Khấu Chính cười rộ lên ha hả lại thi lễ với Quan Thiếu Hà. Họ Khấu này chính là Hàn Mạc dùng lương cao chiêu mộ, nhưng trong việc buôn bán, đương nhiên cũng không thể thiếu.

Lập tức đón đoàn người Hàn Mạc đi vào, trong hiệu buôn, khách như nước chảy, người đến người đi, hàng hóa rực rỡ muôn màu muôn loại, mỗi tiểu nhị đều vô cùng nhiệt tình giảng giải với bất kỳ người khách nào, một cảnh tượng thật nhiệt náo, so với bất kỳ cửa hàng ven đường nào cũng đông vui hơn mấy lần.

Hàn Mạc đến, chỉ tùy ý nhìn một cửa hàng, sau đó ngồi xuống đằng sau nghe, uống trà ăn dưa và trái cây, nghe Khấu Chính bẩm báo các vấn đề thương mại đã làm, chờ ông ta nói xong, hắn mới cười cười:

- Khấu sư phụ, có người ở Nam Dương lo liệu, ta và Quan Đông gia đều không phải lo gì hết.

Dừng một chút mới hỏi dò:

- Nghe nói ở Nam Dương này rất thích tơ lụa của chúng ta?

- Đúng vậy!

Khấu Chính cười:

- Tơ lụa Trung Nguyên ta mềm mại dễ chịu, ở Nam Dương là hàng hút khách nhất, hơn nữa lợi nhuận cũng cao nhất.

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút lại hỏi:

- Hôm nay ta đi dạo trong thành Nam Dương cũng nhìn thấy không ít người mặc xiên y làm từ tơ lụa của chúng ta, chẳng qua….

- Ngũ thiếu gia chỉ giáo!

Khấu Chính thấy hình như hắn đang có ý kiến gì, vội vàng chắp tay.

- Không có chuyện gì lớn. Tuy nhiên Khấu sư phụ cũng nên biết, ở Trung Nguyên ta, trên tơ lụa còn thêu một chút hoa lá, làm nổi bật hơn không ít, đặc biệc là quần áo của các phụ nhân, thêu thêm mấy mũi hoa hồng, bách hợp, chẳng những xiêm y cũng thêm rực rỡ, người mặc quần áo cũng sẽ vì thế mà trả thêm không ít…

Quan Thiếu Hà không hổ là cao thủ buôn bán, lập tức phản ứng:

- Ngũ thiếu gia nói là thêu hoa?

Lại hỏi Khấu Chính: T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

- Khấu sư phụ, ở Nam Dương có Tú phường không?

Khấu Chính lắc đầu:

- Thưa Quan Đông gia, người Nam Dương cũng không có họa sĩ và điêu khắc giỏi, cũng không có Tú phường. Ngũ thiếu gia nói không sai, xiêm y tơ lụa này nếu có thêm chút hoa thêu đương nhiên sẽ đẹp hơn rất nhiều, nhưng hàng hóa từ trong nước đưa tới đều là tơ lụa thành kiện, không nên thêu hoa lên đó.

Hàn Mạc hơi vuốt vuốt cằm, trầm ngâm một lát mới cười nói:

- Lần này ta đến Nam Dương cũng mang theo cho các người một sư phụ cao thủ thêu hoa.

Nâng chung trà, nhấp một ngụm, lại cười:

- Khấu sư phụ, ta nhờ ngươi làm cho một chuyện, ngay tại gian hàng này của ngươi vung ra một khoản tiền lớn mua một cửa hàng mặt tiền, sau đó mở Tú phường, sau này ngươi có thể nói với những khách nhân đó, nếu muốn quần áo được thêu hoa có thể tới Tú phường ủng hộ…

Khấu Chính lập tức hiểu ra:

- Ngũ thiếu gia, chuyện này cứ giao cho tại hạ làm. Thuê một cửa hàng mặt tiền lớn chỉ cần dùng nhiều bạc một chút, cũng không khó khăn.

- Nếu vậy việc này làm phiền ngươi.

Hàn Mạc đứng dậy:

- Chuyện này ngươi tự tay làm, thậm chí ngay hôm nay cũng có thể xử lý việc này… Còn về sư phụ thêu thùa, đợi Tú phường bố trí thỏa đáng tự nhiên nàng ta sẽ tới.

Dừng một chút, dường như nghĩ đến cái gì đó, một lúc lâu sau, đột nhiên mặt giãn ra thành một nụ cười:

- Khấu sư phụ, về sau chuyện lớn nhỏ của Tú phường ngươi chiếu cố giúp cho…

Quan Thiếu Hà ở bên cạnh nghe được, khóe mắt hơi giật giật, gã cũng chưa gặp sư phụ thêu hoa gì gì đó Hàn Mạc dẫn đến, nhưng hắn lại phải ở Nam Dương mở Tú phường, hơn nữa lại trịnh trọng như thế, mấy lần đặn Khấu Chính chiếu cố thêm, chẳng lẽ….

