Tình hình thiên tai khẩn cấp, hôm sau Mộ Tử Duyệt liền phụng chỉ xuất hành. Phương Vu Chính sáng sớm đã chờ ở cửa thành, cùng đứng với hắn còn có Thẩm Nhược Thần đang cùng hắn nói chuyện, không biết dặn dò cái gì. Hai mỹ nam tử một phiêu nhiên xuất trần, một tuấn dật cao lớn, làm cho người ra vào cửa thành phải ngoái đầu nhìn.

Vừa thấy Mộ Tử Duyệt đến, Thẩm Nhược Thần liền đi lên đón, vẻ mặt ngưng trọng: "Tử Duyệt, lần này đi Bình Lỗ, phải hết sức cẩn thận, bình an trở về."

Mộ Tử Duyệt không khỏi có chút lâng lâng, lời thân thiết như vậy từ chính miệng Thẩm Nhược Thần nói ra, quả thực làm cho nàng thụ sủng nhược kinh. Nàng cười hì hì nói: "Nhược Thần nói chuyện còn ấm hơn gió xuân. Yên tâm, chỉ sợ trên đời này người có thể làm khó ta còn chưa ra đời đâu."

Thẩm Nhược Thần bất đắc dĩ cười cười: "Da mặt của ngươi sao lại dày như vậy? Cẩn thận vẫn hơn (*), nghe nói tối hôm qua có hai quý phủ đèn đuốc sáng trưng, chỉ sợ trong đó có huyền cơ."

(*) Nguyên văn: tâm sử vạn năm thuyền, tức là cẩn thận dùng thì thuyền có thể dùng được ngàn năm

Mộ Tử Duyệt nhìn hắn, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra chút huyền cơ, nàng rất muốn hỏi một câu: Thẩm Nhược Thần, phần thân thiết này của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu phần là thật tình, bao nhiêu phần là giả ý?

Ít nhất ngoài mặt, tình cảm đưa tiễn này nhìn như là vàng thật bạc trắng, ly biệt sắp tới, cần gì phải làm mình mất mặt làm hỏng đi bầu không khí ôn nhu này?

"Đa tạ Nhược Thần, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, hành trình bình lặn như nước cũng thiếu phần thú vị, có chút sóng gió mới đủ kích thích." Mộ Tử Duyệt vui vẻ nói.

Hai người lại hàn huyên vài câu, Phương Vu Chính đợi trên xe ngựa có chút không kiên nhẫn lên tiếng: "Vương gia, sắc trời không còn sớm, chúng ta sớm đi thôi."

Mộ Tử Duyệt nhìn ra cửa thành, lại không thấy có ai ra tiễn nữa, không khỏi có chút hậm hực: "Có vài người thật sự là vô tình vô nghĩa, lúc không có việc gì thì cả ngày kéo ta uống rượu, có việc thì ngay cả bóng dáng cũng không thấy."

Mộ Thập Bát lại gần hỏi: "Vương gia đang đợi ai? Không bằng tiểu nhân đi kêu một tiếng?"

"Ai nói ta đang đợi người?" Mộ Tử Duyệt trừng mắt nói, "Ta chỉ là ngại trên xe ngựa rất buồn, tranh thủ hít một chút không khí mà thôi."

Mộ Thập Bát rụt đầu lui ra, ủ rũ không nói, Mộ Tử Duyệt cùng Thẩm Nhược Thần vẫy tay cáo biệt rồi lên xe.

Trong xe ngựa ước chừng có thể chứa năm sáu người, rất yên tĩnh. Trên nhuyễn tháp trải một bộ da lông thật dày, trên bàn bày trà, hoa quả, bánh ngọt đầy đủ mọi thứ, Mộ Tử Duyệt tựa vào nhuyễn tháp, bóc một vốc hạnh nhân, ném một viên vào miệng ăn ngon lành.

Nói thật, liên tục bị Hạ Diệc Hiên tìm mọi cơ hội tiếp cận, hai ngày nay đột nhiên không có người quấn lấy nữa, xác thực không thích ứng cho lắm.

Ngoài xe ngựa bỗng nhiên truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, lòng Mộ Tử Duyệt rung lên, lập tức vén màn nhìn ra: chỉ thấy sau chiếc xe ngựa bụi đất mù mịt là một hắc mã đang phi như bay.

