Liên Mị đói bụng, rốt cục hiểu trời đất bao la,bụng no là sảng khoái nhất .

Đem lương khô còn lại đều thu thập trong bao quần áo, tiện trên đường mang theo, miễn chịu đói, Liên Mị sau khi rời khỏi đây, liền thấy 1 thanh thủy thủ .

Chủy thủ không lớn, dài bằng bàn tay, vừa vặn nắm trong tay, Liên Mị tùy ý khoa tay múa chân một chút, hài lòng thu vào.

đã trải qua một trân hoàng sợ bị sơn tặc bắt , nàng có môt cây chủy thủ dùng làm phòng thân cũng tốt.

Hiên Viên Thần hai tay ôm ngực trước, nhìn xem Liên Mị bận rộn, lại đem trong phòng bếp dầu củi tập trung lại , giơ lên cây đuốc, không khỏi nở nụ cười: "Mẫu hậu dự định một mồi lửa thiêu nơi này, sau đó dẫn Lâm Ly Triệt đến sao ?"

Liên Mị giơ cây đuốc, chần chờ không chừng: "Ngươi vừa rồi đáp ứng."

"Ta là đáp ứng nàng, cũng không phải bảo nàng làm ." Hiên Viên Thần đem một sợi thừng nối lại tành 1 đoạn rất dài , chung quanh rơm rạ rơi lả tả ném vào thi thể , một đườngcột lại thi thể , sau đó cầm đầu dây thừng còn lại : "đi thôi."

Liên Mị thấy thế, đành phải ôm bao đồ từ từ đi phía sau hắn .

đi được 1 quảng đường rất va , chiều dài dây thừng đã hết, Hiên Viên Thần mới châm ngòi . Ngọn lửa chạy dọc theo đường dây 1 lúc sau mới thấy khói bốc lên ,thiu rụi hết mọi thứ .

Hiên Viên Thần phủi tay, nghiêng đầu hỏi : "Như vậy, mẫu hậu hài lòng chưa ?"

Liên Mị nhìn xa xa ánh lửa, nhịn không được cúi đầu nhắm mắt lại, hai tay hợp thành chữ thập, trong miệng nhẹ nhàng thì thầm vài câu.

hắn nhĩ lực tốt, dễ dàng nghe đươc nàng cầu khẩn , cười nhạo: "Khẩn cầu các nàng thăng thiên, ông trời thương cảm? trên đời này nơi nào sẽ có ông trời sao ,cho dù có, hắn cũng sẽ không thương cảm những người này."

Nếu là ông trời có mắt, tai sao không cứu Lý hoàng hậu, đễ mảu hậu ta đau đớn đến chết . cho Vương hoàng hậu hạnh phúc nhiều năm như vậy, ta lại lãnh cung chịu khổ?

Ông trời , bất quá là lừa mình dối người thôi.

Liên Mị mở mắt ra, thản nhiên nói: "Tin thì có, không tin thì không."

"Cho nên mẫu hậu tin tưởng?" Hiên Viên Thần gé sát vào , nhìn chằm chằm nàng: "Nếu tin tưởng, vì sao ta còn sống sờ sờ nơi này, không có bị thiên lôi đánh?"

Hai tay ta không biết dính bao nhiêu máu tươi, không biết đã giết bao nhiêu mạng người, ông trời có mắt, vì sao gọi những người vô tội thuần phác ở thôn dân đều chết hết, chính mình lại còn sống còn sống?

"không phải là không báo, mà là chưa đến..." Liên Mị cũng chỉ có thể tự an ủi mình, ai kêu bây giờ nàng vẫn là con cờ của Hiên Viên Thần?

"Mẫu hậu thực sự nghỉ vậy thôi ?" Hiên Viên Thần cúi đầu cười, giống như là cười nhạo nàng ngây thơ, chóp mũi hắn cọ cọ khuôn mặt nàng ,cúi đầu hôn 1 cái .

Liên Mị muốn thoát ,lại bị hắn khống chế 2 tay , áp trên ngực, lần nữa hôn sâu hơn.

Nàng hung hăng cắn một cái, Hiên Viên Thần còn chưa kịp tránh đi, môi dưới bị cắn rỉ ít máu tươi, khơi gợi đáy mắt hắn lộ ra vài phần hứng thú: "Mẫu hậu sau khi xuất cung,càng ngày càng lộ ra móng vuốt mào hoang . Bất quá, ta thích."

Hiên Viên Thần cánh tay dùng sức, lần nữa cúi người hôn lên nàng, cái lưỡi ma sát vào nhau trong khoang miệng có thêm máu tươi , Liên Mị có chút choáng váng lại khó chịu.

Ít ra hắn còn biết hai người nhất định phải rời cái chỗ này, nếu không sẽ phải bại lộ hành tung, rất nhanh buông tha nàng : "đi thôi, chuyện tin ông trời , về sau đừng nhắc lại."

