiên. 

Ra ngoài toà án, Sở Tiêu Nhiên đấm thẳng mặt Ninh Thư. Ninh Thư né người tránh thoát, Sở Tiêu Nhiên xanh mặt: “Tôi đã quá coi thường anh, không ngờ anh khá cỡ nào.” 

Ninh Thư nhún vai: “Tôi không khá như anh nghĩ, người muốn xử lý anh không phải tôi, tôi chỉ giúp một phần thôi.” 

Sở Tiêu Nhiên hằm hằm khuôn mặt lại đấm Ninh Thư tiếp. Ninh Thư trực tiếp nắm cổ tay Sở Tiêu Nhiên, siết bàn tay đấm vào bụng anh ta. Sở Tiêu Nhiên kêu rên, quặn người vì đau. 

Ninh Thư lại đấm vào mắt Sở Tiêu Nhiên, có thể nhìn thấy mắt anh ta đang tím lên trông thấy. 

Sở Tiêu Nhiên quặn người vừa che mắt vừa ho khù khụ. 

“Á…” Hạ Hiểu Mạn mới ra khỏi toà án thấy Ninh Thư đánh Sở Tiêu Nhiên bèn hét toáng lên, chạy qua đỡ Sở Tiêu Nhiên. Thấy mặt Sở Tiêu Nhiên tím bầm mà xót xa ra mặt. 

“Sao anh lại đánh anh ấy?” Hạ Hiểu Mạn chất vấn Ninh Thư: “Hai anh đối đầu trên toà đã làm em khó chịu lắm rồi, sao các anh còn đánh nhau nữa.” 

Ninh Thư tỉnh bơ: “Anh ta đánh tôi trước.” 

Có giải thích cũng vô nghĩa, Ninh Thư xoay người ngồi vào xe rồi lái đi. 

Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn bị một nhóm phóng viên bao vây không thoát được. 

Sau phiên toà hôm nay, Ninh Thư thuê thêm mấy vệ sĩ, lắp thêm nhiều camera ở xung quanh văn phòng. Đồng thời cô cũng thuê vệ sĩ bảo vệ ông bà Từ trong âm thầm, không xuất hiện trước mặt hai người. 

Án phạt có hiệu lực, truyền thông và báo chí đua nhau tính xem Sở Tiêu Nhiên cần nộp phạt bao nhiêu. Truyền thống đoán áng áng sẽ cần nộp khoảng một tỷ NDT. 

Tuy nhiên số liệu mà Ủy ban Giám sát và Quản lý Tài sản đưa ra chỉ có nhiều chứ không có ít hơn một tỷ tệ. Một tỷ không đủ phần lãi Sở Tiêu Nhiên kiếm được trong thời gian lũng đoạn. 

Sở Tiêu Nhiên phải nộp khoản tiền phạt này, có đập nồi bán sắt cũng phải nộp, nếu không toà án sẽ tước giấy phép kinh doanh của công ty Sở Tiêu Nhiên. 

Mà Sở Tiêu Nhiên muốn trốn cũng không trốn được. Lực lượng cảnh sát giám sát anh ta khắp nơi, Sở Tiêu Nhiên có động thái bất thường sẽ bị quy tội. 

Dễ thấy lãnh đạo muốn cắn miếng thịt béo ngậy này, buộc Sở Tiêu Nhiên phải nộp khoản tiền đó. Và khoản tiền ấy sẽ đưa thành phố T phát triển tốt thêm. 

Không còn Sở Tiêu Nhiên đè đầu, các công ty khác trong thành phố cũng sẽ phát triển, các mặt hàng không bị một mình Sở Tiêu Nhiên độc quyền như trước. 

“Anh Văn Lãng, Từ Văn Lãng anh ra đây cho tôi…” Giọng Hạ Hiểu Mạn vang bên ngoài văn phòng luật. 

Ninh Thư lại gần cửa sổ, Hạ Hiểu Mạn bị bảo vệ chặn đường đang đứng hét giữa trời nắng chang chang. 

Ninh Thư bật cười, cô gọi tôi là tôi phải ra? Tưởng bà đây là chó chắc. 

Hạ Hiểu Mạn có bao giờ đến mời cô ăn quả thơm nào đâu, không biết hôm nay lại có vụ gì đây.