"Thập Bát, ai đến vậy? Ngươi nói với hắn, bổn vương đã ngủ, hắn có gì muốn nói thì để trở về rồi nói sau..." Mộ Tử Duyệt trong lòng đắc ý, ngoài miệng lại nói cứng.

Mộ Thập Bát lên tiếng đáp ứng, vừa định đi ngăn đón đã nghe thấy người nọ vội vàng kêu lớn: "Mộ vương gia dừng bước! Vương gia nhà ta đưa tín hàm đến!"

Giọng nói kia đúng là của Hạ Đao, thị vệ thân tín bên người Hạ Diệc Hiên. Vẻ tươi cười trên mặt Mộ Tử Duyệt nhất thời cứng lại, sau một lúc lâu mới nói: "Giả thần giả quỷ, Thập Bát, ngươi đi cầm thư lại đây."

Qua một hồi lâu mà Mộ Thập Bát còn chưa trở về, xa xa lại truyền đến tiếng đao kiếm giao tranh, nàng đành phải phân phó phu xe dừng xe lại, ra ngoài nhìn lên, thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu (vì tức): Mộ Thập Bát cùng Hạ Đao hai người đang triền đấu, tiếng hô quát một hồi lại một hồi vang lên.

"Dừng tay! Các ngươi đây là muốn phản rồi!" Mộ Tử Duyệt quát.

Chỉ nghe "Tranh" một tiếng, hai bóng người nhảy tách nhau ra, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm đối phương, Mộ Thập Bát phẫn nộ kêu lên: "Vương gia, hắn không chịu đưa thư tín cho thuộc hạ!"

Hạ Đao không để ý tới hắn, chỉ vài bước đi đến trước mặt Mộ Tử Duyệt, từ trong lòng lấy ra một phong thư, bên trong thoạt nhìn căng phồng, không biết nhét cái gì. Hắn mặt không đổi sắc hành lễ: "Mộ vương gia thứ tội, là chủ tử phân phó, muốn tận tay giao cho người."

Mộ Tử Duyệt nhận lấy nhìn thoáng qua, vừa định thuận tay cất đi đã thấy Hạ Đao sắc mặt âm trầm nhìn nàng: "Mộ vương gia, không mở ra xem sao?"

"Vương gia nhà ta trăm công nghìn việc, không rảnh xem." Mộ Thập Bát đắc ý nói.

"Chủ tử nhà ta trời còn chưa sáng đã thức dậy, chuẩn bị được thứ này liền sai ta tức tốc ra roi thúc ngựa đem tới." Gương mặt ít biểu cảm từ trước đến nay của Hạ Đao rõ ràng toát ra vài phần phẫn nộ, dường như muốn lên án nàng hại người không ít.

"Sao hắn không tự mình đến?" Mộ Tử Duyệt khẽ hừ một tiếng, mở thư. Trên giấy thiếp vàng chỉ viết bốn chữ: bình an trở về. Góc phong thư có thứ gì mềm mềm, nàng đổ ra tay, thấy một chiếc bùa bình an, một mặt viết Phật hiệu, một mặt viết bốn chữ "Năm tháng bình an".

Lòng của nàng đột nhiên ấm áp, bất giác biểu tình trên mặt liền trở nên nhu hòa: Thụy vương gia vừa lạnh lùng vừa kiệt ngạo kia thế mà lại có tâm tư tinh tế như vậy, thật làm cho người ta bất ngờ.

"Chủ tử nhà ta cầu bùa bình an này ở chùa Hoằng Nghiệp, Tể Nguyên đại sư tự mình tụng kinh cầu phúc, chỉ yêu cầu cùng chủ tử hạ một ván cờ, chủ tử không thể chối từ."

Mộ Tử Duyệt nhìn bùa bình an trong tay, thưởng thức một lát, mỉm cười nói: "Tuy rằng thứ này không đáng giá vài đồng, nhưng vì một mảnh tâm ý của vương gia nhà ngươi, ta cũng đành nhận vậy."

Hạ Đao quả thực không thể tin vào tai mình, run run thốt ra hai chữ: "Ngươi... Ngươi..."

