Phong Kỵ là đội kỵ binh tại nhà do một tay Hàn Mạc thành lập, nhân số cũng không nhiều, nhưng mỗi một người đều là dũng sĩ hạng nhất, trang bị của bọn họ thậm chí ngay cả Ngự Lâm quân tinh nhuệ nhất của nước Yến cũng không thể sánh bằng. Ai cũng biết rằng, chiến giáp mà Phong Kỵ mặc trên người, chính là chiến giáp bọc hai lớp da thú được chuyển từ Nam Dương tới, cực kỳ chắc chắn, vết đao chém trên mặt đều khó mà để lại dấu vết, thanh đao trong tay bọn họ cũng đều là chiến đao sắc bén hạng nhất, nghe nói chiến đao đó đều được mua ở Trung Nguyên với hai mươi lạng bạc, so với chiến đao bình thường thì quý hơn nhiều, hơn nữa bọn họ còn trang bị cung tên, đó là những cây cung thần đắt nhất thiên hạ hiện nay. Một quân đoàn kỵ binh như vậy, đã từng tham gia mấy trận đại chiến: dẹp loạn ở Bột Châu năm xưa, bình định phản loạn của Tô gia tại thành Yến Kinh, về sau lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường tiền phương, thậm chí cùng Hàn Mạc đi ngăn cản quận Sơn Nam. Phong Kỵ sau khi có kinh nghiệm, mặc dù tại quận Sơn Nam quân số sụt giảm nghiêm trọng, nhưng hơn bốn trăm kỵ binh Phong Kỵ còn lại cũng đã là chiến sĩ dũng mạnh thật sự.

Lúc Hàn Mạc quay về kinh, vẫn để đoàn Phong Kỵ này ở lại tiền tuyến, lại dặn dò ba đội trưởng Phong Kỵ là Trầm Phi, Hàn Tất Đồ, Lương Oản, trách nhiệm giữ vững Phong Kỵ, đó là một khi có chiến sự, liền dùng toàn lực bảo hộ Hàn Huyền Linh an toàn, trên thực tế chính là giữ Phong Kỵ ở lại làm đội thân vệ cho Hàn Huyền Linh.

Hàn Thương cũng không phải là không chú ý đến đội kỵ binh chính qui này của Hàn Mạc, nhưng mà trong mắt y, quân số của kỵ binh này quá ít, lực lượng quá yếu, căn bản không khiến y có hứng thú, thậm chí y cũng không có ý bây giờ sẽ giải quyết đội kỵ binh này. Bất luận thế nào y cũng không ngờ rằng Phong Kỵ sẽ lại đột nhiên giết đến Uông phủ vào đêm nay.

Hàn Thương tuy rằng lòng dạ hẹp hòi, tính tình cổ quái, nhưng tuyệt đối không phải là một thằng ngốc, Phong Kỵ bất thình lình đến đây, tất nhiên khiến cho các tướng lĩnh ở đây đều chấn động, nhưng Hàn Thương lại rất nhanh nghĩ tới một chuyện đáng sợ.

Mọi người đều biết, Phong Kỵ là người của Hàn Mạc, mỗi một mảnh tạo nên Phong Kỵ đều là con cháu Đông Hải, nếu không có nguyên nhân đặc biệt, đám kỵ binh Phong Kỵ này tuyệt đối không thể xông đến chỗ này. Nhưng bây giờ bọn chúng cưỡi trên con ngựa cao to, tay nắm hàn đao sáng loáng xuất hiện ở trước mắt, vậy là có ý gì? Đồng tử Hàn Thương hơi co lại, nhưng chỗ sâu bên trong con ngươi lại hiện ra một chút không thể tin được.

...

Các võ tướng đều đang nắm binh khí, nhưng một hồi lâu cũng không xông lên trước, đám tướng lĩnh này đương nhiên đều nhận ra kỵ binh xông vào đây chính là kỵ binh Phong Kỵ, bên trong bọn họ cũng không phải ngốc, Phong Kỵ xông vào đột ngột, quỷ dị vô cùng, mọi người trong lúc nhất thời cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ. Rất kỳ lạ, mọi người nhất thời tất cả đều yên tĩnh lại, bởi vì mọi người trong phòng đều rõ ràng nhìn thấy, từ trên đường đá lớn thẳng trước mặt kia, một con ngựa chậm rãi đi tới.

