Cả một buổi chiều, Nhiếp Tái Trầm biết mình đã bị phân tâm rồi. Cứ chốc chốc, anh lại không kìm nén được mà liếc về hướng sườn đồi mà mình chẳng nhìn tới kia. Đến tầm ba giờ chiều, anh ngước lên nhìn trời, phát hiện trên bầu trời tầng mây đen dày đặc, dần dà che hết cả mặt trời.

Thời tiết có thay đổi, xem ra, chắc sắp có một cơn dông rồi. Dông tố nói đến là đến, cô đang vẽ tranh ở đó, chung quanh địa thế trống trải, nhỡ mưa to gió lớn thì chẳng có nơi để tránh rồi.

Anh tức khắc giao lại mọi việc cho doanh quan, dặn cho người để ý A Tuyên, mình thì gấp gáp đi lấy xe, ra khỏi doanh trại, phóng nhanh về phía sườn đồi kia.

Thời tiết thay đổi rất nhanh, vừa rồi là mặt trời còn chiếu chói chang, anh vừa mới ra khỏi doanh trại một lát, mặt trời đã không thấy đâu nữa, đỉnh đầu mây đen dày đặc, trên đỉnh núi phía xa, mơ hồ có tia chớp xẹt qua. Gió thổi cũng càng lúc càng lớn, cuốn bay cả cành là khô khắp mọi nơi.

Nhiếp Tái Trầm nhấn ga tăng tốc. Động cơ ô tô rú gào, lao nhanh trên con đường đất, rất nhanh đã đến nơi sườn đồi.

Anh đỗ xe bên đường, nhảy xuống xe, chạy lên đồi, tới chỗ lần trước cô vẽ hoàng hôn, từ xa đã thấy hình bóng quen thuộc kia rồi.

Cô đưa lưng về phía anh, đang lúi hùi thu dọn đồ đạc, làn gió to thổi váy cô bay phần phật.

Trên đường đến đây, anh còn lo lắng cô có chạy ra chỗ khác không, giờ này thấy cô thì trong lòng nhẹ nhõm hẳn.

– Bạch tiểu thư!

Nhiếp Tái Trầm gọi lên, bước chân nhanh chóng đi về phía cô.

Bức hoàng hôn lần trước đã bị cô làm hỏng rồi, hôm nay Bạch Cẩm Tú muốn vẽ lại bức khác, nào ngờ thời tiết lại tệ như thế. Ban đầu cô không để tâm đến, trong lòng chỉ tiếc chắc không đợi được lúc hoàng hôn xuống rồi, nào ngờ lại biến đổi nhanh như thế, gần như là chỉ trong chớp mắt, khắp nơi sương mù dày đặc, trời tối sầm lại, gió cũng nổi to lên.

Nơi hoang vắng trống trải như này bất giác làm người ta thấy sợ hãi. Đang lúc thu dọn đồ đạc để tìm nơi tránh gió chợt cô nghe có tiếng ai đó gọi mình, quay lại thấy là người kia tới, tức thì thả lỏng xuống.

Cô muốn gọi anh tới giúp mình dọn đồ, bỗng một cơn gió to nổi lên, chiếc mũ trên đầu cô như sắp bị thổi bay đi. Mũ có dây buộc, nhưng bởi gió quá to, cô sợ bị thổi bay mà đưa tay lên giữ. Nào nghĩ giữ được mũ rồi, làn váy lại bị gió thổi tốc lên đến tận mông, đôi chân thon dài trắng muốt kia mất đi thứ bảo hộ, hoàn toàn lộ ra ngoài.

Vì sợ muỗi và côn trùng đốt, bản thân lại thích đẹp, hôm nay cô đi một đôi tất dài. Đôi tất rất dài, bảo vệ đến tận giữa đùi cô. Phần dưới trông rất bình thường, nhưng nơi phía trên đôi tất viền hoa hồng đen rộng chừng hai tấc nối liền với nội y ren nơi chiếc váy che đậy lại tạo nên một cảm giác rất khác biệt và vô cùng gợi cảm.