"Đúng rồi, trở về nói với Vương gia nhà ngươi, ta không có ở kinh thành, hắn không cần quá mức tưởng niệm, ngoan ngoãn ở nhà chờ ta mang chút đặc sản Bình Lỗ về." Mộ Tử Duyệt tiếp tục mỉm cười nói.

Hạ Đao há miệng run rẩy sải bước tung người nhảy lên hắc mã, thân hình cao ngất ở trên ngựa lắc lư, vội vàng phi ngựa như bỏ trốn, chỉ chốc lát sau đã không thấy tăm hơi.

Mộ Thập Bát ở một bên nhìn đến ngây người, sau một lúc lâu mới khâm phục hướng về Mộ Tử Duyệt nói: "Cao nhân! Vương gia, ngài quả thật là cao nhân!"

Trước khi đi còn có việc vui, điều này làm cho Mộ Tử Duyệt một đường tâm tình khoái trá. Bùa bình an trong tay bị nàng lăn qua lộn lại nhìn đã lâu, ngay cả hoa văn cũng sờ đi sờ lại mấy lần, nàng chợt nghi ngờ không biết mình có bị Hạ Diệc Hiên bỏ bùa rồi hay không. Cuối cùng nàng quyết định đeo bùa bình an vào cổ: chuyến đi này xác thực có chút phiêu lưu, coi như là có còn hơn không đi.

***

Bình Lỗ gồm ba châu — Huệ Châu, Dương Trạch, Động Châu, có nhiều con sông ngang dọc chảy qua, đất đai phì nhiêu, chính là vùng đất lành, cũng là vựa lúa của Đại Hạ.

Tề quận chia cách với Bình Lỗ qua một ngọn núi, thế nhưng địa hình thổ nhưỡng lại kém xa vạn dặm. Địa hình Tề quận hầu hết là núi, đất đai cằn cỗi, khí hậu khắc nghiệt, cuộc sống dân chúng khốn khổ, so với Bình Lỗ giàu có đông đúc có thể nói là một trên trời, một dưới đất. Tề vương Hạ Vân Trùng bị đẩy tới đất Tề cũng gần như bị lưu đày.

Từ Bình Lỗ đến kinh thành, theo đường gần nhất ước chừng hơn một nghìn dặm, dù là ngựa phi nhanh nhất cũng phải mất sáu bảy ngày.

Đoàn người vùi đầu chạy, rất gian khổ. Mộ Tử Duyệt và các tùy tùng đều là người tập võ, không hề hấn gì, chỉ đáng thương cho Phương Vu Chính một văn nhân, cho tới bây giờ chưa từng ăn khổ như vậy, chỉ mới vài ngày mà cả người đều gầy hẳn đi, sắc mặt cũng trở nên xanh xao.

Bất quá hắn coi như là có sức nhẫn nhịn cao, suốt hành trình không rên một tiếng, cũng chưa từng đòi nghỉ ngơi quá lâu. Chỉ có một đoạn đoàn xe vòng quá một núi cao, đường núi gập ghềnh, hắn bị xốc nảy quá độ nên ghé ra ngoài cửa xe nôn mửa, bị Mộ Tử Duyệt nhìn thấy, phân phó Mộ Thập Bát đỡ hắn vào xe ngựa của nàng.

Xe ngựa của Mộ Tử Duyệt là do vương phủ chuẩn bị, so với xe ngựa của Phương Vu Chính thì rộng rãi êm ái hơn rất nhiều, Mộ Tử Duyệt sợ hắn không được tự nhiên, liền tìm một cớ, chuẩn bị cưỡi ngựa chạy đi.

Phương Vu Chính từ trên nhuyễn tháp trượt xuống, nghẹn nửa ngày mới nói được một câu: "Ngươi cũng không phải nữ nhân, trốn cái gì mà trốn..."

Mộ Tử Duyệt dở khóc dở cười, xách hắn lên nhuyễn tháp: "Được được, ta không đi, ngươi nghỉ ngơi đi."

Sau vài hớp trà nóng, Phương Vu Chính dần dần lấy lại sức. Hắn thần sắc phức tạp nhìn Mộ Tử Duyệt, bỗng nhiên cảm khái nói: "Nếu ngươi vẫn là Tử Duyệt trước kia thì thật tốt..."

