Gì đây? 

Thái An Kỳ kêu đau bụng mà sao hôm qua cặp đàn ông hôm nay cặp đàn ông tiếp vậy. 

Uống rõ nhiều thuốc và còn bị Ninh Thư chích kim vào bụng, phương pháp này gọi là khoá tử cung, khoá đúng như nghĩa đen. 

Ninh Thư vừa theo dõi Thái An Kỳ vừa gọi cho Vương Bác, bảo cậu ta xin nghỉ làm qua đây ngay. 

Vương Bác không biết bị làm sao nhưng nghe giọng Ninh Thư khá hốt hoảng, anh ta lập tức xin nghỉ. 

Thái An Kỳ và người đàn ông vừa vào nhà nghỉ, Ninh Thư nói địa chỉ cho Vương Bác biết để anh ta đến ngay. 

Vương Bác đến cổng nhà nghỉ hỏi Ninh Thư: “Sao thế mẹ?” 

“Con vào trong với mẹ.” Ninh Thư nói với nhân viên là mình đến tìm con dâu, yêu cầu đưa chìa khoá rồi dẫn Vương Bác đến trước cửa phòng. 

Vương Bác lo lắng hỏi: “Chúng ta đến đây làm gì?” 

Vương Bác nghe loáng thoáng thấy âm thanh bên trong, giọng quen quen. 

Vương Bác nghĩ đến trường hợp nào đó liền đen mặt. 

Ninh Thư mở cửa, quần áo vứt bừa bãi trên sàn, một người đàn ông đang chồm trên người Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ mặt mũi tái mét co quắp người, Ninh Thư nhanh tay chụp ảnh. 

Thấy có người vào phòng, người đàn ông rút ngay ra quấn ga trải giường che nơi riêng tư. 

Thái An Kỳ đau đến mức không cử động được, cứ nằm trần truồng trên giường, rớt nước mắt khi thấy Vương Bác. 

Vương Bác đỏ lừ mắt giận run người như bị sét đánh. Cổ anh ta cứng nhắc nhìn người đàn ông đang vội vã mặc quần áo. 

Ninh Thư chụp ảnh người đàn ông kia, cô nói với Vương Bác: “Đánh đi.” 

Đến nước này mà không đánh thì chẳng có khí khái đàn ông. 

Vương Bác được nhắc nhở siết nắm tay đấm người đàn ông, tên kia không chịu lép vế: “Mày là thằng nào mà dám đấm tao, tao nói cho mày biết…” 

Vương Bác lại đấm thẳng mặt tên đó. 

Ninh Thư đóng cửa nhìn Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ khóc ròng, tái mặt hoảng hốt nhìn hai người đàn ông đánh nhau. 

Vương Bác nắm tóc kéo tên kia lại gần Thái An Kỳ, hét: “Bồ của cô đây chứ gì, cô không muốn ngủ với tôi vì không khoẻ thật ra chỉ là kiếm lý do thôi chứ gì.” 

“Tôi là chồng mà còn chẳng bằng thằng bồ cô.” 

Thái An Kỳ mặt cắt không còn giọt máu, xoay cổ cứng đờ nhìn Ninh Thư: “Là bà.” 

“Là tôi đấy thì sao, Vương Bác là con tôi, đến lúc cần cho nó biết thì phải cho nó biết.” Ninh Thư lạnh lùng: “Cô có máu mủ gì với tôi đâu mà tôi phải bao che cho cô?” 

Thái An Kỳ hơi sợ một Vương Bác tức đỏ ỏn con mắt. Cố nhịn cơn đau bò dậy kéo áo Vương Bác: “Anh nghe em giải thích được không.” 

“Giải thích gì nữa, cô trần truồng nằm đây còn cần gì giải thích.” Vương Bác rùng mình: “Cô tưởng tôi mù không nhìn thấy gì à?” 

Thái An Kỳ vừa bị cưỡng bức nên cơ thể rất đau. 

Thái An Kỳ tuyệt vọng hoàn toàn, cơ thể cô ta có vấn đề mà giờ lại bị bắt gian tại trận. 

Thái An Kỳ không thấy có lỗi với Vương Bác, Vương Bác chỉ là lốp dự phòng, cô ta chưa từng nghĩ sẽ trung trinh với Vương Bác. 

Thái An Kỳ sợ cho tương lai của cô ta, cơ thể là vốn liếng duy nhất, nay đã mất vốn lại bị Vương Bác phát hiện tằng tịu. 

