Ngày kia chính là ngày thọ của Bạch Thành Sơn, hôm nay Bạch Kính Đường ngồi xe ô tô của Cố Cảnh Hồng đến Cổ Thành, tới nơi rồi nhưng còn chưa đi vào, nghe nói con trai bị lạc thì vô cùng sốt ruột, đích thân ra khỏi thành để tìm. Cố Cảnh Hồng đề nghị để mình lái xe đưa anh ấy đi tìm. Bạch Kính Đường cũng không khách sáo gì cả, đang lúc quay xe định đi thì gặp phải nhóm em gái đã trở lại, biết con trai không sao, chỉ sợ bóng sợ gió một hồi, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Trong nhà chính Bạch trạch, Bạch Thành Sơn với Trương Uyển Diễm đang đứng ngồi không yên vô cùng sốt ruột chờ tin tức thấy A Tuyên bình yên vô sự, Bạch Kính Đường cũng tới rồi, không khí đầy lo âu bao phủ cả nhà tức khắc tan biến.

Bạch Cẩm Tú rất xấu hổ, bởi vì sự sơ suất của mình mà làm cho cả nhà đều không yên, vì thế vội nói xin lỗi cha và anh chị cả. Vừa mới mở miệng, Trương Uyển Diễm đã đi tới, mỉm cười vỗ nhẹ lên tay cô:

– Không sao đâu em, không phải lỗi của em, là hạ nhân không chu toàn thôi. Em cũng bị dọa không nhẹ, mau ngồi đi.

Bạch Cẩm Tú cảm kích:

– Chị dâu, em không sao ạ.

Trấn an cô út xong, Trương Uyển Diễm mới quay sang chồng và khách vừa vào, nụ cười trên mặt càng tươi và nhiệt tình hơn.

– Cố công tử đường xa vất vả, đã lâu không gặp, cha cậu khỏe không?

Cố Cảnh Hồng tướng mạo vốn đã xuất chúng, mặc trang chế phục quan quân Tân Quân mới tinh thẳng thớm, đội mũ, đứng đó, càng thêm phong độ ngời ngời.

– Cám ơn Bạch thiếu phu nhân hỏi thăm, cha tôi khỏe ạ. Bá phụ đại thọ 60, cha tôi lẽ ra muốn đích thân đến để chúc mừng, nhưng bởi thân ở phía bắc, việc triều đình bận rộn mà không thể đến được. Bởi vậy, đành phải giao cho con cháu thay ông ấy tới mừng thọ bá phụ, chờ vài ngày nữa cha tôi trở lại, sẽ tới nhà bổ lễ ạ.

Anh ta quay sang Bạch Thành Sơn, trịnh trọng hành lễ:

– Bá phụ danh cao Bắc Đẩu, thọ theo nhân tôn, cháu Cảnh Hồng thay mặt cha, chúc bá phụ hàng năm có hôm nay, mỗi tuổi như hôm nay!

Một vị quan to địa phương chính nhị phẩm lại có lễ tiết đầy đủ với một thương nhân trên đầu chỉ treo mấy cái vinh hàm triều đình đầy hư vinh,  Bạch Thành Sơn lại không hề có phản ứng gì lớn, chỉ cười nói:

– Chế đài quá xem trọng lão hủ rồi, lão hủ sao dám nhận, còn vất vả công tử đường xá xa xôi từ Quảng Châu phủ tới tận đây nữa. Còn chưa ăn cơm chiều đúng không? Vừa hay dùng cơm luôn đi.

Ông quay sang, dặn con dâu chuẩn bị cơm nước.

– Cháu vẫn luôn mong được gặp bá phụ, lần này có cơ hội gặp mặt thụ giáo, cầu còn không được, nào có mệt nhọc ạ. Cung kính không bằng tuân mệnh, làm phiền bá phụ rồi.

Trương Uyển Diễm vâng dạ, liên tục giục người làm đi dọn cơm, cũng không quên đi đón Minh Luân vừa rồi cũng nôn nóng chờ tin, lại quay sang thúc em chồng:

– Tú Tú, em cũng đói rồi đúng không? Đi rửa mặt rồi ăn cơm thôi!

Bạch Cẩm Tú ở bên cạnh nghe vài câu, thấy Minh Luân đang nhìn mình, ánh mắt ảm đạm, Cố Cảnh Hồng hàn huyên với ông cụ xong thì cũng chuyển ánh mắt qua đây, thì nào còn tâm trạng ăn uống nữa. Gật đầu với Cố Cảnh Hồng, xem như chào hỏi.