Mộ Tử Duyệt thú vị nhìn hắn: "Ta trước kia trong mắt ngươi là bộ dáng gì?"

Phương Vu Chính nghĩ nghĩ: "Thiếu niên oai hùng, quân tử chính trực, so với hiện tại tốt hơn gấp trăm lần."

"Ta lại cảm thấy ta hiện tại so với trước kia tốt hơn gấp trăm lần," Mộ Tử Duyệt nổi hứng trêu đùa, tiến đến trước mặt hắn, "Ngươi cẩn thận nhìn kỹ xem, mặt mày của ta hiện giờ so với trước kia có phải thanh tú hơn không? Làn da có phải tinh tế hơn? Tính tình của ta cũng hoạt bát thú vị hơn trước?"

Phương Vu Chính bị kích động, quay đầu đi, không dám nhìn dung nhan của nàng: "Ngươi làm cái gì vậy! Mặt của ngươi ta đã nhìn từ nhỏ tới lớn, có gì không giống?"

"Ngươi mỗi ngày đều tưởng nhớ hình dáng của tiểu An trước kia, không bằng nhìn ta đi, nếu Tiểu An còn ở đây, hình dáng nhất định cũng giống ta bây giờ." Mộ Tử Duyệt trêu đùa cười.

Phương Vu Chính đành quay mặt ra nhìn, ánh mắt lướt trên khuôn mặt của nàng, gương mặt trắng nõn của hắn dần chuyển sang đỏ, môi run nhè nhẹ, sau một lúc lâu bỗng nhiên nói: "Tử Duyệt, lẽ nào ngươi... có phải hay không..."

"Có phải hay không cái gì?" Mộ Tử Duyệt kinh ngạc, đột nhiên một ý nghĩ kỳ quặc thoáng hiện ra trong đầu, "Ngươi ấp a ấp úng như vậy, chẳng lẽ là muốn ta giả trang thành Tiểu An để ngươi ngắm cho đã ghiền?"

"Nói hươu nói vượn!" Phương Vu Chính hổn hển nói, vươn tay dùng sức đẩy nàng ra, "Không được lấy Tiểu An ra đùa giỡn!"

Mộ Tử Duyệt bị bất ngờ, chỉ kịp hạ thấp người, tay Phương Vu Chính vừa vặn đẩy vào bả vai nàng, nàng mượn lực đổ về phía sau, ngã người trên xe ngựa.

"Bị ta nói trúng tim đen cũng không cần thẹn quá hóa giận như vậy!" Mộ Tử Duyệt ha ha phá lên cười.

Mặt Phương Vu Chính thoắt xanh thoắt trắng, Mộ Tử Duyệt đang muốn nhảy xuống xe ngựa trốn đi, chợt thấy hắn vươn tay về phía nàng.

Mộ Tử Duyệt ngơ ngác, Phương Vu Chính đưa tay kéo nàng lên, chính sắc nói: "Tử Duyệt, ta có lời trong lòng muốn nói, mong ngươi lắng nghe."

Mộ Tử Duyệt cảm thấy không ổn, chỉ sợ lời này nàng sẽ không muốn nghe, vội vàng từ chối: "Ai da, ta còn phải nhanh chân đến xem bọn thị vệ có lười biếng không, đợi lát nữa lại đến nghe lời trong lòng của ngươi..."

Nói xong vừa định chuồn mất, lại nghe thấy Phương Vu Chính lạnh lùng nói: "Mộ Tử Duyệt! Ngươi ở Nghiễm An vương phủ căn bản có thể vinh sủng cả đời, tội gì phải gánh tiếng nhơ quyền thần độc bá triều chính để thiên cổ bêu danh? Từ xưa đến nay, hoàng quyền vi tôn, ngươi vì cớ gì lôi kéo thiên tử, để tiếng xấu muôn đời? Nếu ngươi tuy lầm đường nhưng biết quay lại, phò trợ bệ hạ, bệ hạ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, cơ nghiệp thiên thu nhất định có thể nhờ vậy mà dựng nên! Ngươi khi đó mới là công thần của Đại Hạ, lương tướng của bệ hạ, ta chờ người bạn tốt!"

