Cho nên lực lượng hai bên cũng không khác biệt là mấy, đặc biệt là trong những lúc phải giằng co thế này, rất khó để đoán được ai chiếm thượng phong.

Tình trạng hỗn chiến kéo này kéo dài trong nửa tiếng.

Sau đó, đột nhiên quân lính của Thân Đồ gia phá cửa ập vào cùng gia nhập trận chiến, bao vây tất cả người bên ngoài lại.

Trong nháy mắt, thế cục trận chiến bắt đầu nghiêng về một phía.

Trong rừng cây, có một người mặc áo choàng đen đứng từ xa quan sát trận chiến.

Đến khi người của Thân Đồ gia xuất hiện, ý cười trên mặt người kia lập tức cứng lại. Trong đêm tối, từ dáng vẻ của người kia có thể lờ mờ đoán ra đó là một người phụ nữ.

Cô gái dùng sức nắm chặt góc áo choàng trên người, giống như dự cảm được kết cục cuối cùng, cô ta xoay người định bỏ đi, cho tới khi sau lưng có tiếng nói vọng lại.


"Hoa Tình, đứng lại."

Người phụ nữ lập tức đứng lại, bởi vì cô ta nghe được tiếng đạn lên nòng.

Hoa Tình xoay người, đập ngay vào mắt cô ta lúc này là một cây súng lục màu đen đang chỉa thẳng vào trán cô ta.

Dựa vào ánh trăng mờ ảo, cuối cùng cô ta cũng thấy rõ người cầm súng là ai, là Hoa Vũ.

Hoa Vũ mặc một chiếc sườn xám, khuôn mặt có vài phần giống Hoa Tình.

Hoa Vũ mỉm cười: "Tao đến đây là để đưa mày lên đường." Giống như trước kia mày đưa mẹ tao lên đường vậy.

Hoa Tình nắm chặt góc áo, tầm mắt dán chặt vào người Hoa Vũ, ánh mắt lộ ra vẻ không cam lòng.

Từ trước tới giờ chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày tính mạng của bản thân sẽ nằm trong tay cái người bị cô ta đè đầu cưỡi cổ, không xem ra gì.

Cô ta nghiến răng: "Mày muốn thế nào?"

Hoa Vũ giơ súng lên, bước từng bước tới trước mặt Hoa Tình.


"Tao chỉ muốn mạng của mày."

"Hoa Vũ, mày tốt nhất đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước. Mày chẳng qua chỉ là một đứa con hoang do một tiện nhân sinh ra mà thôi..."

Lời còn chưa nói hết, [bùm] một tiếng. Một viên đạn bắn ra ghim chặt vào đầu gối của Hoa Tình.

Hoa Tình đau đớn quỳ rạp xuống đất, miệng phát ra tiếng rêи ɾỉ, cuối cùng không nói được thành lời.

Hoa Vũ bước qua, giơ tay lên cao cho Hoa Tình một cái bạt tay.

Hoa Tình ngã trên đất, không bò dậy nổi.

Cô ta thở hồng hộc, vẻ mặt thống khổ.

Ngọn lửa phía sau Hoa Vũ đã dần dần nhỏ lại, cô giơ tay sờ cây trâm trên đầu mình.

Sau khi sờ được một lúc, cô rút cây trâm kia ra, nắm chặt trong tay, giọng điệu cực nhẹ gióng như đang nhớ lại hồi ức năm xưa.

"Hoa Tình, năm đó mày mang theo người dàn trận lớn xuất hiện trước cửa nhà tao, buộc mẹ tao phải uống thuốc độc tự sát. Tao bị mẹ giấu dưới gầm giường, tận mắt nhìn thấy mẹ tao ngã trên đất. Hiện tại, thời thế thay đổi, không ngờ có một ngày tao lại được tự mình tiễn mày lên đường. Cảm ơn ông trời đã thương hại, biết tao hận mày đến tận xương tủy nên đã sắp đặt một màn hôm nay." 


Nói xong, cô lập tức giơ cây trâm trong tay lên cao, sau đó dứt khoát đâm nó vào ngực của Hoa Tình.

Hai mắt Hoa Tình trợn lớn.

[Cạch] một tiếng, cây chủy thủ trong tay cô ta rớt xuống đất, Hoa Tình nằm im bất động.

Hoa Vũ thấy cô ta đã chết, cơn buồn nôn trong dạ dày lập tức tràn lên, cô nhanh chóng đi sang một bên ói hết ra.

Trên đỉnh núi, sau một cuộc chiến dài, thế lửa ngập trời đã được dập tắt. Mùi máu tươi tràn ngập trong không khí.

Cả người Chu Tước ướt đẫm, cô đứng trên bãi đất trống, hai mày hơi cau lại.

"Lão đại và Bạch Hổ đâu?"

Lúc này, sau khi sắp xếp ổn thỏa cho quân của Thân Đồ gia, Bạch Trạch đi tới, vẻ mặt nghiêm túc: "Chu Tước tiểu thư, Bạch Hổ tiên sinh được phát hiện dưới chân núi, xương đùi bị gãy, đã được chuyển đến bệnh viện. Còn Nam Nhiễm tiên sinh thì bị người của Cửu Sơn đưa đi, hiện tại chưa rõ sống chết."