Vệ sĩ mà bản thân mình phải cực cực khổ khổ phải tiêu tốn số tiền lớn thuê về lại đang bị một người đàn ông khác ôm chặt trong lòng. Ánh mắt Thi Lạc hiện lên vẻ quái dị, hắn nhìn gương mặt hoàn mỹ như tranh này cảm thấy có chút kì quái.

Vệ sĩ mà cậu ta thuê còn lợi hại hơn mấy người đàn ông nhiều.

Trong mắt Thi Lạc, Nam Nhiễm không phải cô gái bình thường, cô là một chiến sĩ nhưng hôm nay, người được mình coi là chiến sĩ lại bị người khác ôm vào lòng, hơn nữa còn bày ra dáng vẻ vô cùng vui vẻ.

Chậc chậc chậc, thật dọa người.

Thi Lạc lau sạch mối dính trên khóe miệng, vết thương trên trán của cậu ta chảy máu, [tách] [tách] nhỏ giọt xuống đất.

Cậu ta giơ tay lau sạch, thấp giọng gọi một tiếng: "Nhiễm vệ sĩ."

Tất cả lực chú ý của Nam Nhiễm chuyển từ người Công Tử Uyên sang người Thi Lạc.


Cô cau mày: "Ừ?"

Thi Lạc cúi đầu nhìn thoáng qua cái chân đang chảy máu mình.

"Hay là... cô đến đây đỡ tôi đi?" Lúc nói ra lời này, Thi Lạc có chút không chắc chắn.

Vốn dĩ, loại chuyện này không cần cậu ta nhắc thì Nam Nhiễm cũng phải làm. 

Chỉ tiếc, vệ sĩ cậu ta thuê tới không hề có tự giác ở phương diện này.

Nhìn dáng vẻ đúng lý hợp tình kia của Nam Nhiễm, Thi Lạc có chút không xác định.

Chẳng lẽ cậu ta phải tự lực cánh sinh bò dây?

Nhưng... nhưng chân của cậu ta bị gãy rồi!

Hai con ngươi màu vàng kim của Công Tử Uyên nhìn chằm chằm Thi Lạc.

Hắn giơ một cánh tay lên, ấn vào cái nút báo hiệu khẩn cấp màu đỏ ở trên tường, giọng nói lãnh đạm: "Sẽ có người tới cứu ngươi."

Thi Lạc bị hắn áp chế, chỉ biết thành thành thật thật gật đầu tiếp tục ôm lấy tấm thân đầy máu gầy yếu của mình.


Rõ ràng vệ sĩ vẫn còn ở bên cạnh cậu ta nhưng tại sao cậu ta vẫn không có cảm giác an toàn?

Chẳng lẽ là vì trả tiền quá ít cho vệ sĩ?

Thi Lạc ngồi một chỗ suy nghĩ.

Lúc bác sĩ và hộ sĩ cuống quít chạy tới thì Nam Nhiễm và Công Tử Uyên đã rời khỏi bệnh viện từ lâu.

Công Tử Uyên ôm lấy Nam Nhiễm, cả hai nhanh chóng trở về chung cư.

Hắn đặt cô lên sô pha, từ trên cao nhìn xuống.

Qua nửa ngày mới nghe được giọng nói bình thản của hắn: "Em cũng thật lợi hại, gặp phải ma cà rồng cũng không sợ."

Hiếm khi Nam Nhiễm nghe được dạ minh châu khen mình. Cả người lập tức ngồi thẳng dậy, phi thường thản nhiên tiếp nhận lời khen của dạ minh châu.

"Từ đầu em đã không sợ ma cà rồng, bản thân em cũng rất lợi hại."

Công Tử Uyên chớp mắt vài cái, cúi xuống hôn một cái lên môi cô, hai tay thì vòng qua eo Nam Nhiễm, hơi dùng sức.


Vừa nãy Nam Nhiễm còn đang rất vui vẻ, hiện tại cả người đều cứng đờ, ánh mắt nhìn Công Tử Uyên cũng thay đổi, trở nên có chút hung dữ.

Cả người cô đều ngã vào lòng Công Tử Uyên.

Hắn lãnh đạm nói: "Đã nhìn ra, xác thật rất lợi hại." Trong thời điểm mấu chốt thế này mà hắn còn nói như vậy giống như đang cười nhạo Nam Nhiễm.

Vừa nói, hắn vừa ngồi xuống sô pha, ôm cả người cô vào lòng.

Hắn bình thản nói tiếp: "Sau này mỗi lần gặp nguy hiểm có thể gọi tên anh. Bất luận là em đang ở đâu, anh cũng sẽ tìm được em, đều sẽ che chở cho em."

Nam Nhiễm dựa sát vào người hắn, nghe hắn nói lời này, nhịn không được liếc mắt nhìn hắn, dáng vẻ không chút để ý.

"Ừ." Cô thuận miệng đáp một tiếng.

Không phải là cô không để bụng, chỉ là từ trước đến giờ cô không có thói quen tìm người khác hỗ trợ cho mình. Lên trời xuống đất, một mình cô chấp cả ngàn người, chỉ có người cô muốn đánh, không có người cô không thể đánh thắng.
Hơn nữa trong lúc đánh nhau, cô càng không có khả năng nhớ đến việc này.

Công Tử Uyên thấy cô không để bụng, tay lập tức sờ lên eo cô.

Nam Nhiễm cảm nhận được động tác của hắn, cô trừng mắt nhìn hắn.