Đây là kiểu quần lót nữ kiểu dáng mới do công ty nội y nước Pháp sản xuất mà cô luôn ưa thích. Có viền hoa lại co dãn, có thể cố định với tất dài, đề phòng bị tuột, mặc vào nhìn như trên đùi vẽ hoa. Hoa hồng màu đen làn da trắng như tuyết, chẳng những càng làm đôi chân cô thon dài hơn, còn cực kỳ bắt mắt. Buổi sáng khi mặc xong soi trước gương, tự cô còn cảm giác mang vài phần phong cách gothic bí ẩn gợi cảm.

Cô thích thứ chỉ có chính mình mới có thể thưởng thức này, cũng mang đến cho mình một cái đẹp bí ẩn đầy thỏa mãn, nhân tiện nói một câu, đây cũng là nguyên nhân vì sao trước đó cô lại tự họa cơ thể của mình.

Váy bị gió thổi tốc lên, cô mới ý thức được đối diện có người, hốt hoảng, cũng mặc kệ mũ, hai tay ấn váy xuống. Chân tay luống cuống, cuối cùng cũng đè được cái váy, nhưng mũ thì lại không giữ nổi, “phựt” một cái, lập tức tuột dây, bị gió cuốn bay đi.

Cô lấy lại bình tĩnh, ngước lên nhìn, thấy người kia còn cách mình tầm bảy tám bước, không hề bước lại đây, mặt ngoảnh đi, như nhìn sang nơi khác – hiển nhiên, anh đang giả bộ mình vừa nãy không hề nhìn thấy gì cả.

Cô xấu hổ, bực bội dậm chân:

– Anh còn đứng ngây ra làm gì, còn không mau đi nhặt mũ cho tôi!

Nhiếp Tái Trầm cũng đang khó xử, thở phào, chạy đuổi theo.

Mũ bị gió to thổi làm lăn xuống sườn đồi, rơi vào một bụi cỏ, anh nhặt mang về.

Bạch Cẩm Tú đang thu dọn dụng cụ vẽ tranh xong. Anh tới trước mặt cô, yên lặng, đưa mũ qua, cũng muốn cầm giúp đồ đạc vẽ tranh hộ cô.

Cô giật lấy chiếc mũ từ tay anh, cũng không cho anh cầm đồ hộ mình, xoay người đi xuống.

Nhiếp Tái Trầm lấy lại bình tĩnh, đi theo xuống, lúc sắp đến chỗ chiếc xe thì chân bước nhanh hơn, đến cửa xe trước cô, mở cửa xe cho cô.

Cô ngồi lên, anh đóng cửa xe cẩn thận, ngước lên nhìn mây đen dày đặc, đưa cho cô một chiếc áo mưa vừa nãy vội vàng mang theo.

– Cô mặc vào đi, lát sẽ mưa đấy. – Anh nói.

Vừa dứt lời, một giọt mưa đã rơi vào trán anh.

Cô chỉ liếc một cái, không nhận, buộc lại tóc vừa nãy bị gió thổi tán loạn:

– Gì thế, xấu tệ. Tôi không mặc đâu. Tự anh mặc đi. Mà anh lái nhanh là được.

Nhiếp Tái Trầm hết cách, đành phải đặt áo mưa bên cạnh cô, lái xe đi.

Anh lái rất nhanh, như muốn chạy đến Tuần Phòng doanh trước cơn mưa sắp đến, để tránh cô bị mưa ướt, nhưng tia chớp trên đỉnh đầu vừa qua thì một tiếng sấm đã vang lên rất to, hạt mưa nhanh chóng rơi xuống, rồi biến thành lớn dần lên.

Anh ngoái lại nhìn cô, thấy cô cất dụng cụ vẽ tranh ở dưới ghế ngồi, lấy mũ đội lên, non nửa người đã bị ướt, không kìm được nói:

– Bạch tiểu thư, tốt nhất cô mặc áo mưa vào đi, đỡ để bị ướt.

Bạch Cẩm Tú vẫn phớt lờ anh. Bầu trời lại vang lên tiếng sấm, có vẻ như cô bắt đầu sợ, cầm lấy áo mưa ném cho anh:

– Anh vừa mới cắt chỉ, tự lo cho mình đi.

Áo mưa rơi bên chân anh.

Hạt mưa rơi vào càng lúc càng dày đặc, cả người cô tức khắc ướt sũng, mũ cũng trở nên vô tác dụng, giọt mưa từ tóc cô rơi xuống, y như chuỗi hạt chân trâu trong suốt.