Nhìn dấu vết bị ngược đãi trên người Thái An Kỳ, trong phòng còn ba người đang nhìn vậy mà cô ta cứ để tông hống không biết ngại, còn khi ở riêng với anh lúc nào cũng tỏ ra kênh kiệu, cao quý. 

Người đàn ông bị Vương Bác đánh canh me chạy mất, Ninh Thư không quan tâm vì đó chỉ là một trong những người qua lại của Thái An Kỳ. 

Vương Bác vứt chăn che người Thái An Kỳ. 

Ninh Thư nhìn thấy tay Vương Bác run run, quát Thái An Kỳ: “Mặc quần áo vào.” 

Thái An Kỳ đành nhịn đau mặc quần áo. 

Vương Bác lôi xềnh xệch cô ta rời khỏi nhà nghỉ. Mỗi bước đi người cô ta lại co rụt, đau túa mồ hôi tái nhợt mặt mày. 

Ninh Thư bắt một chiếc taxi, Vương Bác đẩy cô ta vào trong còn mình ngồi bên cạnh. 

Thái An Kỳ định nói chuyện nhưng thấy Vương Bác hục hoằng khó chịu thì lại thôi. 

Về đến nhà Vương Bác nói ngay với Ninh Thư: “Con muốn ly hôn.” 

Cứ tưởng đã lấy vợ hiền, không ngờ lại giấu anh vụng trộm. 

“Tôi sẽ không ly hôn, có chết cũng không ly hôn.” Thái An Kỳ nói. 

Vương Bác điên tiết: “Tại sao lại không? Cô không muốn ngủ với tôi, cô đi tìm thằng khác mà sao còn không ly hôn? Ly hôn rồi cô muốn kiếm thằng nào làm hài lòng cô thì kiếm.” 

“Chỉ mới một lần duy nhất thôi mà.” Thái An Kỳ nói. 

Ninh Thư đưa điện thoại cho Vương Bác xem: “Có vài lần rồi, máy ảnh có lưu theo ngày tháng.” 

“Bà…” Thái An Kỳ nhìn Ninh Thư. 

Vương Bác xem ảnh mấp máy môi không nói thành lời. 

Ninh Thư nói: “Lần đi khám sức khoẻ bác sĩ nói cô ta không đẻ được vì phá thai quá nhiều.” 

Vương Bác tái xanh mặt đau đáu mắt nhìn Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ thấy Ninh Thư nói hết mọi chuyện, phẫn nộ hét: “Bà có ý gì? Tôi và Vương Bác ly hôn bà vui lắm đúng không?” 

Ninh Thư gật đầu: “Tôi rất vui.” 

Vương Bác gằn giọng hỏi Thái An Kỳ: “Cô nói người cô đau cũng chỉ là lý do để từ chối tôi?” 

Thái An Kỳ lắc đầu: “Tôi đau thật mà, tôi không lừa anh.” 

Vương Bác định tát Thái An Kỳ nhưng cánh tay vẫn dừng trên cao, anh ta tái mặt: “Cô kêu đau nhưng vẫn đi tìm đàn ông hết lần này đến lần khác?” 

Thái An Kỳ cắn môi: “Tôi muốn thử xem ngủ với người khác có đau không.” 

“Đó là lý do để cho cô đi trai à. Đau với chả không đau, ngủ với tôi thì đau một mực từ chối tôi, ngủ với thằng khác không đau chứ gì.” Vương Bác điên tiết thay đổi cả giọng điệu. 

Thái An Kỳ không biết giải thích thế nào bởi cô ta đau thật. 

Vương Bác loạng choạng ngồi xuống ghế, day trán: “Ly hôn, phải ly hôn.” 

Thái An Kỳ trả lời: “Tôi không ly hôn, tôi sẽ không bao giờ ly hôn.” 

“Sao cô lại trơ trẽn vậy.” Vương Bác run môi tức giận và đau đớn. 

“Có nói gì tôi cũng không ly hôn.” Thái An Kỳ vênh váo, người cô ta đã đỡ đau, cô ta có tinh thần hơn. 

“Anh quả quyết ly hôn cho bằng được sao? Anh hết yêu tôi rồi sao?” Thái An Kỳ nhìn Vương Bác. 

Vương Bác đỡ ngực khó thở: “Bao lâu nay cô luôn lừa dối tôi, tôi không quan tâm quá khứ của cô nhưng tại sao đã lấy tôi mà cô vẫn ngựa quen đường cũ?”