Vọng Yểm đang thời gian loạn lạc, có kẻ bỏ thêm đá xuống giếng, tố cáo hoàng đế Vọng Yểm háo sắc, nhẫm tâm, cướp nương tử của con dân như một quả bom khiến đất nước đã loạn càng thêm loạn. Lòng tin vào hoàng đế xuống thấp, tạo cơ hội cho người khác làm loạn.

Đông Phương Phong nhận ra điều ấy. Nhưng hắn đã hứa với Ninh Nhi, không làm khó Chúc Đường. Ở một khía cạnh nào đó, hắn đúng là kẻ đã cướp nàng ra khỏi tay vị hôn phu.

Vì vậy, cuộc gặp gỡ với Chúc Đường khá ôn hòa. Thậm chí, không cần tới người hầu cận. Bạch lão giám cũng đã ra ngoài.

Chúc Đường quỳ xuống. Đông Phương Phong hơi giật mình.

Sĩ tử thường có nét thư sinh, đối với hoàng đế càng kính trọng và sợ hãi. Huống gì hắn ta lại chính danh tố cáo hoàng đế. Nhưng bây giờ khi đối diện, Đông Phương Phong lại mơ hồ cảm thấy, mình dường như đang bị lấn áp bởi Chúc Đường.

-Hoàng thượng vạn vạn tuế…

-Bình thân…

Mi thanh, mục tú, khí chất trang nhã, dù có nhuốm chút mỏi mệt vẫn không làm giảm khí thế trên khuôn mặt như tượng tạc. Sánh với Ninh Nhi đúng là một cặp trời sinh.

-Ngươi….

-Hoàng thượng, người định bồi thường hay định giết thần?

Bồi thường? Bồi thường vì đã cướp đi nương tử sắp ngày xuất giá. Giết người để đoạt lấy một tình yêu.

-Ta….

-Tần thừa tướng đã bắt được cả nhà Thượng Quan gia, thế lực trong triều không phải nhỏ, đương nhiên sẽ không mạo hiểm vì một đàn cá đã nằm trong lưới mà ra tay hạ sát để mọi tai tiếng hướng về mình. Mã đô úy muốn chiến tranh song cũng không điên cuồng tới mức giết người như vậy. Hoàng thái hậu là người của Mạc tri thủ, cũng không muốn Đông quốc có cớ dễ dàng phát động chiến tranh. Chỉ có người….Người đang là hoàng đế, muốn sử dụng cái chết của Thượng Quan gia cho một mưu tính gì đó. Thần không biết, những gì mình nghĩ có đánh giá quá cao hoàng thượng hay không?

Hàn Mặc giật mình. Đông Phương Phong cũng biến đổi sắc mặt. Hắn không phải chỉ là một Chúc Đường.

-Mẹ thần là nữ nhi Thi Nguyệt quốc, từng là phi tử của Đông đế. Thần xét vai vế, là Tam hoàng tử của Đông quốc.

Một hoàng tử lưu lạc, tại sao?

-Trước đây Quốc vương Đông quốc từng nhận được lời tiên tri của thần thánh, hài tử trong bụng con gái Thi Nguyệt quốc sẽ sinh ra đứa con đối chọi với người, lật đổ vương vị của người. Đông đế kéo quân sang Thi Nguyệt quốc, trong một đêm đã khiến máu chảy thành sông, con gái Thi Nguyệt bị giết hại dã man, mang xác chồng lên xác. Nhưng người không nghĩ rằng, phi tử thứ năm của ông ta, Diễm phi lại là con gái Thi Nguyệt quốc, được người Đông quốc nhận làm con nuôi. Bà đã mang thai thần.

Chuyện sau đó….Mẫu thân mang thai 8 tháng bị giết, hoàng đế Đông quốc còn làm theo lời tiên tri, móc bào thai ra, sai đi tiêu hủy. Sai lầm của ông ta là không tự tay giết chết đứa bé ngoặt ngoèo trong cơn nhất sinh thập tử, ném nó lại cho diều tha quạ mổ. Bên cái xác bê bết máu của mẹ, đứa bé không chết, còn được lão bộc của Diễm phi lén mang đi.

-Ngươi muốn trả thù cho mẹ, giết chết hoàng đế Đông quốc sao?

Hàn Mặc hỏi. Chúc Đường lắc đầu:

-Thần không nhớ gì về mẹ. Thần chỉ biết, cha nuôi của thần chỉ là một người dân bình thường. Người đã sang Vọng Yểm quốc lánh nạn. Cả đời người sống giản dị, không đua tranh, không bon chen với đời. Người càng không muốn thần trả thù. Nhưng người vẫn bị Đông quốc giết. Giết vì dám che giấu cho thần.

Chúc Đường không quên được. Trái tim hắn đau nhói. Người đàn ông ấy hiền lành, chân chất, là người hi sinh cả cuộc đời vì một đứa trẻ không phải máu thịt của mình.

-Người nói….người chỉ có tâm nguyện cả đời là muốn gặp lại một người cung nữ họ Hà ở Đông quốc. Bà ấy có thể đã sinh con cho người. Nhưng người không dám quay về Đông quốc. Thần cũng chỉ là một hoàng tử lưu lạc. Chỉ có san bằng Đông quốc, trở thành chủ tử thì thần mới có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện.

Vì một người, giết bao người. Đạo lý tàn nhẫn, nhưng Đông Phương Phong đã hiểu. Hắn yêu Ninh Nhi. Vì nàng, có làm tất cả hắn cũng cam lòng.

-Hoàng thượng. Thần cần người cũng như Người đang cần một kẻ sẵn sàng lao đầu vào biển lửa. Thần muốn lật đổ Đông quốc, chỉ có thể dựa vào Vọng Yểm. Một Vọng Yểm yếu đuối không thể làm được chuyện đó. Chỉ có thể khiến nó mạnh lên. Và kẻ làm được điều ấy chỉ có kẻ dám liều danh dự và tính mạng của mình trong canh bạc. Đó là Người….

Chúc Đường nhìn thấy kế hoạch mà Đông Phương Phong và Hàn Mặc phải bỏ bao công sức sắp đặt chỉ bằng một cái liếc mắt. Hàn Mặc cười khẽ. Ông trời quả thật ưu ái Đông Phương Phong, ban Chúc Đường đến lúc này.

-Khanh nghĩ…Chúng ta phải làm gì tiếp theo?

Giữa lúc lửa đang cháy rừng rực, cần một người thổi đi bớt, chuyển sang nơi khác. Đông Phương Phong nơi triều đình ngoài Bạch lão giám không có tâm phúc, đám người Tạ Hiểu lại vô cùng hung hãn, nếu không trấn áp kịp lúc, e rằng….

-Thần sẽ mang tin đến cho Tạ Hiểu. Nhưng trước hết, hoàng thượng hãy khiến thần như Thượng Quan Vân vậy. Thần là kẻ đáng thương, bị đế vương chèn ép, không chỉ bị cướp đi thê tử, còn bị lăng nhục thê thảm, roi đòn thịt nát xương tan.