Liên Mị dùng ngón cái xoa xoa vết máu trên môi, chán ghét nhíu mày.

"Chúng ta hôm nay đi đâu? Hồi cung sao?" , men theo đường núi, có lẽ có thể đến Thượng Quan đạo. đi mấy ngày, hoàng cung phát hiện không thấy Hiên Viên Thần, cũng không biết có thể xảy ra nhiễu loạn hay không .

Chỉ sợ người có ý đồ , tuyệt sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.

Bất quá Hiên Viên Thần đăng cơ lúc hoảng loạn . Liên Mị con mắt loe lóe ánh sáng, ác ý nghĩ tới, nếu là hoàng cung bị người khác chiếm, có người thay thế Hiên Viên Thần làm hoàng đế, hắn chẳng khác nào thành hoàng đế đáng thương?

"Mẫu hậu nghĩ cái gì, mà cao hứng?" Hiên Viên Thần quay đầu lại, trông thấy khóe miệng nàng nhết lên , lộ ra một tia cười yếu ớt .

"không có gì, ngươi còn chưa nói rốt cuộc đi nơi nào?"

Liên Mị miễm cười, che dấu ác ý vội đổi đề tài.

Hiên Viên Thần nghe vậy, lại hỏi ngược lại nàng một câu: "Mẫu hậu cảm thấy chúng ta nên đi nơi nào?"

"Hoàng Thượng chẳng lẽ không có ý định hồi cung? Lâm tướng quân bắt không được ngươi, có kho nào mang Vệ quốc đánh thẳng vào hoàng cung?" Liên Mị có chút kinh ngạc, chẳng lẽ Hiên Viên Thần một chút cũng không nghĩ đến sinh tử của người trong cung , cũng không để ý hoàng cung bị Lâm Li Triệt xâm chiếm sao?

một khi hoàng cung rơi vào tay Lâm Li Triệt, cho dù hắn có đoạt lại được cũng sẽ mất lòng dân .một gã hoàng đế, ngay cả hoàng cung cũng không thể giự được , còn có thể thành đại sự ?

Hiên Viên Thần đồng ý gật đầu: "Mẫu hậu nói đúng, Lâm Li Triệt rất có thể thẳng tiến đến hoàng cung."

Nhưng hắn muốn, có thể dễ dàng lấy được sao?

"Nếu đã Lâm Li Triệt lên đường đi hoàng cung, chúng ta có thể ở phía sau hắn làm chuyện tốt .”

"Đằng sau?" Liên Mị không hiểu dụng ý Hiên Viên Thần, đi đằng sau đội quân , sau đó chỉ hai người bọn họ đối phó Lâm Li Triệt cùng binh lính Vệ quốc, hắn lại điên rồi sao?

Chỉ là nàng nghĩ tất cả sơn tặc đều là một mình hắn giết chết, Liên Mị lại cảm thấy khả năng của Hiên Viện Thần thật cao tay : "Ngươi định làm gì?"

"Mẫu hậu đi theo ta là được, " Hiên Viên Thần lại còn thần bí , nàng chỉ có thể đi theo.

Vòng qua ngọn núi, Liên Mị thấy đôi chân muốn rả ra ,xương cốt tê rần, nhìn Hiên Viên Thần còn bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng nhìn quang cảnh.

Đột nhiên một hồi chim hót, hắn giơ cánh tay lên, trên trời rơi xuống ống trúc nhỏ trên bờ vai Hiên Viên Thần.

hắn thuần thục rút ra giấy viết thư trong ống trúc, cẩn thận thoa giấy vào nước ,chữ dần hiện rõ: "Lâm Li Triệt quả nhiên mang người đi trong kinh, chúng ta cần đi nhanh hơn “

Liên Mị bị hắn thúc giục,nhưng đôi chân nhũn ra , cuối cùng cho Hiên Viên Thần trực tiếp ôm chính mình ,bế lên cùng đi .

Tới dòng sối ,thấy Hiên Viên Thần không có đem mình ném xuống, Liên Mị uống một hớp chậm chậm, chỉ thấy cách đó không xa mơ màng có ánh lửa: "Hạ du có người, là người Vệ quốc?"

Hiên Viên Thần tán thành nhìn nàng : "Mẫu hậu đoán không sai, đại quân tham chiến , ngoại trừ lương khô,thứ cần thiết nhất chính là nguồn nước ."

Khó trách hắn liên tục đi dọc theo bờ sông, chính là vì đuổi theo Vệ quốc . nhưng khoàng cách gần như vậy, Liên Mị sợ bị phát hiện, âm thanh phát ra cực thấp, lại gần sát bên lỗ tai hắn nói: "Muốn làm như thế nào? Đánh lén ban đêm sao?"

