647.21

Áo Lỵ hào hứng tạm biệt Đường Quả, nói muốn về tìm da thú làm thành váy xinh để ngày mai qua cửa bộ lạc khác hấp dẫn giống đực mạnh.

Đường Quả bất đắc dĩ đỡ trán cười, xuyên qua nhiều thế giới như thế rồi, dạng người vừa thẳng tính vừa ngây thơ như này cô mới gặp lần đầu tiên.

Cô cũng không cản, coi như Áo Lỵ không chủ động tìm thêm giống đực, tương lai nàng cũng sẽ có nhiều giống đực. Trong bộ lạc người thú, giống cái ít, một cái nhiều đực là chuyện vô cùng bình thường.

Suy nghĩ của Áo Lỵ hoàn toàn không có lỗi với thời đại này.

Về sau Ninh Lạc cũng không phải có mấy phối ngẫu hay sao? Thậm chí theo như cái kết, còn lờ mờ có dấu hiệu tăng thêm.

[Ký chủ đại đại, cô suy nghĩ nguy hiểm quá. Hay là cô cũng có ý như thế?]

"Thăng cấp nhiều lần rồi, trí khôn chắc cũng phải theo kịp, sao lại đột nhiên hỏi ra câu ngu đến thế? Thống tử, mi trúng virus à?"

Hệ thống vội đáp, [Nào có, tôi đây chỉ là tò mò tí thôi mà.]

"Ta không có cái công phu đó."

Đường Quả buồn cười, "Thế giới này một Ngân Hào là tốt rồi. À đúng, giờ đi xem Ngân Hào đang làm gì đã."

Hệ thống: Ách!

"Đại tư tế ơi."

Đường Quả đẩy cửa nhà đá ra rồi đi vào ngay, hoàn toàn không sợ Ngân Hào. Cô cười tít mắt, ngồi xếp bằng trước bàn đá thấp bé, nhìn lên người đang xếp bẳng nhắm mắt.

Thấy được đôi mi hơi rung của người ta, cô biết ngay là chàng biết cô đến.

Cô chống cằm, "Đại tư tế, em đến nhìn ngài nè."

Khóe miệng Ngân Hào hơi động. Chàng mở mắt ra, ánh mắt hết sức rõ ràng, thần sắc cũng khôi phục bình tĩnh, "Không phải sáng mới tới rồi à?"

"Tại em thấy một ngày chỉ nhìn đại tư tế một lần là không trị hết bệnh được."

Hệ thống: [Lại trêu người ta rồi.]

Ngân Hào: "..." Giống cái nhỏ này.

"Đại tư tế, em thấy cứ mỗi lần nhìn ngài, trong lòng em cực kì vui." Đường Quả cười tít mắt với Ngân Hào, trong lòng thật ra đã sớm sướng điên, "Đại tư tế nha, ngài thật lợi hại, không cần làm gì mà em chỉ cần nhìn thôi cũng chữa được bệnh."

Ngân Hào không còn lời nào để nói, chàng lại không thể chỉ ra được cái gì. Đây là giống cái còn đang vị thành niên, chàng cũng không có ý tưởng gì cả. Ấn tượng sâu sắc trong lòng chàng là, người ta mỗi lần cúng tế đều trốn sau đám người và dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn chàng như nhìn thấy hồng thủy mãnh thú.

"Đại tư tế, về sau trong lòng em không thoải mái, em sẽ đến nhìn ngài."

Ngân Hào mím môi lại, không nói gì.

"Đại tư tế, không được ạ?'

Thấy giống cái nhỏ giương mắt lên, Ngân Hào vậy mà không nỡ từ chối. Lắng lại một chút nội tâm đang không yên ổn, chàng mở miệng, "Có thể." Thật tích chữ như vàng.

"A, đại tư tế, vậy tốt quá rồi."

Đường Quả cong cong khóe môi, hai mắt tỏa sáng, "Nếu em có thể ở nhà đại tư tế thì càng tốt hơn, không cần mỗi lần không thoải mái trong lòng là phải chạy một đoạn đường nữa. Mở mắt ra có thể nhìn thấy đại tư tế ngay, thế là có thể chữa bệnh ngay."