– Chị dâu, em hơi mệt chút, cũng không đói. Em muốn đi nghỉ, không ăn cơm đâu ạ.

Trương Uyển Diễm liếc Cố Cảnh Hồng, vội khuyên:

– Mệt thì cũng phải cơm nước chứ! Đừng ỷ vào trẻ tuổi mà hành hạ cơ thể. Hơn nữa em và Cố công tử cũng là bạn học đúng không? Cố công tử đường xa đến nhà, không được thất lễ làm người ta chê cười.

– Chính vì là bạn học nên em mới không cần giữ kẽ, em nghĩ Cố Công tử cũng sẽ không để ý đâu.

Bạch Cẩm Tú cười đứng lên.

– Cha ơi, chị dâu, anh cả, con về phòng nghỉ ạ.

Trương Uyển Diễm như vẫn muốn khuyên nữa nhưng Cố Cảnh Hồng đã mở miệng:

– Bạch thiếu phu nhân, cứ để Cẩm Tú đi nghỉ đi ạ. Đến lúc nào đói thì ăn cũng được mà.

Bấy giờ Trương Uyển Diễm mới thôi.

– Thất lễ rồi!

Bạch Cẩm Tú trong mấy đôi mắt dõi theo rời khỏi phòng, đi về phòng mình. Cô tắm rửa, sấy khô tóc, nằm xuống giường.

Tuy chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, nhưng cô luôn có một cảm giác, hình như chị dâu đang ra sức thúc đẩy mình với Cố Cảnh Hồng.

Điều này làm cô thấy khó chịu vô cùng.

Đúng là ngoài gia thế ra, bản thân Cố Cảnh Hồng đã vô cùng xuất chúng, rất có năng lực. Cô không ghét đối phương, nhưng cũng không quá tán thành phương thức xử thế của anh ta, bởi vậy trước kia anh ta có theo đuổi cô, cô không hề nghĩ ngợi mà từ chối ngay lập tức.

Trước kia không thích, giờ cũng thế.

Trong đầu cô hiện ra dáng vẻ cung kính quá mức của Cố Cảnh Hồng đối cha mình, trong lòng lại chợt thấy bất an. Cảm giác này y hệt như mấy hôm trước khi còn chưa giải quyết được chuyện của Minh Luân.

Chỉ mong là mình quá nghĩ nhiều.

Cô trở mình, nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, rất muộn rồi mà Bạch Cẩm Tú vẫn còn nằm trên giường.

Thực ra cô đã thức dậy từ rất sớm, nhưng hôm qua vì sợ bóng sợ gió mà hôm nay chẳng còn tâm trạng đâu mà đi ra ngoại thành nữa, càng không muốn gặp ai, nhỡ đâu càng thêm nhiều chuyện thì sao. Cho nên cô cứ nằm ngủ nướng, đang lúc miên man suy nghĩ thì có tiếng gõ cửa.

– Tú Tú, em dậy chưa?

Là chị dâu.

Bạch Cẩm Tú đành phải lật chăn, xuống giường, xỏ giày thêu, đi ra mở cửa.

Ngày mai là ngày mừng thọ của cha, theo lý thì hôm nay chị ấy phải rất bận mới đúng.

Trương Uyển Diễm đoan trang đứng bên ngoài, nom cô út vẫn quần áo ngủ xộc xệch tóc tai bù xù thì lắc đầu, thân mật chọc ngón tay vào trán em cô, cười nói:

– Lớn tướng rồi đấy, em nhìn xem đi, chẳng khác gì trẻ con cả. Chị dâu làm sao yên tâm nổi, sau này nếu em gả đi, còn được thoải mái như ở nhà không nữa.

– Tính em xấu, chẳng ai thèm đâu! – Bạch Cẩm Tú ngáp một cái, – Có việc gì không chị?

– Tối qua em không ăn cơm, nhà bếp nói sau đó cũng không thấy em gọi đồ ăn. Sáng nay không thấy em đâu, chị sợ em đói nên bảo người ta mang đến cho em đây.

Trương Uyển Diễm bảo cô hầu đứng sau bưng một cái mâm nhỏ đi vào, đặt lên bàn, lại gọi người đi vào hầu hạ cô út rửa mặt.

– Chị đang bận cứ đi làm đi ạ, để tự em.

Trương Uyển Diễm lại phớt lờ, đến gấp đống chăn màn lộn xộn trên giường lại gọn gàng. Bạch Cẩm Tú hết cách đành kệ chị dâu, rửa mặt mũi xong, ngồi xuống ăn cháo.