Con ngựa đi tới rất chậm, nhưng đã có một cảm giác áp bức khiến người ta không thở được trùm tới. Mỗi người nhìn thấy con ngựa tiến đến, đều lộ ra vẻ cực kỳ kinh hãi.

Ngựa Tuyệt Ảnh, côn Huyết Đồng.

Người tới đội nón tren, thấy không rõ gương mặt của hắn, một thân màu xám, tay trái cầm cương ngựa, tay phải cầm một cây côn đồng, khoan thai tiến đến. Hắn tuy không lộ khuôn mặt ra, nhưng ngựa Tuyệt Ảnh và cây côn Huyết Đồng kia cũng đã biểu thị thân phận của hắn rồi.

Trong thiên hạ này, ngoại trừ Hàn Mạc, ai có thể có hai thứ đồ vật này?

Hàn Thương nhìn thấy người cưỡi ngựa tiến đến, bên trong con ngươi hiện lên vẻ không thể tin nổi, y căn bản không tin rằng Hàn Mạc vào thời điểm này lại xuất hiện trong Uông phủ, y chỉ cảm thấy đây chỉ là trong mơ. Thời gian gần đây, hàng đêm y đều gặp ác mộng, giờ khắc này, y khẳng định đây lại là một ác mộng thôi. Nhưng tất cả lại chân thật như vậy, trong những giấc mơ trước, đều không phải là không có cảnh tượng Hàn Mạc trở về, nhưng mỗi lần tới thời điểm đó, Hàn Thương sẽ tỉnh lại.

Nhưng hôm nay thì khác. Giấc mộng hôm nay dường như sẽ không tỉnh lại nữa.

Sắc mặt của y phải khó coi bao nhiêu thì nó đúng là khó coi bấy nhiêu, đứng ở đó, hai quyền nắm chặt, để chứng mih đây là một cảnh trong mơ, y lén lút dùng móng tay bấm vào chính ngón tay mình, cảm giác đau đớn rõ ràng kia khiến y dần dần hoài nghi đây cũng không phải một giấc mộng. Trong chốc lát, ngay cả bản thân y cũng không thể nào hiểu được, cảnh tượng trước mắt này, rốt cục là thật hay là ảo?

Phong Kỵ đứng hai bên sân, ngựa Tuyệt Ảnh mang Hàn Mạc chậm rãi tiến vào giữa, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, không ngờ lại trực tiếp tiến vào bên trong đại sảnh, móng ngựa sắt giậm đạp trên mặt đất bạch ngọc, phát ra tiếng trong trẻo giữa bốn bề yên tĩnh chết chóc, tiếng vó ngựa này cũng trong trẻo lạ thường chui vào trong lỗ tai của mỗi người. Đi đến giữa đại sảnh, Tuyệt Ảnh cuối cùng cũng dừng lại, mũi đánh ra tiếng "phì phì", người cưỡi ngựa nâng tay trái lên, hơi hơi nhấc nón tre lên, lộ ra một khuôn mặt tuấn tú, không phải Hàn Mạc thì có thể là ai? Trên gương mặt tuấn tú kia mang theo nụ cười ôn hòa, hết sức đúng mực hướng về phía mọi người gật gật đầu:

- Đã lâu không gặp!

...

Lời nói rất ôn hòa, nhưng làm mọi người rất khiếp sợ, tất cả ánh mắt đều dừng lại trên khuôn mặt kia của Hàn Mạc, nhất thời chết lặng đi, không ai nói được lời nào.

Thân thể Hàn Thương lung lay, khi y rõ ràng nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia, đồng tử co vào nhanh chóng, nhưng rất nhanh, vẻ mặt khiếp sợ trên mặt y ngược lại lại biến mất, trở nên bình tĩnh trở lại, chậm rãi ngồi xuống, cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình, ánh mắt không rời khỏi gương mặt của Hàn Mạc, một bàn tay bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

Được một lúc sau, Thiết Khuê cuối cùng phản ứng lại, tiến lên hai bước, cung kính nói:

- Đại tướng... Hàn...Hàn tướng quân.