Ngân Hào suýt nữa ngồi không vững mà té ngay xuống.

Chàng căng người lên, không lộ ra vẻ gì khác, thản nhiên nói, "Cũng không phải là rất xa."

Hệ thống: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, này cũng quá đáng yêu rồi.

648.22

"Cũng đúng. Nhưng mà vẫn phải chạy mấy bước í, không thuận tiện bằng ở chung." Đường Quả chống cằm cười nói, giống như chỉ đang thảo luận chuyện đi đường.

Nhưng Ngân Hào không nhịn được mà liên tưởng đến những thứ khác. Giống cái nhỏ này nói câu gì cũng khiến chàng không thể không liên tưởng. Cảm giác không khống chế được này thật phiền.

Ngân Hào: Muốn ném giống cái nhỏ ra ngoài.

"A Quả Quả quá lười."

Đường Quả tròn mắt nhìn: "Đúng á, ai trong bộ lạc cũng biết em rất lười, mặt trời không lên ngọn sào sẽ không dậy."

Ngân Hào: Không còn lời nào để nói.

"Đại tư tế, nấu canh thịt ăn đi."

Ngân Hào nhớ đến mùi canh lúc trước, vốn muốn từ chối, nhưng rồi nhìn thấy giống cái nhỏ đang giương mắt nhìn mình lại thốt ra theo bản năng, "Ừ."

Nói rồi thật muốn tự vả chính mình.

...

Một ngày, Đường Quả và Ngân Hào ăn uống no say trong nhà đá, chợt nghe thấy bên ngoài ầm ĩ.

Hai người buông bát canh thịt xuống, ngó ra ngoài xem.

"A Quả Quả, em đi xem có chuyện gì xảy ra."

Dưới tình huống bình thường, Ngân Hào sẽ không ra khỏi nhà. Sau nhà đá còn có một khu vực rất rộng phơi rất nhiều lá thuốc, phạm vi hoạt động của chàng cơ bản là ở đó.

Mỗi lần chàng ra ngoài đều là đi hái lá thuốc, người trong bộ lạc sẽ cử ra hai người thú đi theo bảo vệ chàng.

Trong mắt bộ lạc, đại tư tế là thần tiên không thể xâm phạm, trừ khi sinh bệnh hay bị thương, bằng không thì cũng không ai chủ động tới làm phiền Ngân Hào nên sinh hoạt của chàng mười phần yên tĩnh.

Trừ... A Quả Quả vì bị bệnh mà ngày nào cũng chạy đến nhà chàng, sáng đền, trưa đến, tối còn muốn đến, trước khi ngủ cũng muốn thêm chuyến nữa, nói muốn nhìn chàng một cái, như thế mới ngủ được.

Ngân Hào đối với chuyện này: "..."

"Đại tư tế, em ra ngoài xem chút nha."

Đường Quả vội vàng đứng lên, mau chóng chạy ra ngoài. Vừa ra khỏi nhà đá, cô đã thấy các thành viên bộ lạc xúm lại tại hang của Cái Ân. Cô vội vàng chen vào, nghe đướng tiếng cãi nhau của Cái Ân và Ngải Mạc, cộng với tiếng khóc lóc của Ninh Lạc.

Còn có cả tiếng đánh nhau. Hóa ra Cái Ân đang đánh nhau với Ngải Mạc. Ninh Lạc hẳn là bị dọa, đứng ở một bên khóc sướt mướt.

Tại thế giới người thú sống mấy ngày, Ninh Lạc không thể không thay quần áo bẩn và dùng da thú làm thành một bộ đồ phù hợp với mình. Cô ta mặc vào, đứng giữa đám người thú giống cái khá sáng mắt, bởi làn da của cô ta thật sự rất trắng, dáng người mảnh mai.

"Cái Ân, Ngải Mạc, hai anh đừng đánh nữa."

Đường Quả đứng trong đám người nhìn Ninh Lạc xông lên cản hai người kia. Hai người kia thấy Ninh Lạc nhỏ nhỏ xinh xinh đi lên, đòn đánh vội dừng lại, nhưng vì có phản xạ nên cả hai vẫn bị thương, sắc mặt hơi tái đi.

