Hàn Mạc và Hiên Viên Vô Danh tình cờ gặp ở Nam Dương, ngoại trừ ba người ở đây, tất nhiên là không ai khác biết. Mà Hàn Mạc lần gặp mặt tình cờ này, lại cũng khiến cho Bát bộ côn thuật của hắn hoàn thiện hơn, lại đạt được diệu pháp tâm quyết "Hóa tâm công" càng cao thâm hơn.

Những ngày kế tiếp, Đằng Nguyên Vương ngày ngày đãi tiệc, có lúc thậm chí còn mở yến tiệc tại phủ đệ Nam Dương của Hàn Mạc, cố hết sức lôi kéo quan hệ với Hàn Mạc, có lẽ là vì lợi dụng quan hệ của Đằng Nguyên Vương Hậu và Đỗ Băng Nguyệt, khiến Hàn Mạc và Cúc Tang Quốc thân thiết hơn. Mỗi một lần yến tiệc, Đằng Nguyên Vương đều sai vợ hắn ta tiếp rượu cho Hàn Mạc.

Đỗ Băng Nguyệt dĩ nhiên lưu lại Cúc Tang Quốc, còn Hôi Hồ Tử lại dẫn ba thương thuyền lớn hướng về bảy nước phía Đông Nam Dương. Theo sự dặn dò của Hàn Mạc, mang đống hàng hóa trước tiên là chuyển tới bảy nước phía Đông Nam Dương, hơn nữa để an ủi bảy nước phía Đông, Quan Thiếu Hà với tư cách là đại diện của Nam Dương Vương tới bảy nước trấn an. Ngoài ra còn phụ trách mua sắm hàng hóa bản địa tại bảy nước phía Đông, khiến cho bảy nước phía Đông mau chóng thoát khỏi chiến hỏa .

Tuy rằng chủ lực trên biển của Uy phỉ đã bị bắt hết, nhưng vì an toàn, Cự Sa Hào đi theo hộ tống, một là vì bảo đảm an toàn cho các thuyền buôn, mặt khác cũng khiến cho bảy nước phía Đông Nam Dương thấy thực lực của Trung Nguyên.

Chuyến này, thời gian đi về trên biển cộng thêm ở bên kia mua sắm nữa, ước chừng chậm thì một tháng mới có thể quay về.

Trước kia hàng hóa đều trực tiếp đổ bộ vào Cúc Tang Quốc, lại có mậu dịch tổng hành phụ trách vận chuyển ra ngoài, nhưng lần này đích thân thuyền buôn đi tới bảy nước phía Đông, nên thời gian lưu lại tự nhiên là phải dài hơn.

Sau khi Quan Thiếu Hà và Hôi Hồ Tử rời khỏi chưa quá bảy ngày, Hàn Mạc cũng đã hoàn tất việc chuẩn bị quay về nước Yến. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Chỉ vì hắn không buông tay được.

Tuy biết rằng quân Ngụy đều bị đánh bại, nhưng hắn vô cùng rõ, tiếp theo bên kia chắc chắn phát sinh càng nhiều sự việc thay đổi bất ngờ, rất nhiều người, rất nhiều chuyện đều sẽ vì thế cục thiên hạ thay đổi mà thay đổi.

Tuy rằng đối với cuộc sống nhàn nhã ở Nam Dương bên này cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng hắn lại biết bản thân không có mệnh tốt như vậy, tiếp tục ở lại đây hưởng thụ phong vị của đất khách quê người.

Tuy hắn mang theo một bộ phận người nhà, nhưng hắn còn có cha mẹ ở lại kinh thành, còn có rất nhiều người và chuyện mà hắn không buông xuôi được đang chờ hắn.

Thân ở Nam Dương, khó thông tin tức, không bết tình hình ở Trung Nguyên. Nhưng hắn vô cùng rõ, chính mình ở bên này thêm một ngày nào nữa, hình dạng của Trung Nguyên liền có khả năng biến ảo thêm một phần.

Loạn thế Trung Nguyên, nhất định là một sân khấu lớn của chính mình biểu diễn, cũng là một sân khấu mà chính mình nhất định phải diễn tiếp.

