Hàn Thiên Tứ vội hỏi:

- Hai điểm nào?

Dương Thanh vuốt cằm, chậm rãi nói:

- Thứ nhất, đó là nhân mạch của gia tộc thuộc hệ của Đại trưởng lão. Nhìn khắp Hàn tộc thì số người của hệ Đại trưởng lão là hưng thịnh nhất, trong đó cũng có không ít con cháu hiện nay ở ngay trong quân Trấn Phủ. Hạ quan được biết, Đại trưởng lão có năm người con, trong đó đã có ba người đang nắm giữ chức vụ trong quân Trấn Phủ, đời cháu lại có gần mười người trong đó, hơn nữa đều đảm nhận chức vị quan trọng. Trong thế lực của quân Trấn Phủ, trừ nhất hệ chi hai thuộc dòng chính ra, chỉ sợ thế lực của nhất hệ Đại trưởng lão là mạnh nhất đó.

Hàn Thiên Tứ lộ vẻ đắc ý, khẽ gật đầu:

- Con cháu của hệ lão phu, ở trong quân Trấn Phủ đúng là rất có thực lực.

- Vậy là đúng rồi!

Dương Thanh khẽ cười nói:

- Hơn nữa Đại trưởng lão trong tộc uy vọng cực cao, chỉ cần ra mặt âm thầm liên lạc với vài vị trưởng lão nữa, những vị trưởng lão này đều là người mưu trí, nhất định có thể hiểu được sự lợi hại trong đó. Đến lúc đó lấy Đại trưởng lão dẫn đầu, chư vị trưởng lão trợ giúp, muốn lấy quyền lực từ trong tay Tứ công tử sau đó nắm lấy quân Trấn Phủ, thật sự không phải là chuyện khó.

Hàn Thiên Tứ vỗ về chòm râu, hơi trầm ngâm, nhẹ giọng hỏi:

- Lão phu nếu như hành động một phen, cũng phải có vài phần nắm chắc. Lão Tứ tính tình đôn hậu, không giỏi mưu kế, giữ vị trí này để lấy quyền này, quả thực không phải chuyện khó.

- Đại trưởng lão cao minh.

Dương Thanh giơ ngón tay cái lên.

- Nhưng mà... cho dù thu phục được quân Trấn Phủ, muốn làm cho con cháu Đông Hải nghe theo lệnh của Tú công chúa đối phó với Huyền Đạo, đó là chuyện không thể.

Hàn Thiên Tứ lắc đầu thở dài:

- Dương đại nhân, Hàn gia ở Đông Hải trăm năm, toàn tộc cao thấp đối với con cháu Đông Hải là vô cùng rộng lượng, được lòng người sâu sắc, nếu muốn khiến họ phản lại, chuyện đó... chuyện đó là tuyệt đối không thể.

- Đại trưởng lão, hạ quan hỏi thêm một câu, trong ba dòng chính trong Hàn tộc, quân Trấn Phủ kính phục nhất là dòng nào?

Dương Thanh kề sát vào hỏi.

Ba dòng mà y nói tới, tất nhiên là chỉ ba dòng Hàn Huyền Đạo, Hàn Huyền Linh và Hàn Huyền Xương.

Hàn Thiên Tứ lập tức trả lời:

- Tất nhiên là hệ Huyền Linh rồi.

- Không sai, chính là hệ của Hàn Tổng đốc.

Dương Thanh hiện ra nét cổ quái, tươi cười nói:

- Nếu tình huống không có gì đặc biệt, quân Trấn Phủ tất nhiên sẽ không đối địch với Huyền Đạo Công, nhưng mà...

Dừng một chút, mới hạ giọng nói:

- Nếu như tướng sĩ quân Trấn Phủ biết Hàn Tổng đốc chết và cha con Huyền Đạo Công có liên quan, như vậy Đại trưởng lão nghĩ quân Trấn Phủ sẽ làm như thế nào?

Hàn Thiên Tứ đầu tiên là ngẩn ra, rồi lập tức mắt sáng lên, dường như hiểu ra được cái gì đó.

...

Lông mày Hàn Mạc đã nhíu lại, cuối cùng lúc này hắn đã hiểu rõ mục đích thực sự tối nay Dương Thanh đến bái linh, chính là muốn thuyết phục Hàn Thiên Tứ dấy binh, khiến cho Hàn tộc nội bộ mâu thuẫn, từ nội loạn dòng chính biến thành tộc loạn thực sự trong Hàn tộc.