Cái Ân tốt hơn chút, dù sao thực lực của hắn cũng gần với Hắc Lang, còn Ngải Mạc chỉ xếp thứ ba trong bộ lạc.

Cái Ân còn đứng, Ngải Mạc nằm trên đất, tóm lại lại Ngải Mạc rơi vào thế yếu, trên cổ tay còn bị Cái Ân đánh ra một vết thương sâu.

Ninh Lạc ban đầu là nhìn Cái Ân một chút, rồi nhận ra Ngải Mạc bị thương hơi nghiêm trọng, hơi tức giận nói với Cái Ân, "Cái Ân, tôi nói rồi, tôi với Ngải Mạc chỉ là bạn bè, sao anh lại không nghe? Hai người đánh nhau vì tôi là muốn để tôi tự trách mình hay sao?"

"Ngải Mạc cũng không làm gì tôi, anh lại để anh ấy bị thương."

Thấy Ninh Lạc đỡ Ngải Mạc đứng dậy, Cái Ân đỏ mắt, đi lên tóm lấy Ninh Lạc, vác lên vai, chạy vào trong hang.

649.23

Người trong bộ lạc thấy Cái Ân vác Ninh Lạc đi vào, giải tán.

Có người vỗ vai Ngải Mạc, "Ngải Mạc, bị thương rồi, đi tìm đại tư tế xem đi."

"Ngải Mạc, ngươi biết rõ Ninh Lạc là giống cái của Cái Ân, sao lại còn muốn chọc. Ngươi không phải đối thủ của Cái Ân đâu."

Hốc mắt Ngải Mạc đỏ lên, "Ninh Lạc là một giống cái tốt, không thể chỉ một mình Cái Ân chiếm được. Chỉ cần Ninh Lạc đồng ý, ta cũng có thể thành phối ngẫu của nàng."

"Nhưng Ninh Lạc dường như không đồng ý, hơn nữa ngươi còn không đánh thắng được Cái Ân."

Ngải Mạc có hơi ủ rũ. Ngải Y, em gái Ngải Mạc, vội đi lên nắm tay Ngải Mạc, "Anh ơi, chúng ta đi tìm đại tư tế xem chút đi. Đang yên đang lành, nhưng giờ anh căn bản anh không đánh được Cái Ân, sao lại xúc động thế chứ?"

Ngải Y nghĩ, không nên trực tiếp xung đột với Cái Ân. Đánh nhau với Cái Ân còn không bằng làm gì đó bên Ninh Lạc.

Ngải Mạc bị Ngải Y kéo đến nhà Ngân Hào, Đường Quả cũng đi qua, yên ổn ngồi trong nhà đá. Thừa dịp Ngân Hào xử lý vết thương cho Ngải Mạc, Ngải Y ngồi bên cạnh Đường Quả nói chuyện.

"Cái Ân xuống tay ác quá."

Đường Quả không lên tiếng, Ngải Y nói tiếp, "Ninh Lạc rất tốt, Cái Ân muốn độc chiếm Ninh Lạc thật quá ích kỉ, anh ta còn được Áo Lỵ thích đấy. Hiện tại hai người còn đánh nhau vì cô ta, không biết Áo Lỵ sẽ đau lòng đến mức nào."

"Cái Ân có hơi thô bạo, Ninh Lạc yếu đuối như thế, tôi thấy làm phối ngẫu của anh tôi hợp hơn. Anh tôi nhìn trông cường tráng nhưng thực ra rất ôn hòa, nếu như vừa nãy anh tôi không kịp dừng tay, chắc chắn Ninh Lạc sẽ bị đánh chết."

Đường Quả nhìn biểu cảm của Ngải Y, tiếp tục nghe nàng ta nói, "Cái Ân là đệ nhị dũng sĩ, hẳn là nên tìm một giống cái mạnh xứng đôi với anh ta."

Lúc này Đường Quả nhận ra mặt Ngải Y có hơi đỏ lên, trong lòng hiểu rõ.