Bởi vì giúp đỡ cho bảy nước phía Đông, lần này quay trở về phải đem hàng hóa của bảy nước phía Đông trước, cho nên mậu dịch tổng hành tuy rằng có dự trữ số lượng lớn hàng hóa, cũng không thể vận chuyển hết toàn bộ được, chỉ có thể chất đầy hai thuyền buôn, ngoài ra hàng hóa tạm thời để tích trữ, cũng tạm thời mua sắm chút hàng hóa ở ngoài bảy nước.

Hai thuyền buôn sớm đã chất đầy hàng hóa, còn Hàn Mạc cũng đã sẵn sàng quay trở về.

Hàn Mạc bàn giao cho Khấu Chính quản lý Tú trang, tất nhiên là bố trí vì Bích Di nương, Bích Di nương trước khi từ Đông Hải xuất phát, liền đoán biết Hàn Mạc là muốn đem người nhà tạm thời ổn định ở Nam Dương, biết Hàn Mạc lần này trở về, người nhà chi bằng ở lại Cúc Tang Quốc.

Nhưng Tiểu Thiến nghe nói tướng công muốn quay lại Đông Hải, lại để mình và con ở lại, liền hoàn toàn không bằng lòng, thậm chí là khóc dữ dội, chỉ nói là tướng công muốn bỏ thê tử lại.

Hàn Mạc chỉ có thể an ủi, mà Bích di nương cũng an ủi một hồi, Đằng Nguyên Vương Hậu đó biết Hàn Mạc phải tạm thời để người nhà ở lại Cúc Tang Quốc một thời gian, là chuyện cầu còn không được, nên đích thân nói lời khuyên bảo Tiểu Thiến.

Tiểu Thiến được nhiều người khuyên bảo, lại bắt Hàn Mạc cam đoan một lần nữa, lúc này mới đồng ý, với điều kiện Hàn Mạc trở về đón nàng càng sớm càng tốt.

Một ngày nắng tươi sáng này, Đằng Nguyên Vương dẫn văn võ đại thần đích thân đưa tiễn Hàn Mạc đến bờ biển, cảnh biệt ly không thể thiếu được nghi lễ cao quý nhất của Trung Nguyên. Hàn Mạc và Đằng Nguyên Vương Hậu ôm nhau, lại một lần nữa cảm nhận được cơ thể vừa thơm vừa mềm mại đó, cũng cảm nhận được cơ thể cứng cáp to lớn đó.

Chỉ có điều Tiểu Thiến ôm Định nhi lưu luyến không rời, đôi mắt đỏ lên, Hàn Mạc phải an ủi một hồi, trong lòng lại không biết lần ly biệt này cần bao lâu thời gian mới có thể gặp lại. trong lòng tuy thấy ảm đạm, nhưng trên mặt lại vẫn luôn duy trì nụ cười ôn hòa.

Hắn tất nhiên lén dặn dò Đỗ Băng Nguyệt một hồi, dặn Đỗ Băng Nguyệt chăm sóc cho người nhà tốt, lại cam đoan, đợi cho mọi chuyện ổn định, chắc chắn cưới Đỗ Băng Nguyệt về.

Đỗ Băng Nguyệt thẹn thùng, chỉ là trong số những người này, ngoại trừ Bích di nương, không có người nào biết rằng lần quay trở lại này của Hàn Mạc là vô cùng nguy hiểm.

Sắc mặt Bích di nương hơi trắng bệch, bước thẳng tới trước mặt Hàn Mạc cáo biệt, cơ thể của nàng thiếu chút nữa là chống đỡ không được, thậm chí bên khóe mắt ngân ngấn nước mắt, nhưng lại sợ người khác phát hiện ra chuyện gì đó, chỉ có thể nhẹ giọng dặn Hàn Mạc, nhất định phải trở lại Nam Dương an toàn, đón mọi người về.

Từ sau khi hai người hôm đó nảy sinh sự tình xấu hổ tại suối Hổ Đột, tuy nhiên bởi vì kiêng kỵ đạo lý luân thường mà không dám có chút quá đáng nào. Nhưng trong lòng mỗi người làm sao không thể thi thoảng nổi lên chút rung động?

Không thể phủ nhận, hai người đều là thân thể máu thịt, trong tim này, sự chăm sóc lẫn nhau giữa hai người cũng khiến cho trong lòng hai người mơ hồ cảm thấy có cái gì đó, rồi lại không dám để cho thứ cảm giác mơ hồ này lớn thêm.

