Thái An Kỳ chỉ xem Vương Bác như cái mai rùa, nay mai già cả không chơi bời được nữa đã có Vương Bác nuôi, che chở cô ta. 

Vương Bác muốn ly hôn, cô ta cần khoét miếng thịt của Vương Bác. 

Một là hai trăm nghìn tệ, hai là sang tên nhà, không ai mơ giỏi như cô ta. 

Sang tên nhà có mà mẹ con cô ra đường ở à? 

Hơn nữa tiền mua nhà, chuyển nhà nhiều hơn hai trăm nghìn nhiều. 

Thái An Kỳ về phòng dọn đồ chuyển đi, cô ta sẽ không sống chung với mẹ con nhà này. 

Thái An Kỳ nói: “Có ly hôn hay không hai người cứ suy nghĩ kĩ rồi báo cho tôi. Hai trăm nghìn, quyền quyết định nằm ở hai người.” 

Vương Bác xụ mặt: “Cô đi đâu?” 

Thái An Kỳ cáu: “Tôi đi đâu liên quan gì đến anh.” 

Vương Bác tức giận, Thái An Kỳ không muốn ly hôn nhưng vẫn muốn lăng nhăng. Vậy còn anh thì sao, lẽ nào anh phải sống với cô ả này cả đời. 

Nhìn vợ mình âu yếm với thằng khác? 

Cô ta vẫn lêu lổng nhưng mình không lấy lại được cân bằng cuộc sống. 

Ninh Thư nói với Thái An Kỳ: “Cô dám bước chân ra khỏi cái nhà này tôi phá hết đồ của cô.” 

Thái An Kỳ quay phắt lại hét to: “Bà dám?” 

“Không có gì tôi không dám làm, váy cô cũng bị cắt rồi đó thôi.” Ninh Thư lạnh lùng: “Cô không được phép chuyển đi khi chưa quyết định có ly hôn hay không.” 

“Bà…” Thái An Kỳ giậm chân tức tối: “Bà đang giam lỏng tôi, bà là đồ ăn trộm, tôi phải báo cảnh sát bà ăn trộm đồ của tôi.” 

Ninh Thư vẫn vô cùng bình tĩnh: “Tuỳ cô, trong điện thoại của tôi có ảnh cô bán dâm, à còn có cả video cô khoả thân trò chuyện khiêu dâm với người khác nữa. Có video trò chuyện khiêu dâm là có thể tố cáo cô truyền bá ấn phẩm đồi truỵ.” 

Thái An Kỳ: … 

Thái An Kỳ tái xanh mặt: “Sao bà lại vậy?” 

Bà ta biết cô trò chuyện khiêu dâm nhưng không có ý kiến. 

Chỉ là con mụ già quanh góc bếp, sao bà ta lại có được video trò chuyện khiêu dâm của cô? 

Vương Bác cau có, tất nhiên anh ta không biết vụ trò chuyện khiêu dâm, anh ta không tin nổi vào tai mình: “Rốt cuộc cô là cái loại người gì.” 

Thái An Kỳ cười hờ hờ khinh thường: “Đàn ông các anh muốn xem lý nào tôi không cởi?” 

Vương Bác hét: “Đàn ông muốn xem là cô cởi, Thái An Kỳ cô…” 

Thái An Kỳ chẳng quan tâm: “Đàn ông các anh đi gái được tại sao đàn bà không được đi trai?” 

“Tôi…” Vương Bác nghẹn họng không biết nói lại thế nào. 

Ninh Thư sẵng giọng: “Đi hay ở, cô nghĩ xong chưa?” 

Thái An Kỳ hừ lạnh ở lại. 

Cô ta bị bệnh, không mơi đàn ông mua đồ cho được nữa, không thể để bà ta phá các đồ hiệu. 

Thái An Kỳ kéo vali về phòng đóng rầm cánh cửa. 

Vương Bác nhìn chằm chằm cửa phòng, Ninh Thư hỏi: “Có đói không để mẹ nấu cơm.” 

Vương Bác ngoảnh sang nhìn Ninh Thư: “Con muốn ly hôn, con phải ly hôn.” 

“Có cho tiền con vẫn phải ly hôn với cô ta.” Vương Bác khẳng định. 

Ninh Thư cạn lời, bảo sao bị Thái An Kỳ cuỗm mất tiền trong cốt truyện. Dương Tử Di vì con trai nên dễ thấy có tốn nhiều tiền hơn cũng vẫn cho. 

