Ninh Thư biết chuyện Hạ Hiểu Mạn ra ngoài đi làm, ba miệng ăn ở nhà trông chờ cả vào Hạ Hiểu Mạn, còn Sở Tiêu Nhiên không làm gì. Đã thế còn say mèm, say lại đánh vợ nhưng Hạ Hiểu Mạn không trách không oán. 

Ninh Thư điên hết cả người, quan niệm sống lại được làm mới. Hạ Hiểu Mạn phải giỏi chịu đựng cỡ nào mới sống được cuộc sống đội Sở Tiêu Nhiên lên đầu để thờ. 

Giai đoạn cuối Stockholm, không cứu nổi. 

Cô thấy Hạ Hiểu Mạn chính là kiểu người như vậy, dù Sở Tiêu Nhiên có cưỡng b-ứ-c mẹ cô ta, cưỡng b-ứ-c bố cô ta, cưỡng b-ứ-c cái thứ gì cô ta vẫn có thể happy ending với Sở Tiêu Nhiên. 

Từ Văn Lãng tốt với cô ta không? Tốt, rất tốt, nhưng Hạ Hiểu Mạn không cảm nhận được cảm giác tim đập thình thịch. Sở Tiêu Nhiên vẫn luôn tổn thương cô ta, cô ta cảm thấy đó là yêu. Tình yêu này thật điên khùng. 

Sự tôn trọng và bảo vệ cơ bản trong tình yêu cũng không có mà gọi là tình yêu cái nỗi gì. 

Chỉ cần Sở Tiêu Nhiên tốt với cô ta một chút, Hạ Hiểu Mạn sẽ mềm lòng ngay. Hạ Hiểu Mạn là kẻ ở thế yếu mà còn là kẻ ở thế yếu không yêu thương bản thân. 

Ninh Thư chỉ tiếp tục cho người theo dõi họ chứ không định can thiệp sâu vào cuộc sống của họ. Cô sẽ chỉ đứng ở nơi cao quan sát hai con người vất vả, khổ sở bươn chải cuộc sống của tầng lớp thấp trong xã hội. 

Cốt truyện viết cứ ngược rồi sẽ hạnh phúc, điều đó chỉ xảy ra với tiền đề có tiền. Nay không có tiền, cứ ngược đi rồi sẽ ngược mãi thôi. 

Rảnh rỗi Ninh Thư sẽ nhận việc kiện cáo, cũng dành thời gian đi thăm thú khắp nơi để thả lỏng tâm trạng, thỉnh thoảng nghe báo cáo tình hình của Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn. 

Hình như Sở Tiêu Nhiên không chỉ nát rượu mà còn cuồng đánh bạc, làm giàu nhờ bài bạc. Lần nào cũng trộm tiền mà Hạ Hiểu Mạn vất vả kiếm mua tã sữa cho con để đi đánh bạc. 

Ngày đầu Sở Tiêu Nhiên còn biết ăn năn, anh ta nói anh ta sẽ thắng nhiều tiền, không muốn em khổ nữa. 

Hạ Hiểu Mạn không trách móc, chỉ ra sức làm việc gấp đôi. 

Hạ Hiểu Mạn không mệt à? 

Mệt lắm chứ, nhưng cô ta chỉ muốn có một người để dựa dẫm. Dù mệt nhưng Hạ Hiểu Mạn sẽ không chèo chống được nếu chỉ có một mình. 

Hạ Hiểu Mạn là một ngược cực kỳ sợ cô đơn, cô ta không có lập trường, Sở Tiêu Nhiên là trụ cột của lòng cô. Dù Sở Tiêu Nhiên có tệ bạc cỡ nào, Hạ Hiểu Mạn vẫn sợ Sở Tiêu Nhiên bỏ cô ta. 

Sở Tiêu Nhiên không vun vén gia đình, không chăm sóc con, suốt ngày đam mê đánh bạc, mong muốn thắng bạc để đưa anh ta quay lại đỉnh cao ngày xưa. 

Bài bạc là cái hố không đáy, vứt bao nhiêu tiền vào cũng chẳng kiếm lại được bao nhiêu. Sở Tiêu Nhiên thua lại về nhà trộm tiền đánh bạc xuyên ngày xuyên đêm. 

Anh ta bắt đầu gắt gỏng, cau có, rất hay đòi tiền Hạ Hiểu Mạn. Nếu Hạ Hiểu Mạn không cho, anh ta đánh Hạ Hiểu Mạn, còn quát sao Hạ Hiểu Mạn không bán d-â-m đi. 

Hạ Hiểu Mạn đau lòng, Sở Tiêu Nhiên bảo cô đi bán d-â-m, bảo cô đi làm gái đã tổn thương Hạ Hiểu Mạn sâu sắc. Cô cãi một câu lại bị Sở Tiêu Nhiên đánh no đòn. 

Thường xuyên bị vết thương mới đè lên vết thương cũ chưa lành nhưng Hạ Hiểu Mạn vẫn ngấm ngầm chịu đựng, vì cô ta cãi một câu thôi sẽ đón một trận đòn khủng khiếp từ Sở Tiêu Nhiên. 