Mãi đến tối nay, Hàn Mạc cuối cùng mới hiểu, Quận thủ Đông Hải đối với Hàn tộc luôn vâng vâng dạ dạ trước đây, không ngờ lại là một con rắn độc lớn nhất ẩn trong tâm của Hàn tộc.

Mà Hàn Thiên Tứ này già nên hồ đồ, không ngờ bị thủ đoạn cám dỗ cộng thêm đe dọa của Dương Thanh thuần phục, nổi lên tâm tư muốn khống chế quân Trấn Phủ gây nên nội loạn.

Lúc này, trong lòng Hàn Mạc thật sự cảm thấy bên trong rõ ràng đều là ý trời, chính mình đúng lúc quay về gấp gáp trong đêm mưa gió này, lại vừa mới bái tế Đại tông chủ vào đêm hôm khuya khoắt, nếu không thì chuyện thông đồng xảy ra ở linh đường đêm nay sẽ không có ai hay biết. Một khi bản thân không biết gì mà rời khỏi Đông Hải, như vậy với địa vị và uy vọng của Hàn Thiên Tứ trong Hàn tộc, cộng thêm hiện nay hai vị tông chủ đều không có cách nào uy hiếp được, như vậy thì Đông Hải bên này nhất định sẽ dấy lên một hồi nội loạn, kết quả chuyện này tạo thành thật khó mà tưởng tượng nổi.

Trong lòng Hàn Mạc căm phẫn vô cùng, Hàn Thiên Tứ này thân là Đại trưởng lão Hàn tộc, không ngờ lại bị lợi ích làm mờ hai mắt, không thấy rõ cạm bẫy lớn tiền tàng ngay sau lưng, thậm chí đã hiện ra ý đồ muốn cùng Dương Thanh hợp tác, Hàn Mạc chỉ hận không thể lập tức đi ra chưởng cho hai người chết phứt đi.

Mà lúc này, hắn cũng xác định, Dương Thanh này bất kể trước đây là người của ai, nhưng hiện giờ khẳng định là người của Tú công chúa, tối nay y đến xúi giục Hàn Thiên Tứ, ắt hẳn là ý đồ của Tú công chúa.

Tú công chúa thân là người của hoàng tộc, vào thời điểm thế này, chỉ có thể lấy lợi ích của hoàng tộc mà suy xét, còn mục tiêu của nàng đương nhiên cũng là lấy chuyện diệt trừ đại quyền thần Hàn Huyền Đạo làm mục tiêu đầu tiên.

Tú công chúa cũng quả nhiên không hổ danh là nữ nhân cực kỳ lợi hại, bên trong lặng yên không một tiếng động, vậy mà tiến hành trước kế hoạch làm nhiễu loạn nền móng của Hàn tộc, khiến hậu phương to lớn của Hàn tộc nảy sinh biến động.

Lúc trước Hàn Mạc và Tú công chúa cũng có mấy phen mờ ám, thật lòng mà nói, đối với nữ nhân xinh đẹp kia quả thật cũng có vài phần cảm tình, nhưng thời điểm đó hắn cũng mơ hồ cảm giác được, Hàn tộc và Hoàng tộc cuối cùng có một ngày sẽ phải chính thức đối đầu, còn Tú công chúa và bản thân mình thì thuộc về hai đại phe cánh, cuối cùng cũng phải tiến hành quyết đấu mà thôi.

Hắn đã từng chờ đợi cảnh tượng này xuất hiện, nhưng chuyện mà hắn lo lắng nhất, cũng đã tới lặng yên không một tiếng động.

Cho dù hắn đối với cha con Hàn Huyền Đạo đã nổi lên hiềm khích sâu đậm, nhưng hắn vẫn nhớ rõ bản thân mình là một thành viên của Hàn tộc, tự nhiên không có thể nào trơ mắt nhìn Hoàng tộc diệt sạch giết gọn Hàn tộc được.

Không có lựa chọn nào khác, hắn phải bước trên con đường đối địch với Tú công chúa thôi.

Hắn đã nắm hai tay lại thành nắm đấm, xuyên thấu qua khe hở của tấm màn trắng, nhìn thấy Dương Thanh từ trong ống tay áo lấy ra một xấp ngân phiếu, chỉ nghe Dương Thanh hạ giọng nói:

- Đại trưởng lão yên tâm, rất nhanh thôi sẽ truyền ra tin đồn Hàn Tổng đốc bị hại và cha con Hàn Huyền Đạo là có liên quan. Hơn nữa tin đồn như vậy sẽ càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng lan rộng, không được bao lâu, những lời này sẽ truyền tới trong quân Trấn Phủ, khiến mỗi người trong quân Trấn Phủ đều biết. Có những tin đồn này rồi, Đại trưởng lão lại nghĩ ra một vài đối sách nữa, làm cho quân Trấn Phủ càng thêm tin tưởng chuyện này sâu sắc, đến lúc đó Đại trưởng lão lại hợp tác với vài vị trưởng lão ra mặt. Chỉ cần Đại trưởng lão khẳng định việc này là thật, như vậy cho dù tướng sĩ quân Trấn Phủ có hoài nghi, cũng chắc chắn có chín phần tin tưởng.