Trương Uyển Diễm bảo cô hầu ra ngoài, đóng cửa lại, ngồi xuống bên cạnh Bạch Cẩm Tú, chuyển từng đĩa thức ăn măng xào tương, thịt băm Tuyết Lý Hồng, mầm bạc xào, gà đinh xào ớt, và một lồng sủi cảo tôm đến trước mặt cô.

– Đủ rồi đủ rồi, em không ăn hết được đâu. Cám ơn chị dâu.

Trương Uyển Diễm mỉm cười nhìn em chồng:

– Tú Tú, em thấy Cố công tử như nào?

– Không biết, em không hiểu gì về anh ta mấy…

Chiếc đũa trong tay Bạch Cẩm Tú khựng lại, đáp qua loa.

– Chị dâu thì lại thấy cậu ấy rất xuất sắc. Gia thế thì không cần phải nói, vô cùng nổi bật, bản thân thì càng có bản lĩnh, tuổi còn trẻ mà đã làm tham mưu Tân Quân rồi, nếu ở triều đình thì tương đương với chức quan Chính tứ phẩm đấy. Đổi lại người khác, dù có gia thế, cũng trẻ tuổi như vậy, nhưng chưa chắc đã lên được vị trí này, còn khiến bất kỳ ai cũng tâm phục khẩu phục.  Thế đạo này không có bản lĩnh thật sự thì tương lai rất khó nói. Những cái này rất quan trọng, phụ nữ chúng ta tìm đối tượng quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm đối phương có thật lòng với em hay không. Chị dâu nhìn là biết, Cố công tử với em thật lòng…

Bạch Cẩm Tú buông đũa xuống, cười như không cười nói:

– Chị dâu, chị đang muốn em xuất giá nhanh chóng phải không?

Trương Uyển Diễm khựng một chút, lại cười:

– Làm gì có? Em đừng hiểu lầm, chị chỉ thấy bọn em quen biết nhau, quan hệ cũng tốt, cộng thêm điều kiện cậu ta xuất sắc, nên mới nói đôi câu với em thôi.

– Anh ấy dù điều kiện có tốt thì cũng không hợp với em. Chị đang bận cứ đi làm việc đi ạ, không cần phải ở đây với em đâu.

Trương Uyển Diễm trò chuyện một lúc mới đứng lên đi. Ra khỏi phòng cô út rồi, nhìn trái phải không có ai thì đi vào phòng phía đông dành cho khách.

Cố Cảnh Hồng đang chờ ở đó, thấy chị ta tới thì ra đón, hỏi luôn:

– Chị dâu, thế nào rồi ạ?

Trương Uyển Diễm hạ thấp giọng nói:

– Cố công tử, từ trước đến nay phụ nữ chúng tôi đều là mù hôn câm gả, trong nhà định một câu là xong, rồi cứ thế mà sống ngày qua ngày. Phụ nữ như vậy đó, gả cho ai thì cả đời theo người đó. Chỉ cần lão gia chúng tôi gật đầu, Tú Tú có thể trốn tránh được không?

Cố Cảnh Hồng trầm ngâm giây lát, nói:

– Làm phiền chị dâu rồi, em đã hiểu.

Trương Uyển Diễm mỉm cười gật đầu:

– Nếu không nhờ cậu nói với tôi con bé học vẽ tranh Tây dương, thì đến giờ tôi vẫn không biết. Cũng chỉ có người từng đi du học như cậu mới chấp nhận cô út nhà chúng tôi, người nhà bình thường đúng là không có trí tuệ này đâu.

Cố Cảnh Hồng nói:

– Mấy thứ kia người nước ngoài không coi là gì, em cũng không nói Cẩm Tú học cái đó không tốt, nhưng chúng ta dù sao cũng là người Trung Quốc, có truyền thống của mình, không giống người nước ngoài. Em vì lo lắng, mới không yên tâm để cô ấy sống một mình ở Hương Cảng. Lần này cô ấy trở về, em rất muốn đi đón cô ấy, nhưng sợ cô ấy không vui, nên mới thôi.

– Ai nói không phải! Chị cũng vậy, chỉ nghĩ cho cô út thôi, mới hy vọng con bé với em có thể thành đôi. Cố công tử, không phải là chị nói quá về cậu, cậu là người tài giỏi, nếu Tú Tú nhà chị được gả cho cậu, cả đời không phải lo rồi.

Cố Cảnh Hồng bày tỏ sự biết khi Trương Uyển Diễm tin tưởng mình. Trương Uyển Diễm sợ bị người khác thấy mình ở đây, lại vội vàng nói  đôi câu nữa rồi cáo từ.