Nhiếp Tái Trầm chợt dừng xe lại, cúi xuống nhặt chiếc áo mưa lên, xuống xe, đi đến bên cạnh cô, mở áo mưa ra, trong tiếng kháng nghị của cô cứng rắn tròng vào người cô.

– Nó xấu quá, tôi không mặc!

Bạch Cẩm Tú giật chiếc mũ che nửa gương mặt mình ra, tức giận ngửa lên, hét với anh một tiếng, tránh đi.

– Tôi không sao, đằng trước có chỗ trú mưa, sắp đến rồi.

Anh lên xe, mau chóng lái đi.

Bạch Cẩm Tú đành phải ngồi yên, nghĩ nghĩ, cúi xuống lấy chiếc túi giấu dưới chỗ ngồi ra, cầm bàn vẽ của mình làm vật che mưa che chắn một bên vai bị thương của anh.

Anh cảm nhận được, quay lại nhìn cô một cái.

– Anh giúp cha tôi, nhỡ có làm sao, nhà tôi sẽ thiếu nợ anh. Bạch gia tôi có tổ huấn, cái gì cũng có thể nợ, nhưng không thể nợ nhân tình.

Cô nói rất nghiêm túc.

Anh lặng thinh, nhưng cũng không ngăn lại, quay đầu trở lại, nhìn màn mưa phía trước, tiếp tục lái đi.

Nơi trú mưa mà anh nói là một cái đình nghỉ chân rách nát nằm bên đường, rất nhanh đã đến nơi. Gần đó có cây cổ thụ tán lá rất dày rộng, anh đỗ xe dưới tán cây, hai người một trước một sau chạy vào trong đình để tránh mưa.

Đình nghỉ chân không lớn, một nửa đình lại bị hủy hoại, chỗ có thể trú mưa chỉ đủ cho một người mà thôi. Vừa nãy chạy một đoạn, đôi giày đẹp đẽ của Bạch Cẩm Tú bị dính bùn, nhìn rất bẩn, vừa vào đình chuyện đầu tiên làm chính là cho gót giày vào vũng nước dậm vài cái, làm nước bùn bắn lên ống quần của anh thì khựng lại, liếc anh, may mà anh không phát hiện ra.

Cô ngừng lại, đổi hướng, lại dậm, cuối cùng thì đặt hẳn gót giày vào trong vũng nước bùn, nhưng vẫn không sạch được mà còn bẩn thêm, đành phải đợi mưa tạnh rồi tính sau.

Áo mưa vừa dầy vừa nặng, còn dính dính khó chịu, đè nặng vai cô, cô thấy rất không thoải mái, rũ bùn, tiếp theo cởi áo mưa ra, đặt lên trên mặt trống bằng đá dành cho người ngồi để giữa đình, lại lấy khăn tay ra, cúi đầu lau lau tóc bị dính mưa.

Loay hoay một lúc mới coi như tạm ổn, bấy giờ mới để ý tới anh gần như bị mọc rễ đứng bên đình, lưng quay về phía mình, bởi gió lớn, mưa tạt vào trong đình, quần anh từ đùi anh trở xuống toàn bộ bị ướt sũng.

– Này, anh tiến vào chút đi kẻo ướt.

Bạch Cẩm Tú nhường nhường chỗ, gọi anh, thấy anh bất động, cho rằng anh không nghe thấy, bèn cao giọng hơn một chút.

- …Tôi không sao, đứng đây cũng được.

Anh lên tiếng, giọng có vẻ gượng gạo.

Bạch Cẩm Tú bước tới túm anh đi vào.

– Có chỗ đứng lại chẳng đứng, cứ thích đứng chỗ mưa. Anh ấm đầu à!

Cô gắt gỏng một câu, rất nhanh phát hiện vẻ mặt anh kỳ lạ, như mất tự nhiên, tuy bị cô kéo vào nhưng chỉ hơi nghiêng người một chút, mắt vẫn nhìn chăm chăm ra màn mưa ngoài đình, trước sau không liếc cô lấy một cái.

Ban đầu cô còn chưa hiểu vì sao, trong lòng bực bội, tận một lát sau, cơn gió ẩm ướt thổi tới, cô thấy ngực và cánh tay lành lạnh, cả người nổi cả da gà, cúi xuống xem, lúc này mới hiểu.