Y hiện ra nụ cười quỷ dị:

- Quân Trấn Phủ trên dưới đối với Hàn Tổng đốc vô cùng kính mến, nếu như biết chuyện Hàn Tổng đốc chết có liên quan đến cha con Huyền Đạo Công, hơn nữa có Đại trưởng lão thêm dầu vào lửa, nhất định có thể khiến cho tướng sĩ quân Trấn Phủ nghe theo hiệu lệnh.

Hàn Thiên Tứ liếc xấp ngân phiếu trong tay Dương Thanh, rốt cục nói:

- Cái này... ôi, cũng là vì tiền đồ của Hàn tộc ta... Hàn tộc ta đối với Thánh thượng trung thành, tận tâm, sao có thể vì dã tâm của một mình Huyền Đạo mà làm mất đi cơ nghiệp Đông Hải Vương truyền lại.

- Đại trưởng lão nói không sai, đây đều là vì tiền đồ của Hàn tộc. Hạ quan ở đây bảo đảm, một khi sự thành, Đại trưởng lão chắc chắn được phong vương phong đất, hơn nữa còn cha truyền con nối.

Y đem xấp ngân phiếu trong tay nhét qua, thấp giọng nói:

- Đây là ngân phiếu một trăm ngàn lạng bạc, Đại trưởng lão làm việc, dù sao cũng không thể thiếu phí tổn, chỗ này là tạm thời dùng đã, nếu không đủ, Đại trưởng lão cứ việc mở lời.

Ánh mắt Dương Thanh gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt Hàn Thiên Tứ.

Chuyện tối này, liên quan trọng đại, Dương Thanh cũng là mạo hiểm một phen, một khi Hàn Thiên Tứ không có ý thông đồng, y cũng nhất định phải giết chết Đại trưởng lão Hàn gia này để diệt khẩu.

Y thậm chí nghĩ xong cách giết chết Hàn Thiên Tứ rồi, tuy rằng sau đó sẽ không tránh khỏi bị hoài nghi, nhưng cũng sẽ không bị người khác tìm thấy chứng cớ trực tiếp giết chết Hàn Thiên Tứ.

Một lão già tuổi cao như thế, hơn nữa Dương Thanh đã hỏi thăm được vị Đại trưởng lão này có bệnh tim, chỉ cần bất thình lình ra tay, làm chút thủ đoạn sợ hãi, hoàn toàn có thể hù chết lão già này.

Cho nên y đang chờ đợi, chờ Hàn Thiên Tứ cầm lấy ngân phiếu trên tay.

Nhận ngân phiếu, cũng chẳng khác nào đã thu nhận người này, nếu không thì...

...

Ngân phiếu một trăm ngàn lạng bạc là con số không hề nhỏ, Hàn Thiên Tứ hiển nhiên không ngờ Dương Thanh lại ra tay rộng rãi như thế này, ngẩn người ra, cổ họng nhúc nhích, lưỡng lự một hồi, cuối cùng chậm rãi vươn bàn tay già nua nhăn nheo ra, khẽ thở dài:

- Phong vương phong đất cũng vậy thôi. Nếu có thể khiến Hàn tộc miễn được kiếp này, lão phu có là mất cái mạng già này cũng đáng. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Ngón tay nhẹ nhàng chạm vào xấp ngân phiếu.

Trong lòng Hàn Mạc cười lạnh: "Hàn Thiên Tứ ơi là Hàn Thiên Tứ, chỉ là một trăm ngàn lạng bạc mà khiến cho người đem bán cả Hàn tộc ư?"

Dương Thanh nhìn thấy ngón tay Hàn Thiên Tứ đặt trên ngân phiếu, trên mặt liền hiện ra ý cười, lập tức thấp giọng nói:

- Đại trưởng lão, còn một chuyện khác, ngài và hạ quan không thể không đề phòng.

Hàn Thiên Tứ vội hỏi:

- Ý của Dương đại nhân là?

- Ngũ thiếu gia!

