Khác với Thượng Quan Vân võ công cao cường, Chúc Đường vóc dáng mảnh khảnh, thư sinh, thể chất yếu đuối, nếu dùng đòn roi, thịt nát xương tan, dù giữ được mạng cũng khó mà tránh được di chứng sau này.

Khổ nhục kế này, không dùng có được không?

-Hoàng thượng, mạng mình thần không tiếc, người cớ gì phải……?

-Khanh còn phải trở về Đông quốc, còn phải tiếp tục bày mưu tính kế giúp trẫm. Khổ nhục kế cũng không hẳn là biện phát chu toàn.

Đông Phương Phong nói khẽ. Chúc Đường luôn là người Ninh Nhi cảm thấy có lỗi nhất. Nếu hắn có bề gì, nàng cũng sẽ không yên.

-Thái hậu bắt giữ khanh rồi lại thả khanh là có ý gì?

Hàn Mặc lên tiếng. Chuyện này chắc chắn có sắp đặt phía sau:

-Thái hậu định dùng thần và Ninh lão bá đối phó với hoàng thượng. Chuyện đánh trống, là chủ ý của bà.

Chúc Đường tương kế tựu kế, lợi dụng cơ hội để gặp Đông Phương Phong. Nhưng mà….

-Ý hoàng thượng là….

-Chúng ta đã liều một ván rồi, liều thêm ván nữa, cũng có sao đâu.

Chúc Đường nhếch môi. Hắn nhanh chóng hiểu ý của Đông Phương Phong. Chỉ là không ngờ trong một phút giây ngắn ngủi, hoàng thượng lại nghĩ đến cách này.

-…….Thần, Chúc Đường….Bái kiến Thái hậu…

Thái hậu nhanh chóng triệu kiến Chúc Đường ngay khi hắn rời khỏi cung, người không một vết thương.

-Hoàng thượng không trừng phạt ngươi sao?

-Không….Không có ạ!

-Thật không tức giận?

-Dạ…dạ không!

Vẻ mặt Chúc Đường thoạt xanh, thoạt trắng. Đỗ Hữu Ba là người thân cận với Thái hậu, nhanh chóng nhận ra ngay:

-Hoàng thượng muốn ngươi làm gì?

-Hồi thái hậu….Không….Không có gì. Người chỉ bảo, Ninh Quý nhân nhớ ơn nghĩa của thần, xin thần…

-Ngươi đừng nói dối- Thái hậu cười nhẹ- Hắn nhất định bảo ngươi đi làm chuyện gì đó. Sao không nói ra đi!

-Thái hậu….Thần…

-Ngươi đừng sợ…Hoàng thượng cho ngươi cái gì, ta có thể cho ngươi gấp đôi.

Có nhiều thứ, người tưởng không làm được lại có khả năng đoạt lấy. Người tưởng mọi thứ đều trong tay mình, thực chất mới là kẻ yếu thế nhất trong thế trận giằng co.

-Hồi thái hậu….Hoàng thượng, hoàng thượng muốn thần mang thứ này cho Tạ Hiểu….Thần…

-Mang cho Tạ Hiểu? Đưa cho ta xem…

Nội dung bút thư là lời hứa hẹn của Đông Phương Phong với Tạ Hiểu, nói rõ chỉ cần hắn ta lui quân sẽ bắt Tần thừa tướng giao nạp, còn hứa phong hắn ban đất phong Vương.

Con rối đã bắt đầu đứt dây rồi.

-Hắn muốn ngươi đưa thư cho Tạ Hiểu, vậy thì ngươi cứ làm đi!

-Tâu thái hậu….

-Nhưng ngươi sẽ cầm theo lá thư của ta….

Nội dung lá thư là thuật lại chuyện trong lao ngục, cả nhà Thượng Quan đều bị đầu độc chết, chủ mưu là Tần thừa tướng và hoàng thượng. Theo lời Thái hậu, bà có can gián nhưng hoàng thượng lo lắng Thượng Quan gia thế lực lớn mạnh, e rằng sẽ làm quyền lực của người sau này bị ảnh hưởng nhiều.

Vốn không có thực quyền, lấy đâu ra quyền lực chứ? Đông Phương Phong thoáng mỉm cười.

-Tính toán của hoàng thượng, có vẻ khá thuận lợi. Thái hậu còn cử người bảo vệ cho thần, an toàn đến chỗ Tạ Hiểu.

-Ta cũng sẽ cử người theo khanh. Một người đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho khanh.

Đằng sau cung nơi hoàng đế ở, luôn có một mật thất. Nơi đây là nơi hoàng gia lánh nạn khi có biến cố. Thái hậu cũng biết điều ấy, nhưng bà không thể ngờ, Đông Phương Phong lại để hai khâm phạm của triều đình tại đây.

Trương lão sư và Thượng Quan Minh đang tạm lánh nơi này. Những người còn lại của Thượng Quan gia, nữ quyến thì trà trộn cùng thôn nữ ở ngoài thành, nam quyến được Bạch lão giám bố trí làm sai vặt trong các viện. Các vị công tử khác của Thượng Quan gia ra ngoài thành, cũng sống lẫn lộn trong dân chúng, chờ thời cơ.

Thượng Quan Minh sau khi tỉnh dậy từ cõi chết, lòng vô cùng xúc động. Hoàng thượng! Ông vẫn tưởng người bao lâu nhu nhược sống trong kiềm kẹp của Tần thừa tướng và Thái hậu, ai ngờ đã trưởng thành, còn rất anh minh, tự mình sắp đặt mưu lược vẹn toàn.

-Thượng Quan khanh gia…Đây là Chúc Đường, từ nay khanh hãy thay trẫm, bảo vệ an toàn cho hắn, cùng hắn đến gặp Tạ Hiểu.

Tạ Hiểu và Tạ Đồng là thuộc hạ tin cẩn của Thượng Quan Minh. Có ông dẫn đường, nguy hiểm của Chúc Đường sẽ giảm xuống rất nhiều lần.

-Thượng Quan tướng quân…Phiền người…

Lần ra đi này không chỉ là gặp mặt nói rõ sự tình với Tạ Hiểu. Đông Phương Phong và Chúc Đường sẽ dùng thế lực Tạ Hiểu làm đòn phản công với quân Đông quốc. Chỉ cần Thượng Quan Vân vẫn còn lòng tin ở lời hứa ngày nào của hoàng đế, kế hoạch này nhất định thành công, dù không tiêu diệt được Đông quốc nhưng cũng giáng mạnh vào dã tâm của chúng, giành lại thực quyền hoàng đế cho Đông Phương Phong.

Bàn tay Chúc Đường và Đông Phương Phong đầy mồ hôi lạnh. Dù thế nào đây cũng là trận chiến đầu tiên của họ, trận chiến mà chỉ cần một sơ hở cũng khiến bao người phải chôn chung.