Xem xét mậu dịch không bao lâu, Khấu Chính cũng biết Hàn Mạc hiện giờ địa vị tôn quý, cũng không dám ở lại đó dùng cơm, cùng uống vài chén trà, Hàn Mạc phải rời đi, Khấu Chính vội vàng tiễn.

Đi tới tiền sảnh, Hàn Mạc thấp giọng dặn Khấu Chính, chưa ra ngoài, đột nhiên từ ngoài cửa một người xuất hiện, thiếu chút nữa đụng vào Hàn Mạc, bên cạnh sớm đã có một gã vệ binh Nam Dương bước lên một bước, giơ tay đẩy qua, miệng quát lớn.

Đằng Nguyên Vương Hậu phái hơn mười hộ vệ Nam Dương đi theo Hàn Mạc, dặn không thể để cho Hàn Mạc mất một nửa cọng tóc, gã hộ vệ đó đương nhiên nhớ kỹ, hiện giờ lại có người thiếu chút nữa đụng phải Nam Dương vương, đương nhiên gã muốn xông lên đẩy ra.

Chỉ có điều khi gã đẩy, không biết người nọ có tình cờ hay cố ý lui lại một bước, nhẹ nhàng tránh được cái đẩy của gã hộ vệ.

Người nọ lên tiếng:

- Xin lỗi, xin lỗi, Tửu Ẩn mạo phạm, xin thứ lỗi… !

Lão nói tiếng Hán.

Hàn Mạc cũng chắp tay sau lưng lui về phía sau một bước, đánh giá lão, thấy lão mặc áo đuôi ngắn, đầu đội nón tre, tay trái cầm một hồ lô rượu, uống quần còn xắn lên lộ ra bắp chân hơi gầy, đúng là một bộ dáng nông phu nhà Hán chính hiệu.

Lúc này Khấu Chính tiến lên giải thích:

- Không cần động thủ, đây là người quen. Lão vô danh, hôm kia mới uống một hồ lô rượu, hôm nay lại không có? Ngươi nên bán trái cây đi, tránh cho bao nhiêu tiền cũng không đủ cho ngươi uống như vậy đâu!

Người nọ nhấc nón tre lên, lộ ra một khuôn mặt rất bình thường, xem màu tóc y rất nhạt, hiển nhiên là đã già, nhưng trên mặt lại không có chút nếp nhăn của lão nhân nào, mặc du không đến nỗi bóng loáng trơn nhẵn, nhưng cũng chỉ như người hơn ba mươi tuổi, hơn nữa sắc mặt hồng hào, thoạt nhìn tinh thần vô cùng kiện thước.

Lão già ha hả cười, liếc nhìn Hàn Mạc một cái, lại nói với Khấu Chính:

- Rượu trước đã, tiền nợ sau này nhất định trả, tuyệt không nợ ngươi nửa phân bạc.

Khấu Chính cười:

- Lão vô danh, tiền rượu này không cần, chỉ cần lão vung tuyệt bút lên cho ta một bức tranh, tiền rượu nợ đều miễn.

Lão già cười ha hả:

- Tranh của lão tục phu ta không đánh giá đâu...!

Không ở lại với đám người Hàn Mạc, lão lảo đảo đi tới trước tiệm rượu, đưa hồ lô không cho tiểu nhị bán rượu.

Mặt tiền hiệu buôn vô cùng lớn, hơn nữa sắp xếp thật khéo léo, có gần mười quầy, tiêu thụ các hàng hóa không giống nhau, mà rượu mạnh Trung Nguyên lại chiếm một quầy rồi.

Rượu từ Trung Nguyên đến phần lớn là rượu mạnh Yến Quốc, rượu này ở Nam Dương không quá hút hàng, cho nên cũng không nhiều lắm, chỉ có một quầy nhỏ nhất.

Xem lão già kia quen việc dễ làm như thế, hiển nhiên là khách quen ở đây.

Tiểu nhị kia cũng không vội nhận hồ lô mà nhìn Khấu Chính một cái, thấy lão gật đầu mới dám nhận hồ lô rượu, lấy thêm cho lão già.

Thấy Hàn Mạc nhìn lão già với một cặp mắt kỳ quái, Khấu Chính vội ghé sát vào, thấp giọng giải thích:

- Ngũ thiếu gia, lão nhân này trước khi đội tàu của chúng ta đến Nam Dương thì đã ở đây rồi. Cũng không biết lão ta làm thế nào mà vượt qua trùng dương xa tít tắp mà đến đây. Sau khi chúng ta vào Nam Dương, xem lão cũng là người Trung Nguyên, vốn định bảo ở lại trong điếm tìm việc nhẹ làm, nhưng lại bị từ chối, chỉ bán trái cây, cũng thường ra ngoài đánh cá, lẻ loi một mình, nhàn nhã vô sự. Lão tự nhận đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng nhìn như thế sao có thể đến!

Hàn Mạc nhìn lão giả, nhẹ giọng hỏi:

- Ngươi nói bức tranh là có ý gì?