Triều đình đã ban hạ ý chỉ phong cho Hàn Thương làm Đại tướng quân quân Tây Bắc, như vậy đương nhiên không thể xem Hàn Mạc như là Đại tướng quân quân Tây Bắc được nữa.

Hàn Mạc khẽ vuốt cằm, cũng không lập tức bước xuống khỏi Tuyệt Ảnh, mà dùng một ánh mắt bình thản nhìn chủ tọa Hàn Thương ở phía trên, mà ánh mắt Hàn Thương lúc này cũng đang nhìn chính Hàn Mạc. Hai huynh đệ bốn mắt cùng nghênh đón, đúng là từ đầu đã để lộ ra sát ý không chút che dấu. Vạn Sĩ Thanh nhìn Hàn Thương một cái, tiến lên hai bước, chỉ vào Hàn Mạc trầm giọng nói:

- Hàn Mạc, ngươi dẫn Phong Kỵ giết tới đây, là muốn mưu phản làm loạn sao?

Gã hiển nhiên hiểu rõ, hiện giờ bản thân mình đã bị buộc cùng phía với cha con Hàn Huyền Đạo, nhất định phải tiến thoái cùng Hàn Thương. Hàn Thương dù sao cũng là triều đình phong làm Đại tướng quân, danh chính ngôn thuận, những lời này của hắn thốt ra, một là tất nhiên chất vấn Hàn Mạc, một nguyên nhân khác cũng là nhắc nhở các tướng lĩnh ở đây, chủ quân của quân Tây Bắc hiện nay không phải là Hàn Mạc, mà là Hàn Thương. Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng, trong số những tướng lĩnh này có lẽ có không ít người vô cùng kính nể Hàn Mạc, nhưng bọn họ cũng hiểu rõ, nếu triều đình đã ban chỉ, như vậy thì bọn họ chỉ có thể nghe theo lệnh của Hàn Thương, nếu không chính là chống lại quân lệnh, hoàn toàn có thể lấy tội mưu phản mà luận tội. Chính vì như vậy, không ít tướng lĩnh chuẩn bị tiến lên hướng về Hàn Mạc thi lễ liền do dự, không tiến thêm nữa. Hàn Mạc dẫn người giết tới trong vương phủ, hơn nữa rõ ràng đã dùng vũ lực giết chết không ít hộ vệ, đây cũng không phải là chuyện nhỏ, nếu Hàn Thương chỉ trích Hàn Mạc dẫn binh làm loạn, Hàn Mạc vẫn thật sự khó mà cãi lại.

Trách nhiệm của Vạn Sĩ Thanh không khiến biểu cảm của Hàn Mạc có chút biến hóa nào, hắn chỉ một tay giật giật cương ngựa, chậm rãi tiến lên vài bước, các tướng lĩnh nhìn thấy ngựa Tuyệt Ảnh của Hàn Mạc tiến về trước, thì đều tránh qua bên, mở ra một đường rộng cho Hàn Mạc. Tuấn mã đã tới gần Vạn Sĩ Thanh, Vạn Sĩ Thanh nhìn thấy cặp mắt mang hàn ý thấu xương kia của Hàn Mạc, đúng là không kìm được lùi sau một bước, nhưng rất nhanh liền ý thức được điều gì đó, đứng thẳng người, đối diện với ánh mắt Hàn Mạc.

- Ta còn nhớ lúc trước ngươi nói Khổng Phi bán đứng ta và bốn ngàn tướng sĩ.

Hàn Mạc nhìn vào mắt Vạn Sĩ Thanh, thong thả nói:

- Khi đó bản tướng trong lòng rất không vui. Ngươi vẫn luôn khi dễ trí thông minh của bản tướng, muốn dùng kinh nghiệm lâu năm của ngươi đùa bỡn với trí tuệ của bản tướng. Bản tướng lại không tức khắc làm khó dễ ngươi, đạo lý rất đơn giản. Bản tướng chỉ là đang suy nghĩ xem là ai đã dạy ngươi làm như vậy, trước khi chưa nghĩ thông, bản tướng có thể để ngươi tiếp tục khoe khoang cái tư cách lão luyện của ngươi.