Dương Thanh khẽ thở dài:

- Ngũ thiếu gia quả thật là rồng phượng trong lốt người, người này nếu đột nhiên trở về, chỉ sợ sẽ làm hỏng đại sự. Đối với hắn, ngài và ta không thể không đề phòng.

Hàn Thiên Tứ nhíu mày, khẽ vuốt cằm nói:

- Dương đại nhân nói phải. Tên này làm xằng làm bậy, nhưng vẫn có bản lĩnh. Tuy nhiên lần này hắn đi Nam Dương, ngay cả vợ con cũng mang theo, chỉ sợ sẽ không lập tức trở về, dù sao cũng là chuyện của mấy tháng sau.

- Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Trong mắt Dương Thanh hiện ra vẻ tàn khốc:

- Nếu như hắn đột nhiên trở về, Đại trưởng lão dự định làm thế nào?

Hàn Thiên Tứ vỗ về chòm râu, trong mắt hiện ra thần sắc cổ quái, lại không nói gì.

- Đại trưởng lão, nếu vì Ngũ thiếu gia mà làm hỏng đại sự, chỉ sợ ngài và ta đều phải lâm vào cảnh khốn cùng.

Dương Thanh nắm tay nói:

- Hạ quan cho rằng, nếu như Ngũ thiếu gia thật sự đột nhiên quay về, chúng ta...

Nói tới đây, lại không nói tiếp, chỉ là làm một động tác mà thôi.

Hàn Mạc qua khe hơ cũng nhìn thấy rõ ràng, động tác kia là muốn diệt trừ chính mình.

Không biết vì sao, nhìn thấy động tác kia, cảm giác đầu tiên của Hàn Mạc không phải là phẫn nộ, mà là cảm giác lồng ngực dường như bị một thiết chùy hung hăng đánh một phát, đau đớn không ngừng, cả người giống như rơi vào vực thẳm vậy.

Đầu hắn trong nháy mắt liền thầm nghĩ: "Chẳng lẽ nàng muốn giết chết ta? Nàng lại muốn hạ sát thủ với ta ư?"

Trong đầu tức khắc hiện lên khuôn mặt xinh đẹp của Tú công chúa, nghĩ đến ngày xưa lúc ở cùng với nàng, khuôn mặt khi thì xinh đẹp khi thì thanh tú lúc đó, hình ảnh trong đầu giống như phim vậy, nghĩ tới từng giờ từng chút hai người ở bên nhau.

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, Hàn Mạc chung quy cảm thấy hắn và Tú công chúa là một đôi tâm ý tương thông, hay nói cách khác, hắn cảm thấy đôi bên đều có thể hiểu được con người của đối phương.

Không thể phủ nhận, Hàn Mạc đối với thân thể vô cùng hấp dẫn của Tú công chúa rất có hứng thú, nhưng đối với tâm hồn của Tú công chúa, cũng là từ đầu đến cuối vẫn duy trì thiện cảm.

Hắn vẫn hy vọng hai người không cần phải đi tới hoàn cảnh đối địch nhau, hơn nữa trong lòng hắn trước giờ chưa từng nghĩ sẽ có một ngày làm tổn thương Tú công chúa.

Nhưng hiện tại, từ trong động tác của Dương Thanh hắn lại cảm thấy một loại thất vọng thật sâu, nếu như đây là Tú công chúa sai khiến, Hàn Mạc phẫn nộ rất nhiều, đau xót còn nhiều hơn.

Hàn Thiên Tứ vẻ mặt mất hồn, còn chưa kịp nói gì, liền nghe được một hồi thanh âm kỳ lạ vang lên, giống như con thỏ hoảng sợ, vội vàng rụt tay về, nhìn xung quanh một lượt.

Dương Thanh hiển nhiên cũng nghe được âm thanh gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, bỗng nhiên đứng dậy, quay đầu, đôi mắt trong nháy mắt bắn ra hào quang sắc bén, nhìn thẳng về phía linh vị của Đại Tông Chủ.

Y ở trong này cùng Hàn Thiên Tứ thì thầm , nhưng không lúc nào không cẩn thận, âm thanh kia lại đột nhiên phát ra, y lập tức phản ứng lại, vị trí mà âm thanh phát ra y nghe được, xác định là ở phía sau linh vị kia.

Hàn Thiên Tứ thấy Dương Thanh nhìn về phía linh vị, không khỏi cũng hướng ánh mắt qua, nhìn linh vị lớn ở dưới tấm màn che màu trắng kia, Hàn Thiên Tứ chỉ cảm thấy tim đập rất lợi hại, thấp giọng hỏi:

- Là...là tiếng gì vậy?