Vết thương của Ngải Mạc đã xử lý xong xuôi, Ngải Y vẫn không ngừng phàn nàn. Miệng nói Ninh Lạc tốt, thật ra có phần ghen ghét với Ninh Lạc, hận không thể lập tức để Ninh Lạc thành phối ngẫu của anh trai để Cái Ân là của mình.

Hệ thống cảm thán một câu, [Hóa ra người thú với nhau cũng sẽ có tính toán.]

"Cái gì trong chữ người đều có cả." Đường Quả trả lời. Đa số người thú đều chất phác thật thà, nhưng vẫn có một số người lệch lạc như thế.

Những người này, một số có thể thành thủ lĩnh bộ lạc, thống lĩnh chủng tộc, một số khác lại thành con chuột con gián chuyên môn phá phách.

Người thú, chỉ cần có tư tưởng, có tình cảm, đó cũng là người.

Hệ thống ra vẻ đã hiểu, đã học được rồi. Đi theo ký chủ đại đại đúng là được lợi không ít.

Buổi tốt, Đường Quả đang ngủ ngon đột nhiên nghe thấy hang động cách vách có tiềng ồn ào. Cô mở mắt ra nghe ngóng âm thanh bên kia, sắc mặt kì quái.

[Là Cái Ân với Ninh Lạc.] Hệ thống tốt bụng giải thích, [Mặc dù tôi không có nhìn nhưng dựa vào âm thanh có thể đoán ra hai người đang làm chuyện gì đó nhưng Ninh Lạc hình như không quá muốn.]

Đường Quả không quan tâm, từ từ nhắm mắt lại, mặc kệ âm thanh truyền đến. Cốt truyện đúng là có một đoạn như thế.

Cái Ân ghen với Ngải Mạc, sau khi hai người đánh nhau, thấy Ninh Lạc che chở Ngải Mạc, Cái Ân giận trong lòng, tối đến ngủ luôn với Ninh Lạc.

Lúc đó, Ninh Lạc đau trong lòng nhưng cơ thể thoải mái.

Tuy nhiên, vì là con người, cô ta không chấp nhận Cái Ân như thế, không cho Cái Ân tiếp xúc với mình, cũng gắt gỏng với Cái Ân.

650.24

Cái Ân ngày nào cũng đi dỗ, còn đưa cô ta ra ngoài giải sầu, đưa các loại đồ cho cô ta, nhưng Ninh Lạc vẫn không quan tâm.

Có điều cô ta đã dần quen với sinh hoạt của người thú. Có một lần ra ngoài, cô ta phát hiện ra được một loại thực vật có thể ăn, lập tức nhờ Cái Ân hái giúp mình.

Không ngờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người đến hang động của Duy Qua tộc rắn. Duy Qua để ý Ninh Lạc, còn thừa dịp Cái Ân không chú ý mà cuốn Ninh Lạc đi.

Ninh Lạc ban đầu còn sợ, về sau nhận ra Duy Qua rất tốt. Duy Qua tộc rắn thông minh giảo hoạt, rất biết mua vui cho Ninh Lạc, không giống Cái Ân ham chiếm hữu ép buộc cô ta quan hệ.

Dần dần, cô ta thích vị thần Duy Qua của tộc rắn này, hai người tự nhiên mà đến với nhau.

Sau đó có một vài miêu tả khá lộ liễu, ví dụ như, Ninh Lạc phát hiện ra Duy Qua có hai của quý rồi ân ái trong kinh hoàng với Duy Qua, đến cuối cùng là khoái đến mức gào thét không cần, yêu đương ngọt ngào với Duy Qua cả ngày.

Ban ngày cùng ra ngoài chơi, buổi tối cũng chơi cùng nhau.

Đương lúc Ninh Lạc sắp quên đi sự tồn tại của Cái Ân, không bao lâu sau lại gặp được hắn. Hắn trông không tốt, vừa đến đã ôm lấy Ninh Lạc nói mình sai, nói mình không nên ép buộc cô ta.

Ninh Lạc lại mềm lòng, nhớ đến Cái Ân cẩn thận tỉ mỉ, trong lòng thấy không bỏ được. Cô ta thật đáng xấu hổ, vậy mà cùng thích hai người.