Hôm nay cô mặc chiếc váy bằng vải dệt, chất liệu mỏng nhẹ, nửa trong suốt, bên trong có lớp lót. Trước đó không bị ướt thì không sao, nhưng giờ bị nước mưa thấm vào, chất vải mỏng dính sát vào người, nội y và đường cong cơ thể lộ rõ ra ngoài, thậm chí hai điểm nho nhỏ nơi ngực cũng hiện lên.

Cô trộm nhìn anh, anh vẫn đứng nghiêng với mình, mắt nhìn đằng trước, không nhúc nhích.

Cô cắn cắn môi, không nói chuyện nữa, cũng xoay người đi, đưa lưng về phía anh, tay ôm ngực ngồi xuống trống đá.

Trong đình yên tĩnh, toàn bộ thế giới như chỉ có tiếng mưa rào rào bên tai không ngừng.

Nhiếp Tái Trầm vẫn luôn lặng thinh đứng phía sau cô, cô thì ngồi trên trống đá, nhón chân nhìn không trung, chờ mưa tạnh.

Tầm nửa giờ sau, mưa tạnh dần, mặt trời lại nhô ra sau tầng mây.

Dông tố qua đi, trời lại trong xanh, bộ váy trên người cô chất liệu mỏng nhẹ cũng khô dần.

Anh ra khỏi đình, đi đến chỗ đỗ xe. Bạch Cẩm Tú muốn đi theo, anh dừng bước, quay lại nói:

– Cô ở đây chờ tôi, tôi đánh xe tới.

Bạch Cẩm Tú dừng lại, đứng ở trong đình, nhìn anh đi qua vùng nước bùn kia, đến dưới cây cổ thụ cách mấy chục mét.

Ô tô để dưới tán cây, tuy tránh được chút mưa, nhưng chỗ ngồi đều bị ướt hết. Cô nhìn anh cởi chiếc áo quân phục ẩm ướt trên người ra, vắt khô, sau đó cúi xuống lau chỗ cô ngồi, lặp lại rất nhiều lần. Có lẽ là lau khô rồi, anh mặc lại áo, đánh ô tô đến dừng trước mặt cô.

Bạch Cẩm Tú đi lên:

– Đi tìm chỗ có nước, tôi muốn rửa chân.

Nhiếp Tái Trầm chở cô tới bên dòng suối cách Tuần Phòng doanh không xa, dừng xe lại.

Bạch Cẩm Tú nhận ra, đây chính là nơi mà lần trước cô vẽ tranh đã vô tình gặp anh, cây sơn tra dại kia vẫn còn chỗ cũ.

Cô xuống xe, đến bên dòng nước, tìm một hòn đá phẳng, ngồi xuống, cởi giày, thấy tất cũng bẩn, thế là cởi xuống luôn, giặt sạch.

Nhiếp Tái Trầm đứng bên nhìn chốc lát, cũng sắn ống quần lên, đi xuống dòng nước, đứng cách cô không xa, cúi xuống lau lau áo mình.

Mưa bão qua đi, dòng nước chảy khá lớn, ào ào chảy qua cẳng chân cô, lạnh căm căm, mặt trời mới nhô ra cũng không chói chang như trước, cả người đứng trong ánh nắng ấm áp, vô cùng dễ chịu.

Bạch Cẩm Tú rửa sạch giày và tất, nhưng vẫn chưa muốn lên, thả tà váy xuống nước, để mặc nó dập dềnh, đá đá chân trong nước, chơi một lát, lại vẩy nước lên cánh tay.

Thể chất cô phơi nắng cũng không bị đen, nhưng gần đây thường xuyên ra ngoài vẽ tranh, lại là ban ngày nắng gắt, tuy cô cũng che chắn cẩn thận, nhưng vẫn thấy cánh tay của mình không trắng như trước nữa.

– Ôi, có phải tôi đen đi nhiều so với lần đầu anh gặp không?

Cô hỏi anh.

Anh quay sang, nhìn cô, chỉ cười mà không nói.

– Anh cười cái gì?

Anh vẫn không nói gì.

Bạch Cẩm Tú thấy anh chẳng trả lời thì đá nước vào anh.

– Anh mau nói đi.