Giọng nói Hàn Mạc rất bình tĩnh, còn tất cả những người nghe thấy lời nói này đều trở nên mặt mày biến sắc. Người Vạn Sĩ Thanh bắt đầu run lên, cơ thịt trên gương mặt già nua của gã đã giật giật, nhưng giọng nói Hàn Mạc vẫn chui vào trong tai gã:

- Trước khi bản tưởng bước vào trong tòa đô thành này, bản tướng đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện rồi. vào thời điểm bản tướng nhìn thấy ngươi xuất hiện ở nơi này, liền xác nhận được rất nhiều phán đoán của bản tướng.

Hắn thản nhiên nhìn Vạn Sĩ Thanh, gằn từng chữ:

- Ngươi tiết lộ hành tung của bản tướng và bốn ngàn tướng sĩ, làm cho chúng ta bị tập kích vào tiết Trung Phục. Ta hỏi ngươi, ngươi có đáng chết hay không?

Vạn Sĩ Thanh nhìn vẻ mặt kỳ dị kia của Hàn Mạc, đột nhiên cảm giác được điều gì đó, xoay người muốn đi, nhưng Hàn Mạc cũng đã kịp ra tay.

Không ai thấy rõ Hàn Mạc ra tay trong nháy mắt, mọi người chỉ thấy một cái bóng xẹt qua, lập tức liền nhìn thấy Huyết Đồng côn trong tay Hàn Mạc giống như một con rắn độc bay thẳng ra.

Vạn Sĩ Thanh tuy đã qua sáu mươi tuổi, nhưng thân là võ tướng Tây Bắc, thân thủ của lão cũng không giống như tuổi tác già nua, tốc độ xoay người vẫn không chậm, khi lão nhìn thấy đạo hàn quang sắc bén đó xuất hiện trong mắt Hàn Mạc là đã biết đại sự chẳng lành rồi.

Tuy trong tay lão nắm hàn đao, nhưng căn bản không dám đấu với Hàn Mạc, cái cảm giác cái chết cận kề khiến gã lựa chọn cách quay người bỏ chạy.

Tính người kỳ thực vô cùng kỳ quái, con nghé non mới sinh thì không sợ chết, ngược lại người già càng đến gần tuổi phải bỏ mạng thì đối với cái chết càng sợ hãi ghê gớm.

Vạn Sĩ Thanh sợ chết.

Nhưng người sợ chết thì thường là chết nhanh nhất, sự thật lại một lần nữa chứng minh đạo lý này.

Vạn Sĩ Thanh chưa chạy được hai bước, gã liền cảm giác được một trận đau nhức ở lưng mình, gần như là trong chớp mắt, lão cũng cảm giác được trước ngực dường như có cái gì đó bắn ra, toàn bộ thân thể lập tức trở nên bủn rủn vô lực, muốn chạy thêm một bước về phía trước cũng không thể.

Một loại cảm giác đau đớn tận xương tủy truyền khắp thân gã, gã chậm rãi cúi đầu, nhìn vào ngực của mình, chỉ thấy từ chỗ trái tim nhô ra một đoạn côn đồng. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Tất cả mọi người chứng kiến vô cùng khiếp sợ, Huyết Đồng côn trong tay Hàn Mạc trong chớp mắt đã xuyên qua cơ thể Vạn Sĩ Thanh, từ sau lưng đâm vào, lại từ trước ngực đi ra.

Hàn Mạc vẫn ngồi trên lưng ngựa, nhưng Huyết Đồng côn trong tay hắn đã giơ lên, đem Vạn Sĩ Thanh nửa sống nửa chết giơ lên giữa không trung, sau đó dồn lực quẳng một cái, toàn bộ thân thể Vạn Sĩ Thanh bay thẳng ra ngoài, "bịch" một tiếng, rơi thật mạnh trên mặt đất, ở phía trước bàn bạch ngọc của Hàn Thương mấy trượng.

Thân thể Vạn Sĩ Thanh co giật, muốn ngọ nguậy bò lên, nhưng liều mạng giãy dụa hai cái, cuối cùng không thể nhúc nhích được nữa.

- Ngươi biết là sẽ có ngày như vậy.

Hàn Mạc thản nhiên nói, dường như là đang nói với Vạn Sĩ Thanh, lại dường như đang hướng đến Hàn Thương nói chuyện, nhưng càng giống như lẩm bẩm một mình.