Giọng nói Phương Vu Chính rõ ràng hữu lực, gằn từng tiếng, như búa tạ nện trên xe ngựa, chấn động bên tai Mộ Tử Duyệt. Nàng nâng tay ngoáy lỗ tai, kinh ngạc nói: "Vu Chính, ta còn tưởng ngươi đối với ta đã hoàn toàn thất vọng rồi."

Phương Vu Chính bị nàng chặn miệng nói không ra lời, hít sâu một hơi: "Ta vẫn không tin ca ca của Tiểu An lại là cái loại lộng quyền biến chất, điên đảo triều chính."

"Ta làm như vậy được lợi ích gì?" Mộ Tử Duyệt làm như không có gì vỗ vỗ bụi trên người, thản nhiên hỏi.

"Ngươi được thanh danh, đây là thanh danh thiên cổ khó cầu, còn không phải là quá tốt rồi sao?" Phương Vu Chính cảm thấy có chút bất lực, "Ngươi còn muốn tốt đến thế nào nữa?"

Mộ Tử Duyệt cười hì hì nói: "Thanh danh cũng chỉ là hư danh, ta cần cái gì đó có giá trị thực tế, thí dụ như phú khả địch quốc, thí dụ như mỹ nhân vây quanh..."

"Ngươi! Ngươi đường đường một Nghiễm An vương, chẳng lẽ còn ham muốn những thứ vật ngoài thân?" Phương Vu Chính nhẫn nại nói, "Thật ra, những thứ đó nếu ta có, đều có thể cho ngươi."

"Như vậy cũng thật làm cho ta thụ sủng nhược kinh nha, chẳng lẽ cả ngươi cũng có thể trở thành của ta hay sao?" Mộ Tử Duyệt tiếp tục trêu đùa.

Phương Vu Chính nhìn nàng chằm chằm, hai bên tai đều đỏ lên: "Ngươi... Ngươi suốt ngày trong đầu chỉ nghĩ những thứ bại hoại..."

Hắn cắn chặt răng, thanh âm dần dần trầm xuống: "Chỉ cần ngươi nguyện ý, ta... ta có thể cùng ngươi ngao du thiên hạ, cùng ngươi đón gió thổi sáo, cũng có thể cùng ngươi đạp tuyết tìm mai... Tất cả những chuyện muốn làm cho Tiểu An, ta đều có thể làm cùng ngươi, chỉ cần ngươi lạc đường biết quay lại..."

Mộ Tử Duyệt cả người ngây dại, sau một lúc lâu mới thì thào: "Ngươi... Ngươi điên rồi!"

"Ta không điên," Vẻ mặt Phương Vu Chính rất nghiêm túc thành thật, "Dù sao Tiểu An đã mất, thấy ngươi thật giống như thấy Tiểu An vậy, ta nguyện ở bên cạnh ngươi, từ nay về sau lặng lẽ sống quay ngày."

Trong xe ngựa một mảnh tĩnh lặng, đôi mắt Mộ Tử Duyệt trở nên mê võng, trong đầu hỗn loạn. Bỗng nhiên xe ngựa xóc nảy, nàng lảo đảo, thiếu chút nữa ngã sấp xuống, trán đụng vào khung cửa sổ đau điếng.

Nàng xoa xoa trán, tâm tình bình tĩnh hơn một chút, mê mang trong đôi mắt bị thay bởi vài phần cứng rắn cương quyết. "Vu Chính," nàng kêu tên hắn, bất chợt nở nụ cười.

Phương Vu Chính có chút không hiểu, lại vẫn như cũ đầy chờ mong nhìn nàng.

"Ta có tám vị công tử ở trong phủ kiễng chân ngóng chờ," nàng chậm rãi nói, "Ai cũng ôn nhu, ân cần săn sóc, ngươi cho dù muốn là người thứ chín, ta cũng chê ngươi thiếu thú vị."

Huyết sắc trên gương mặt Phương Vu Chính rút đi, thảm hại trắng như một tờ giấy, hắn chậm rãi rời nhuyễn tháp, nương vách thùng xe ra đến cửa, xốc rèm lên, thấp giọng nói: "Ta hiểu, là ta tự rước lấy nhục."

Lòng Mộ Tử Duyệt co rút một trận đau đớn, nàng há miệng thở dốc, cuối cùng nhìn bóng dáng đơn bạc của hắn run run biến mất ngoài cửa xe.