Dựa vào một mình Hiên Viên Thần, đánh lén ban đêm không phải là phương pháp ổn thỏa.

Hôm nay ngoại bang có ý xâm chiếm, Liên Mị đành bỏ qua ân oán cá nhân ra một bên ,nói như thế nào cũng muốn đuổi Vệ quốc ra khỏi lãnh thổ !

Liên Mị sáp lại hắn, khoảng cách gần trong gang tấc, Hiên Viên Thần chỉ cần nghiêng đầu, có thể hôn lên bên má nàng. Đây là lần đầu tiên nàng chủ động, đến gần chính mình.

Hiên Viên Thần khóe miệng giương lên, học nàng nói thủ thỉ : "Nguồn nước bỏ thuốc, không cần ra tay, cũng đủ đối phó bọn họ.".

hắn tiện tay hái được chút ít dược thảo, sau đó xé nát, kéo xuống làn váy Liên Mị, đem dược thảo gói lại, cột trên một tảng đá.

Liên Mị thấy kỳ quái, nghi ngờ nhìn lại : "Làm cái gì vậy?"

"Lạc Liễu làm người cẩn thận, nếu là trông thấy có vụn dược thảo , tất nhiên sẽ thêm thêm đề phòng." Hiên Viên Thần vừa giải thích, vừa nhẹ nhàng đem tảng đá ném vào trong nước.

Tảng đá rất nặng, sẽ từ từ chìm xuống, dược thảo bị ngâm trong nước, rất sẽ lan đến dòng sông trong, ai uống đều chạy không khỏi!

"Đây là độc dược?" Liên Mị nhìn hắn hái xuống dược thảo, "cùng lắm là, vào người thì tay chân tê dại, không dùng được khí lực." Hiên Viên Thần nhìn xem tảng đá từ từ chìm xuống, không có phát ra bao nhiêu âm thanh, mới thấp giọng giải thích.

Liên Mị nghĩ thầm, hắn còn có chút lương tri, không đến mức vì giết chết Vệ quốc , mà đem cả con sông hạ độc.

"Mẫu hậu có phải nghĩ, trong tim ta lương thiện, không hạ độc cả dòng sông , hại chết người vô tội ?" Hiên Viên Thần nhìn chằm chằm nàng, vừa hỏi, vừa nở nụ cười . Bị nhìn ra tâm tư, nàng chỉ đành phải thản nhiên nói: "nói cách khác , ngươi vì sao chọn loại độc mà khiến tay chân tê dại, mà không phải kiến chúng trúng đọc mà chết ,hủy thi diệt tích ?"

Hiên Viên Thần nhìn phía xa, Vệ quốc đang chuẩn bị nấu cơm, phỏng đoán không lâu sau đó, nguyên một đám sẽ ngã xuống: "Vệ quốc không chỉ một lần muốn thâu tóm nước ta , hôm nay trẫm mới đăng cơ, tiêu diệt trong triều gian thần còn không xong, còn chưa có tâm tư xuất binh tiêu diệt bọn họ ? Nhưng để mặt cho bọn họ tác oai tác oái , chỉ làm cho nước ta thêm loạn mà thôi ."

Chỉ có dùng phương thức cực đoan, làm cho Vệ quốc không dám lại bước vào quốc thổ nước ta đấy mới là thượng sách !

Liên Mị nhìn về phía hắn, vẫn có chút không rõ. Đuổi đi người Vệ quốc, làm cho bọn họ không dám bước vào lãnh thổ nước ta , hạ độc dược không phải là xong hết mọi chuyện sao?

Hiên Viên Thần nhìn thấy nét mặt suy tư trè con ấy , tâm tình thoáng chút vui vẻ : "Thử hỏi tinh nhuệ binh lính vượt ngàn dặm xa xôi , lại trơ mắt , tay chân không khả năng nhúc nhích, bị ta nhuyễn kiếm đâm chết, mẫu hậu cảm thấy, người Vệ quốc có thể không run sợ, không kiêng kỵ ta mà dám đánh sao ?"

Hiên Viên Thần lời nói, gọi Liên Mị không rét mà run.

Đừng nói là người Vệ quốc, chỉ là nàng nghe, liền không nhịn được rợn cả tóc gáy.

Có cái gì đau đớn hơn là trơ mắt nhìn mình bị giết chết, lại không thể giãy giụa chống cự tới bất lực cùng tuyệt vọng?

Hiên Viên Thần muốn cho người Vệ quốc đích thân nhìn từng người từng người chết đi ,không thể kháng cự .

"Yên tâm, ta sẽ giữ lại một người, thả hắn để trở về báo cho quân vươngVệ quốc , hắn phái binh lính tinh nhuệ , đến tột cùng là chết thê thảm đến mức nào ." hắn ngước mặt nhìn phía trời xanh mây trắng , như người chết không phải là nhân mạng, bất quá là cỏ dại thôi.