Sau đó lại tam giác yêu hận tình thù.

Đường Quả nhớ lại kịch bản, nhìn những miêu tả lộ liễu kia rồi tiến vào mộng đẹp.

Hệ thống âm thầm chửi, ký chủ đại đại hư quá, thế mà thích nhìn người ta khởi nghiệp.

Sáng hôm sau, Đường Quả vẫn như thường lệ đi chọc Ngân Hào. Vừa ra ngoài, quả nhiên thấy ngay Cái Ân đang dỗ Ninh Lạc, còn biến thành sư tử khiến cô ta giật bắn mình, người xung quanh cũng cảm thấy thật một lời khó nói hết.

Nhưng mà Cái Ân lại không cảm thấy có vấn đề gì cả. Hôm qua hắn có làm sai một chút, nhưng trong đầu lại nghĩ, giống cái của hắn thật đặc biệt, nếu còn chuyện như đêm qua nữa, hắn nhất định sẽ hạnh phúc chết.

Ninh Lạc vừa đau khổ vừa rối rắm, cho rằng Cái Ân quá không tôn trọng mình.

Nếu như đây không phải thế giới người thú, cô ta chắc chắn sẽ đi ngay.

Ra khỏi bộ lạc, cô ta thật không biết đi nơi nào. Ở đây rất nguy hiểm, cô ta cũng sợ chết, chỉ đành ấm ức ngồi chỗ này hạ quyết tâm không thể tha thứ cho Cái Ân trong một thời gian ngắn.

Đường Quả ngồi ngoài cửa hang xem vở kịch ngắn thì thấy được Áo Lỵ ăn mặc trang điểm xinh đẹp đi đến trước mặt, "A Quả Quả, hôm nay trông ta đẹp không?"

"Đẹp lắm."

Ngoại hình của Áo Lỵ rất phù hợp với gu Âu Mỹ, khỏe đẹp cân đối.

Cô không nói dối, thật sự rất đẹp.

Áo Lỵ vui vẻ, cười lên với cô, "Ta muốn đến các bộ lạc khác, A Quả Quả có cần gì không, ta lấy về cho. Kiểu như da thú đẹp hay là dây chuyền xương thú ấy."

"Không cần đâu, ta có rất nhiều, tạm thời không cần."

"A, vậy thì thôi, ta mang về ít đồ ăn ngon cho đằng ấy vậy." Áo Lỵ nhiệt tình nói. Không biết vì sao sau chuyện kia, nàng cực kì muốn nói chuyện với A Quả Quả, có lẽ là vì A Quả Quả thông minh.

Đúng, nàng thích làm bạn với những người thú thông minh.

"Vậy ta đi đây, mấy ngày nữa ta sẽ mang một giống đực cực kì mạnh trở về. A Quả Quả, đằng ấy cứ chờ xem."

Đường Quả cười tủm tỉm, "Vậy chúc Áo Lỵ may mắn."

Áo Lỵ phấn khởi tạm biệt rồi đi. Nhìn thấy Ninh Lạc, nàng hừ một tiếng rồi xoay người, rất kiêu ngạo.

651.25

Mấy ngày tiếp theo, Ninh Lạc hờn dỗi Cái Ân, Ngải Mạc lại thường xuyên nhân dịp Cái Ân không có nhà mà đến gần Ninh Lạc.

Có lẽ chuyện kia tạo ảnh hưởng lớn đến Ninh Lạc nên cô ta không dám quá gần gũi với Ngải Mạc.

Nhưng sau vài ngày, Ngải Mạc vẫn không ủ rũ, vẫn nói chuyện phiếm với cô ta, thậm chí còn nói, hắn chỉ muốn đối xử tốt với cô ta, không có ý ép buộc cô ta, Ninh Lạc không muốn có thể không quan tâm đến hắn.

Ngải Mạc trông chất phác, lại lộ vẻ đáng thương như thế khiến Ninh Lạc mềm lòng: "Tôi... Tôi với anh làm bạn đi, tôi không biết làm giống cái của anh."