Ninh Thư nói: “Mẹ sẽ khiến hai đứa ly hôn nhưng không có chuyện cho cô ta hai trăm nghìn, càng không có chuyện sang tên nhà…” Ninh Thư nhìn Vương Bác: “Con chịu gắn cái mác bị cắm không biết bao nhiêu sừng nhưng con à, ly hôn với Thái An Kỳ xong con vẫn cần bắt đầu cuộc sống mới, đâu thể sống mãi dưới cái bóng của Thái An Kỳ.” 

Vương Bác chau mày chán nản: “Ngoài đưa tiền còn có cách nào khác thoát khỏi Thái An Kỳ hả mẹ?” 

Ninh Thư vừa đi vào bếp vừa nói: “Đừng sốt ruột, rồi khác có cách.” 

Vương Bác nói: “Mẹ đừng nấu cho cô ta, cô ta tự biết mua đồ ăn.” 

Có lời của Vương Bác thì Ninh Thư chỉ nấu hai bát mì, không nấu cho Thái An Kỳ. 

Thái An Kỳ đi ra thấy không có phần của mình thì khó chịu, lấy máy ra đặt đồ ăn. 

Lúc sau nhân viên giao hàng mang đồ ăn đến, Thái An Kỳ nói với anh ta: “Họ trả tiền”, rồi cầm đồ ăn về phòng ngủ. 

Nhân viên giao hàng nhìn Ninh Thư và Vương Bác. Vương Bác sầm mặt, bị anh nhân viên nhìn đành phải trả tiền dù chẳng hề muốn. 

Ninh Thư không nói gì, thấy Vương Bác cay cú mới nói: “Cứ từ từ con à.” 

Vương Bác vò đầu chán nản. 

Ninh Thư an ủi: “Mọi đau khổ là cơn sóng ập đến trước khi cập bến hạnh phúc, để sau này mới biết quý trọng hạnh phúc.” 

Như cô sống trong bệnh viện, bị bệnh tật hành hạ là bất hạnh nhưng bù lại bệnh tật đã rèn giũa linh hồn cô. 

Chết rồi được hệ thống lựa chọn bắt đầu cuộc sống mới vì linh hồn hợp lệ. 

“Rồi con sẽ gặp được người tốt hơn. Ngày trẻ ai chẳng yêu vài người chẳng ra gì.” Ninh Thư vỗ vai truyền kình khí cho Vương Bác. 

Không đáng hành hạ bản thân vì Thái An Kỳ. 

Vương Bác mím môi. 

Ninh Thư nói: “Về phòng ngủ đi, đừng ngủ mãi ngoài phòng khách. Đây là nhà mình, sao con lại không được ngủ trong phòng ngủ.” 

Vương Bác lắc đầu: “Nhưng con không muốn nhìn mặt cô ta.” 

“Thế tuỳ con.” 

Càng nghĩ Vương Bác càng cay, đêm đến anh ta lao vào phòng đè Thái An Kỳ. 

Anh rất quan tâm cảm xúc của cô ta nhưng cô ta lại ngủ với thằng khác. 

Vương Bác phừng phừng lửa giận, càng nghĩ càng thấy hà cớ mình phải vậy. 

Vương Bác xông vào thô bạo khiến Thái An Kỳ đau đến hét lên, đấm Vương Bác bắt anh ta ra ngoài, bắt anh ta biến đi. 

Nhìn cái mặt nhăn nhó của Thái An Kỳ, tự dưng Vương Bác mất hứng. Thái An Kỳ là cái loại người gì, anh làm vậy có được gì đâu. 

Anh tưởng làm thế này là trả thù cô ta? 

Vương Bác mặc quần, đi thẳng ra ngoài không cả nhìn Thái An Kỳ bơ phờ đau đớn trên giường. 

Thái An Kỳ là cái loại thua cả gái đứng đường. 

Anh dùng cách đó với cái loại thằng nào cũng ngủ như Thái An Kỳ chỉ tự nhục. 

Ninh Thư trong phòng bên nghe thấy Thái An Kỳ hét thảm thiết liền ra ngoài xem thì thấy Vương Bác đi ra từ phòng ngủ. 

Vương Bác thấy Ninh Thư thì nói: “Con không sao đâu mẹ, con muốn mau chóng ly hôn.” 

Ninh Thư thấy Vương Bác bình tĩnh hơn, nhẹ lòng hơn lúc tối. 

Tức giận, đau lòng vì có để ý. Bình thản như người dưng mới đúng là không quan tâm. 

Mặc dù Vương Bác chưa thật sự buông được Thái An Kỳ nhưng đây vẫn là khởi đầu tốt.