……

Chị dâu vừa đi, sự bất an trong lòng Bạch Cẩm Tú càng trở nên mãnh liệt.

Cô gần như có thể khẳng định, lần này Cố Cảnh Hồng đến mục đích nhất định không chỉ mỗi chúc thọ thôi đâu.

Nhà họ Cố không giống nhà ông cậu, không bị trói buộc bởi triều đình. Với Cố Cảnh Hồng, tuy Bạch Cẩm Tú không quá hiểu rõ về anh ta, nhưng cũng biết, vị công tử thế gia Minh Luân lăn lộn trong trọc thế này, luận năng lực và nhãn lực đều không thể nào bằng anh ta được.

Nếu Cố gia thật sự lên tiếng muốn cầu hôn, ý cha như nào, chỉ sợ khó mà nói được.

Bạch Cẩm Tú nào có thể nuốt trôi điểm tâm nữa, ném đũa đi, thất thần chốc lát, tức khắc chải đầu mặc quần áo, xong xuôi rồi mới ra ngoài đi tìm cha mình.

Cô muốn dò hỏi ý của ông cụ như nào. Tới thư phòng ông thì trống không, ngồi chờ một lát, đang định ra ngoài hỏi thì chợt nghe được tiếng bước chân từ hành lang bên ngoài vọng vào.

Cha đang cùng Cố Cảnh Hồng đi về hướng thư phòng.

Bạch Cẩm Tú nghĩ một chút liền quyết định ở lại, nhìn bốn phía, nhanh chóng nấp sau kệ sách.

……

Bạch Thành Sơn vào thư phòng, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế bành hằng ngày hay ngồi, ra hiệu Cố Cảnh Hồng cũng ngồi xuống.

Cố Cảnh Hồng đứng thẳng, cung kính nói:

– Trước mặt trưởng bối, cháu không dám ngồi ạ.

Bạch Thành Sơn cũng không miễn cưỡng anh ta, nói:

– Vừa rồi cháu bảo có việc cần nói, đừng khách sáo, là chuyện gì?

– Vậy cháu cũng không che giấu nữa. Thực ra, lần này đến đây, ngoài thay mặt cha mừng thọ bá phụ, còn có một chuyện khác nữa.

Anh ta nhìn Bạch Thành Sơn:

– Cháu với Cẩm Tú là bạn học với nhau, cháu có ý với em ấy đã lâu, mong được cưới em ấy làm vợ. Nếu bá phụ đáp ứng gả em ấy cho cháu, cháu cảm kích vô cùng.

Dừng một chút, anh ta nói tiếp:

– Tâm nguyện của cháu cũng là điều gia phụ mong muốn. Lần này lý ra cha cháu cũng muốn đích thân đến để cầu hôn, nhưng không may việc quá bận mà không đến được. Cháu mạo muội mở lời trước, khẩn cầu bá phụ tác thành.

Bạch Thành Sơn có vẻ khá bất ngờ, nhưng rất nhanh hồi phục lại, trầm ngâm, không trả lời ngay.

– Bá phụ, lòng thành của cháu với Cẩm Tú, có trời cao chứng giám. Nếu may mắn được cưới em ấy làm vợ, cháu xin thề với trời, cả đời không nạp thiếp, không phụ em ấy, dùng cả đời mình để em ấy được hạnh phúc bình yên.

Ánh mắt anh ta nhìn Bạch Thành Sơn đầy chân thành.

– Bá phụ, cháu thật lòng cầu thân, muốn trở thành người một nhà với bá phụ, cũng không hề dối gạt bá phụ.

Anh ta đưa tay lên nhấc chiếc mũ quân phục Tân Quân có khảm huy hiệu đồng tâm đáy vàng gắn phía trước xuống, lộ ra cái đầu của mình.

– Mời bá phụ xem

Bạch Cẩm Tú sau kệ sách liếc nhìn qua.

Thì ra Cố Cảnh Hồng cắt tóc ngắn, bình thường anh ta đội tóc giả sau mũ.

Cô cũng chỉ hơi bất ngờ, chứ không đến mức sững sờ.

Hồi trước khi đi du học, Cố Cảnh Hồng đã cắt tóc rồi. Sau khi trở về mấy năm, cô cho rằng anh ta đã nuôi trở lại, vẫn chưa đủ dài nên mới dùng tóc giả. Thì ra anh ta không hề nuôi lại tóc, chẳng qua khi ra ngooài thì ngụy trang mà thôi.