"Được, vậy chúng ta là bạn." Ngải Mạc có lẽ nhận ra Ninh Lạc không quá vui, không có ý ép cô ta, để lại một ấn tượng khá tốt với Ninh Lạc.

Chỉ cần Cái Ân ra ngoài, Ngải Mạc có rảnh sẽ tìm đến cô ta, đồng thời mang đến đủ loại đồ tốt cho cô ta. Ninh Lạc nghĩ, mình đã nói rõ chỉ là bạn với Ngải Mạc, cho nên Ngải Mạc sẽ không nghĩ đến chuyện khác. Vì thế khi cô ta nhận quà cáp và ở chung với Ngải Mạc cũng không quá xấu hổ, thậm chí còn nói xấu Cái Ân thô lỗ với hắn ta. Thấy Cái Ân chất phác, cô ta thậm chí cnf nghĩ, nếu như ngay từ đầu mình quen Ngải Mạc, chắc chắn Ngải Mạc sẽ không thô lỗ với cô ta.

Đường Quả vừa thả thính đại tư tế vừa chú ý đến ân oán tình thù của ba người kia, sống thoải mái vô cùng.

Rốt cuộc cũng đến ngày Ninh Lạc và Cái Ân ra ngoài hái gia vị có ích và thực vật có thể ăn được. Ngải Mạc cũng muốn đi, nhưng hắn phải đi săn với mọi người, chỉ có thể tiếc nuối.

Lúc này Ninh Lạc còn chưa được Hắc Lang chú ý, coi như giống cái trong bộ lạc muốn châm ngòi ly gián cũng không có khả năng thành công.

Nếu như Áo Lỵ không được Đường Quả khuyên đi tìm phối ngẫu ở bộ lạc khác, khẳng định ngày nào cũng sẽ có người niệm bên tai nàng rằng Ninh Lạc không được.

Ban đầu không phải chuyện lớn gì, nhưng nếu ngày nào cũng có người nói, với cái đầu toàn cơ bắp của Áo Lỵ, chắc chắn nàng sẽ tin mọi người, rồi còn vì chuyện Ninh Lạc chiếm Cái Ân và đối đầu với cô ta.

Áo Lỵ chết rồi, đám người lại bắt đầu đốt lửa lên người A Quả Quả. Hắc Lang lúc đó đã rất quan tâm đến Ninh Lạc, hoàn toàn quên đi lời nói muốn chờ A Quả Quả trưởng thành.

Đương nhiên, đối với A Quả Quả, Hắc Lang chờ hay không cũng như nhau. Nàng không thích Hắc Lang, Hắc Lang thích ai cũng thế thôi.

Nhưng từ khi Hắc Lang thích Ninh Lạc, mỗi lần có việc liên quan đến Ninh Lạc, ban đầu hắn còn hơi cân nhắc, nhưng rồi dần dần thiên vị cho cô ta.

"A Quả Quả."

Giọng Ngân Hào vang lên. Đây là nhà chàng, A Quả Quả luôn thích ngẩn người trong nhà chàng.

Nhớ lại cảnh Cái Ân ngày nào cũng biến hình để Ninh Lạc vui vẻ, thân là đại tư tế, chàng có mấy phần không nỡ nhìn thẳng.

Cái Ân tốt xấu gì cũng là đệ nhị dũng sĩ trong bộ lạc, làm sao có thể tùy tiện biến thành bản thể lăn lộn trên đất le lưỡi hay lắc đầu vẫy đuôi mua vui cho giống cái đâu. Thế này quá hủy hoại hình tượng dũng sĩ, tương lai chàng có giống cái sẽ không như thế.

"A Quả Quả rất để ý Cái Ân?"

Ngân Hào không nhịn được mà hỏi. Dù sao gần đây A Quả Quả lúc nào cũng nhìn chằm chằm Ninh Lạc và Cái Ân.

Đường Quả quay đầu ngắm Ngân Hào, cười tủm tỉm, "Sao đại tư tế lại nghĩ là em để ý Cái Ân chứ?"

"Vậy ngày nào em cũng nhìn Cái Ân làm gì?" Ngân Hào không cảm thấy lời này có vấn đề.