- Lão già này bình thường bán trái cây, đánh cá bản lĩnh cũng không coi là cao thủ, nhưng lại là một hảo thủ vẽ tranh. Nghe nói khi lão vừa tới Nam Dương, không quen biết ai, một gã đánh cá Nam Dương giúp lão, sau đó lão tặng gã một bức tranh, cũng dặn người đó đừng kể ra ngoài. Nhưng sau đó bức tranh đó bị một viên quan coi trọng, dùng số tiền lớn mua bằng được, lại hỏi gã đánh cá bức tranh này kiếm được ở đâu, gã không nhịn được, nói ra chân tướng, vì thế mọi người mới biết là tranh của lão già này. Chẳng qua, sau đó tìm được lão, dùng số tiền gấp mười lần mong lão vẽ một bức nữa, lão lại lấy một bức như gà bới thóc mà đưa lê, chỉ nói bản thân mình căn bản không biết vẽ tranh… Ôi, hiện giờ cũng không biết là thật hay giả, cũng không biết bức tranh vô giá kia có phải của lão già này không nữa.

Đúng lúc này, lão già kia cầm hồ lô rượu đi tới cười ha hả:

- Sau này có bạc ta sẽ đem tới cho ngươi…. Ngươi cũng nên khách khí với ta một chút, rượu này mạnh, người Nam Dương không uống quen, nếu không phải những người như ta ủng hộ, rượu mạnh này của ngươi bán không nổi đâu…!

Lão không nhìn ai, hừ nhỏ một tiếng, vô cùng tiêu sái thong thả bước đi.

Hàn Mạc nhìn bóng dáng lão già đó đi xa dần, mày nhướn lên, như thoáng chút suy nghĩ, một lúc lâu sau mới hỏi :

- Khấu sư phụ, oog ta tự xưng là Lão vô danh?

- Đúng vậy.

Thấy thần sắc Hàn Mạc không tốt, Khấu Chính vội vàng nói:

- Lão tự xưng không tên không họ, chúng ta biết lão lừa người ta, nhưng không tiện hỏi nhiều, gọi lão là "Lão vô danh"!

- Lão vô danh… Lão vô danh…!

Đôi mắt Hàn Mạc hiện ra vẻ khiếp sợ, nghiêm nghị hỏi:

- Khấu sư phụ, ngươi biết ông ta ở đâu không?

Khấu Chính gật đầu:

- Lão nhân này cũng hay chơi cờ, ta cũng qua thăm hỏi hai lần cùng đánh cờ với lão… Ngũ thiếu gia, chẳng lẽ người biết lão?

- Ngươi dẫn ta đi! Lại nói với Quan Thiếu Hà:

- Quan huynh, huynh về trước, ta đi làm chút chuyện rồi về! Cũng không nói gì, kéo Khấu Chính đuổi theo ra ngoài.

Hộ vệ sau lưng thấy thế vội vàng đuổi theo, Hàn Mạc không quay đầu lại dặn:

- Không cần đi theo!

Khấu Chính thấy sắc mặt Hàn Mạc nghiêm túc, biết chuyện trọng đại, thân thể của ông ta tuy mệt cũng cố hết sức đuổi theo, chỉ có điều, giữa đám người nhốn nháo không thấy bóng dáng lão già đó đâu.

Hai người đi qua mấy con phố, cuối cùng ra khỏi thành, Khấu Chính chạy một lúc đã thở hồng hộc.

Được hơn nửa canh giờ, cuối cùng tới một thôn nhỏ khá hẻo lánh ngoài Vương thành, người qua thưa thớt, Khấu Chính dẫn Hàn Mạc tới một nơi bên ngoài, thấy giữa đồng có một gian phòng nhỏ, vô cùng đơn sơ, bên cạnh còn có mấy giàn nho, nho tím leo trên đó nhìn rất đẹp.

Chỉ thấy lão già đó đang đứng dưới giàn nho, tay cầm một cái tiểu trúc lâu ngắt nho. Hàn Mạc nhìn thấy, trong lòng giật thót một cái, dọc đường hắn và Khấu Chính chạy không ngừng nghỉ tới đây, theo lý tốc độ không chậm, một lão già hơn bảy mươi tuổi sao có thể chạy về tới nhà trước cả bọn họ? Lão già này quả nhiên không tầm thường.

Khấu Chính lúc này cả người mệt nhũn ra, bất chấp, bước lên đặt mông ngồi xuống một cái ghế trúc, há hốc miệng thở hổn hển, chỉ vào lão giả:

- Lão già kia, chẳng lẽ lão bay về hả?

Lão già ha hả cười, hai người Hàn Mạc đến, dường như lão không chút kinh ngạc, hái một chùm nho bước tới, nhìn Hàn Mạc mỉm cười:

- Nam Dương vương, nơi này đơn sơ, đại giá quang lâm vẻ vang cho kẻ hèn này. Không có gì mời, chỉ có thể lấy nho này mời khách quý!