Đêm dài lòng tĩnh, trong đầu Hàn Mạc khó mà không nghĩ đến cảnh mờ ám đêm hôm đó tại suối Hổ Đột, còn Bích di nương đối với đêm đó thì càng khó có thể quên.

Chỉ có điều việc đó cả hai đều phải âm thầm nén lại, còn chút cảm giác lưu luyến, nhưng không thể để người ngoài biết, hai người đều hết sức áp chế loại cảm giác này tiếp tục tăng lên.

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Bích di nương tuy bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt kia lại lộ ra sự thương cảm không ngừng, trong lòng Hàn Mạc cảm thán, dịu dàng nói:

- Di nương, người yên tâm, Mạc nhi từng nói sẽ chăm sóc tốt cho người, sẽ không bỏ rơi mọi người. Mạc nhi nhất định sẽ quay lại đón mọi người, để người sống thật hạnh phúc.

Đôi môi đầy đặn của Bích di nương run run, cuối cùng cũng không nói tiếng nào.

Hàn Mạc nhìn chăm chú Bích di nương một hồi, rồi mới quay lại bên cạnh Tiểu Thiến, từ trong tay nàng bế Tiểu Định nhi qua, nựng nịu một lát rồi cuối cùng đưa đứa bé giao lại cho nàng. Liền sau đó dịu dàng hôn lên trán nàng một cái, không nói nhiều lời, xoay người bước lên một chiếc thuyền một buồm.

Trên biển, hai thuyền buôn chứa đầy hàng hóa đang chờ đợi.

Mọi người yên lặng nhìn chiếc thuyền nhỏ trong đêm đó tới gần thuyền buôn, nhìn tận mắt thấy Hàn Mạc đi lên thuyền hàng, sau một lát, hai thuyền buôn liền bắt đầu khởi động, Hàn Mạc đứng ở mép thuyền, nhìn mọi người trên bờ biển, một hồi lâu vẫn chưa rời đi.

...

Trên đường từ Nam Dương quay lại Đông Hải, Hàn Mạc suốt ngày ở trong khoang thuyền, đám thuyền viên cũng khó gặp, ăn uống đều là Ngự Lâm Vệ ở bên ngoài đưa vào.

Hàn Mạc tất nhiên là muốn nghiên cứu kỹ hai bộ cuối cùng của "Bát bộ Côn thuật", càng muốn thông hiểu bảy bộ côn thuật trước đó, do đó hiểu được tinh túy trong chiêu thức, biến cái này thành ý, hợp ý lại làm một, bát bộ sẽ hợp nhất.

Ngoài ra, hắn cũng lật xem "Hóa tâm công". Trước khi xem, hắn vốn tưởng rằng tâm pháp này nhất định vô cùng huyền diệu, cũng nhất định phiền phức dị thường, nhưng cẩn thận xem qua một lần, lại cảm thấy cũng không quá khó khăn.

"Hóa tâm công" này chủ yếu là một loại pháp môn vận hạnh kình khí, vô cùng đơn giản, chỉ là nói rõ ràng trình tự trước sau của tất cả kinh mạch kình khí, vận hành theo một trình tự lớn khơi động hoàn toàn tất cả kinh mạch. Nhưng thật ra là cùng với ba đại khí công khác mà Hàn Mạc đã tu tập là không giống nhau, hơn nữa thời gian vận hành một vòng tròn cũng ngắn hơn nhiều so với ba đại khí công khác. Không cần tới nửa canh giờ liền có thể vận hành trọn vẹn một vòng lớn.

Hàn Mạc tuy rằng cảm thấy bình thường không có gì lạ, nhưng cũng biết rõ, có vài chuyện nhìn giống như thần bí, bản thân thật ra lại vô cùng bình thường. Mà thường thường vẻ ngoài nhìn như bình thường lại ẩn chứa một sự bất bình thường lớn.

Giống như Hiên Viên Vô Danh, nếu không chính mình vừa nhìn thấy, rồi đột nhiên đoán ra được thân phận của lão, ai có thể ngờ được một lão đầu binh thường như vậy lại là sư phụ của hai đại danh tướng.

Thập phương danh tướng, năm người ẩn danh đã lâu không bàn, năm người tại triều, người nào mà chẳng phải là hạng kinh diễm tuyệt luân? Có thể bồi dưỡng ra hai đại danh tướng, bản lĩnh của Hiên Viên Vô Danh cũng không cần nói nhiều nữa.