Sở Tiêu Nhiên không tiền không quyền ngày càng tồi tệ. Cũng chẳng phải mới đây thói tệ bạc mới xuất hiện, ngày xưa, thói tệ bạc của anh ta được cái mặt đẹp, được tiền tài che mờ nên tuỳ hứng là chuyện thường. 

Hạ Hiểu Mạn không có đủ tiền trả tiền nhà nên đành chuyển đến sống ở phòng trọ thuê hai, ba trăm tệ một tháng. Tuy chỉ một phòng nhưng là phònng khép kín. 

Xung quanh đều là công nhân, nông dân thuê phòng đi sớm về khuya. 

“Thưa sếp, có một phụ nữ tên Hạ Hiểu Mạn tìm anh.” Ninh Thư đang đọc tài liệu, thư ký qua nói với Ninh Thư. 

Ninh Thư nhăn mày, Hạ Hiểu Mạn tìm cô làm gì? Cũng gần hai năm kể từ khi Sở Tiêu Nhiên ra tù cô ta không đến tìm rồi. 

Ninh Thư qua bên cửa sổ và thấy Hạ Hiểu Mạn mặc quần áo loại rẻ tiền nhếch nhác ở ngoài cổng. Hạ Hiểu Mạn gầy, vô cùng gầy, gầy đến mức làm Ninh Thư giật mình. 

Ninh Thư cảm giác trái tim cô nhói một cái, một chút buồn bã lan toả con tim cô. 

Đây là cảm xúc của nguyên chủ. 

“Gọi cô ta vào.” Ninh Thư muốn hỏi Hạ Hiểu Mạn đôi câu. 

Thư ký dẫn Hạ Hiểu Mạn vào trong. Hạ Hiểu Mạn trông có vẻ cẩn thận, cúi gằm mặt ngay khi chạm mắt Ninh Thư. 

Nhìn thấy đôi mắt tím bầm của Hạ Hiểu Mạn, cô biết đây là tác phẩm của Sở Tiêu Nhiên. 

“Ngồi đi.” Ninh Thư nói lạnh lùng. Hạ Hiểu Mạn ngồi co người trên ghế. 

Ninh Thư lại hỏi: “Muốn uống gì không?” 

“Không cần đâu.” Hạ Hiểu Mạn xua tay ngay, trông rất hoảng hốt. 

Cuộc sống vất vả đã biến Hạ Hiểu Mạn trở thành người phụ nữ nhát gan và ti tiện. 

Bàn tay cô ta rất to, có một số vết thương nhỏ, chân cũng chỉ đi giày cao su đế mềm giá cực kỳ rẻ. Dù Hạ Hiểu Mạn ngày xưa giản dị nhưng vẫn rất xinh đẹp, không có chuyện không đi guốc khi ra khỏi cửa. 

Áp lực cuộc sống nặng nề đã khiến Hạ Hiểu Mạn không có tiền cũng không có thời gian chăm chút bản thân. Khi miếng cơm manh áo là vấn đề, còn sống mới quan trọng nhất. 

Da Hạ Hiểu Mạn vàng vọt, thô sần và đen hơn, tuy vậy môi cô ta lại tái xám cho thấy cô ta bị thiếu máu và chất lượng bữa cơm không được đầy đủ. 

Ấn đường cô ta có khí đen, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, lão hoá sớm. 

Chết chưa, tại sao phụ nữ không biết yêu thương bản thân, tại sao không xa được một thằng đàn ông? Cô ta tự hại thân, hành động của Hạ Hiểu Mạn làm Ninh Thư cực kỳ ghét. 

Thấy Ninh Thư nhìn mình chằm chằm, Hạ Hiểu Mạn chỉ biết cúi đầu, bàn tay chai sần siết tà áo trong lo lắng, cô ta không có cả dũng cảm nhìn Ninh Thư. 

Người đàn ông này mặc âu phục thẳng thớm, khuôn mặt điển trai càng nổi bật cái bẩn ở cô. Cảm xúc trong Hạ Hiểu Mạn rất ngổn ngang. 

“Cô như hôm nay có đáng không?” Ninh Thư hỏi. Có đáng để một người phụ nữ bỏ bê bản thân như hôm nay không? 

Hạ Hiểu Mạn ngẩng lên nhìn Ninh Thư rồi lại cúi đầu nói khẽ: “Em không quay lại được nữa.” 

Đã hết hy vọng thì phải dứt khoát cố gắng hết sức đấu tranh chứ? Định sống vậy hết đời? 

Hạ Hiểu Mạn chưa đến ba mươi nhưng trông mặt như sắp bốn mươi. Vừa đen vừa gầy, khổ từ trong ra ngoài. 

Đã từng là cô gái xinh đẹp sải đuôi guốc đi dạo phố, uống cà phê với bạn bè đấy. 

Cuộc đời khổ sở của cô ta do một tay cô ta gây dựng lên. Có lẽ cô ta không cảm thấy cô ta thảm hại nhiều cỡ nào. Cô ta ở bên người cô ta yêu, còn có con chung đã là một gia đình hoàn hảo rồi. 

Ninh Thư muốn hỏi Hạ Hiểu Mạn có hối hận không hộ Từ Văn Lãng, rõ ràng cô đã làm việc vô nghĩa.