Vành tai anh như đỏ lên, nhìn ngón chân cô trắng nõn lộ trên mặt nước, lắc đầu:

– Không.

– Có mà. Anh nói dối.

Cô vẫn đá nước vào anh, nước rào rào bắn lên người anh, bắn lên mặt anh.

Anh cười, ban đầu còn né tránh, sau đó thì không né nữa, mặc cô đá nước về mình.

Bạch Cẩm Tú chưa từng thấy anh cười như vậy. Trước kia dù anh có cười, cơ bản cũng đều là cười cho phải phép hoặc cười có lệ. Nhưng hiện tại, chợt cảm thấy khi anh cười lên cũng rất đẹp, hồi trước cô chẳng hề phát hiện ra.

– Sao anh không tránh? – Đùa chốc lát, cô hỏi.

– Cô thích, thì cứ chơi đi. – Anh nói, rất tự nhiên.

Nhưng không hiểu vì sao, Bạch Cẩm Tú lại thấy thẹn thùng.

Cô giả bộ đá hai cái nữa rồi ngừng lại.

– Thôi, anh chẳng thú vị gì cả, tôi không chơi nữa, về thôi.

Cô giận dỗi một câu, đi lên, cũng không đi tất, đi chân không vào chiếc giày, đi đến chỗ ô tô. Nào ngờ chiếc giày ướt trượt một cái, cô không đứng vững, cả người nghiêng đi, may mà Nhiếp Tái Trầm nhanh tay bắt được cánh tay cô, tay kia nhẹ nhàng nâng eo, giúp cô ổn định thân mình.

– Giày ướt, đi cẩn thận.

Anh cúi xuống, nhìn vào đôi mắt đẹp của cô đang ngước lên nhìn mình, khẽ nói một câu, sau đó nhẹ nhàng buông cánh tay mượt mà và chiếc eo mềm mại như không xương của cô ra, thẫn ra một giây, sau đó sải bước đi đến chỗ chiếc xe.

Cánh tay và nơi eo mà anh chạm đến, tựa như còn lưu giữ dòng nhiệt khí từ lòng bàn tay của đàn ông, cảm giác đầy lạ lẫm.

Bạch Cẩm Tú đứng tại chỗ một lúc lâu, nhìn bóng dáng của anh, cắn cắn môi, đi theo.

Trên đường về Tuần Phòng doanh, hai người lại lần nữa rơi vào yên lặng, rất nhanh đã đến nơi.

Bạch Cẩm Tú đón A Tuyên, cũng đã muộn rồi, cần phải trở về.

Hạ nhân Bạch gia đưa cô đi đã bị cô đuổi về, Nhiếp Tái Trầm lái xe đưa hai người về thành, tới trước cổng lớn Bạch gia, người gác cổng chạy tới cầm đồ đạc cho tiểu thư. Nhiếp Tái Trầm xuống xe, mở cửa xe cho cô.

Bạch Cẩm Tú nắm tay A Tuyên đi xuống, nói:

– A Tuyên nói ngày mai còn muốn đến chỗ anh chơi.

Nhiếp Tái Trầm nhìn A Tuyên, gật đầu:

– Được. Ngày mai cũng không có luyện tập bắn bia, có thể đến được.

A Tuyên nhảy cẫng lên hoan hô.

Bạch Cẩm Tú khẽ mỉm cười, liếc anh, sau đó đi vào trong nhà.

Nhiếp Tái Trầm đứng ở ngooài, nhìn bóng dáng cô biến mất mới lái xe đi.

Bạch Cẩm Tú tâm tình vui vẻ, những mù mịt của mấy ngày trước chớp mắt tan biến. Cô nhẹ nhàng bước qua tiền đường, khi đi qua đông sương, thấy một hầu gái già dẫn theo một nha hoàn đi qua, tay bê bộ dụng cụ dùng để đãi khách quý thì hỏi:

– Trong nhà có khách nào tới à?

Người hầu dừng bước:

– Tiểu thư về rồi ạ? Lưu quản sự vừa dặn dò, nói Tổng đốc đại nhân hai ngày tới sẽ từ Quảng Châu đến đây, lão gia căn dặn phải chuẩn bị đãi khách quý.

Bạch Cẩm Tú tim đập mạnh, tâm trạng đang tốt đẹp tức khắc tan thành mây khói.

Hết chương 22