Nhân vật như vậy, vào lúc ban thưởng "Hóa tâm công", nhìn như tùy ý, nhưng Hàn Mạc lại có thể cảm giác được lúc ấy trong lòng Hiên Viên Vô Danh vô cùng nghiêm túc. Hơn nữa câu nói đó nói bâng quơ nhưng mà lời ít ý nhiều, cũng là lo lắng môn công phu này thất truyền.

Có thể khiến nhân vật như Hiên Viên Vô Danh lo lắng thất truyền, có thể thấy "Hóa tâm công" này thật sự không phải là chuyện đùa.

Đại trí giả ngu, việc kỳ diệu vốn có vẻ ngoài đơn giản thì trong lòng Hàn Mạc hết sức tin tưởng, môn "Hóa tâm công" này nhất định là tâm pháp vô thượng, bản thân từ nay về sau cần phải tập luyện chăm chỉ.

Trên đường quay về trên biển, Hàn Mạc một mặt tập luyện côn thuật, hơn nữa mỗi ngày đều dựa vào "Hóa tâm công" vận hành một vòng hoàn chỉnh, tuy rằng trong khoảng thời gian ngắn căn bản không cảm thấy được hiệu quả của "hóa tâm công, nhưng Hàn Mạc tin rằng kiên trì bền bỉ nhất định có tác dụng.

Cứ như vậy, ở trên biển yên ổn được hai mươi ngày. Ngày hôm đó thuyền bỗng nhiên giảm tốc độ, Hàn Mạc vừa mới vận một khí một vòng xong, cảm giác được tốc độ của thuyền chậm lại, cuối cùng, lần đầu tiên đi ra khoang thuyền, đi lên trên boong tàu.

Lần này Hàn Mạc dẫn đầu trở về, chỉ có hai thuyền đi theo, đó là hai chiến hạm to lớn đều đang lưu lại phía sau, thuyền buôn hiệu San hô do Hàn Mạc áp chế, người chỉ huy thuyền này chính là người trên biển được cứu sống ở đảo san hô, người này họ Trần, bởi vì thiếu đi một cái tai nên được gọi là Trần Độc Nhĩ.

Nhìn thấy Hàn Mạc đi vào mũi tàu, Trần Độc Nhĩ vội bước lên trước, cung kính nói:

- Ngũ thiếu gia, vào hải vực của Đông Hải chúng ta rồi, bên kia có bồ câu đưa tin, cho nên giảm tốc độ của thuyền lại, đã phái người đi xem có tình báo truyền đến hay không.

Hàn Mạc gật đầu, nhìn phía dải đá ngầm, một chiếc thuyền nhỏ nhắm thẳng hướng bên kia chèo qua.

Gió biển nhẹ nhàng, ánh nắng tươi sáng, một màu nước xanh ngắt, cảnh biển như một bức tranh.

Đợi đến khi thu hồi tin hàm, Trần Độc Nhĩ vội vàng đem tin hàm trình lên, Hàn Mạc tiếp nhận tin hàm, xé lớp vỏ ngoài, lấy ra tờ giấy nhỏ bên trong, mở ra, chỉ nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức biến thành hết sức tái nhợt, thân thể cứng đơ, thần sắc đôi mắt làm cho người ta hoảng sợ.

Trần Độc Nhĩ và vài tên thuyền viên bên cạnh đều ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ nhìn thấy vẻ bình dị gần gũi của Hàn Mạc nhiều rồi, đó là đụng chuyện lớn hơn nữa, Ngũ thiếu gia cũng dường như đều đã định liệu trước, bình tĩnh như thường.

Nhưng giờ khắc này Hàn Mạc lại lộ ra vẻ mặt khiếp sợ và khó coi vậy, thật sự là chưa bao giờ gặp qua.

Bỗng nghe một tiếng "oa", không ngờ trong miệng Hàn Mạc phun ra một ngụm máu tươi, một bàn tay hướng về hư không trước mặt nắm lại, rồi theo đó cả người ngã quỵ ra phía sau.

Mọi người chấn động, cũng may Trần Độc Nhĩ ở bên cạnh, Hàn Mạc ngã về phía sau, gã đã tiến lên ôm lấy cổ, lớn tiếng kêu:

- Mau cho gọi đại phu trên thuyền. Ngũ thiếu gia bất tỉnh rồi!