Hàn Huyền Xương hỏi:

- Không biết Phạm đại nhân bị bệnh gì. Việc này… đột ngột quá đi.

Phạm phu nhân tuy rằng năm nay đã gần 40 tuổi, nhưng dung mạo vẫn rất xinh đẹp, ở kinh thành cũng là một mỹ phụ có tiếng. Chẳng những tướng mạo phi phàm, mà xưa nay đối nhân xử thế rất niềm nở, mỗi lần Hàn Huyền Xương đến phủ, Phạm phu nhân đều tươi cười vui vẻ chào đón nhiệt tình. Nhưng hôm nay, Phạm phu nhân có vẻ rất ngượng ngập, thái độ lúng túng thấy rõ, nghe Hàn Huyền Xương hỏi vậy, quanh co nói:

- Cái này… cái này… là bệnh cũ…

- Bệnh cũ?

Hàn Huyền Xương nhíu mày, hỏi:

- Ta chưa từng nghe ông thông gia có bệnh.

Dừng một chút, thấy Phạm phu nhân có vẻ mất tự nhiên, liền nói:

- Như vậy đi, để ta gặp ông ấy một chút, ta sẽ không quấy rầy đâu.

- Không thể!

Phạm phu nhân thất thanh la lên, nhưng lập tức biết thất thố, vội nói:

- Lão gia… lão gia quả thật đã ngủ. Hàn đại nhân… hay là khi khác lại tới.

Hàn Huyền Xương trong lòng cực kỳ nghi hoặc, trầm giọng:

- Phạm phu nhân… đã xảy ra chuyện gì?

Phạm phu nhân run rẩy, lập tức lắc đầu:

- Cũng không… không có chuyện gì cả.

Lại lặng yên một lát, mới nói tiếp:

- Hàn đại nhân, lão gia đang nghỉ tạm, ta thân là nữ nhi, không tiện ở lâu… ngài… có dùng trà không?

Bà thực sự đã phải công khai đuổi khách.

Hàn Huyền Xương tất nhiên nhận ra ý tứ của Phạm phu nhân, ngẫm nghĩ một chút, rốt cuộc nói:

- Vậy, để ông ấy nghỉ ngơi. Cáo từ!

Xoay người rời đi.

Mới được vài bước, Phạm phu nhân đột nhiên kêu lên:

- Hàn đại nhân!

Hàn Huyền Xương dừng chân, quay lại hỏi:

- Phạm phu nhân có gì cần chỉ giáo?

Phạm phu nhân khẽ thở dài, do dự một lúc, mới hỏi:

- Tiểu Thiến… có tin tức gì không? Bọn họ có khỏe không?

Hàn Huyền Xương im lặng vuốt cằm:

- Phu nhân không cần lo lắng, bọn họ rất ổn!

Phạm phu nhân nhẹ nhàng thở ra, cúi người xuống:

- Thiếp thân không thể tiễn xa, Hàn đại nhân đi thong thả.

Hàn Huyền Xương gật đầu, lúc này mới cất bước.

Đến khi Hàn Huyền Xương khuất dạng, Phạm phu nhân lúc này mới nhíu mày, lại nghe thấy một trận ho khan từ phía sau vội vàng xoay người, thì thấy hai nha hoàn đang dìu Lão thái quân đi ra.

Phạm phu nhân bước lên phía trước đỡ Lão thái quân, dìu bà ngồi xuống ghế, lúc này mới hạ giọng:

- Lão thái quân, người nói… Hàn Huyền Xương đến thăm dò chúng ta thật hay giả? Chuyện của lão gia, hắn không biết gì sao?

Lão thái quân tuy rằng đã già, đôi mắt trũng sâu nhưng ánh nhìn vẫn rất linh mẫn, lắc đầu:

- Hàn Huyền Xương không biết. Thái độ của hắn không phải là dối trá.

Lập tức thản nhiên nói:

- Hắn nếu thực sự có liên quan đến việc Ngạo nhi bị giam lòng, chỉ sợ cũng không dám đến cửa phủ chúng ta, chẳng lẽ hắn không sợ chúng ta nhân cơ hội đó bắt lấy hắn?

Phạm phu nhân lo lắng ra mặt:

- Lão thái quân, chúng ta… chúng ta cứ như vậy tiếp tay cho Hàn Huyền Đạo? Hắn phái người lại đây thông báo nói lão gia có việc không thể hồi phủ, có đến mười phần là người đã bị giam lỏng rồi, chúng ta vì sao còn giúp hắn giấu diếm việc này?

- Không phải giúp hắn giấu diếm, mà là bảo vệ Ngạo nhi.

Lão thái quân bình tĩnh nói, bà cả đời này quen gió to sóng lớn, xử sự không sợ hãi:

- Ngạo nhi hiện giờ ở trong tay Hàn Huyền Đạo, chúng ta tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ. Hàn Huyền Đạo bây giờ một tay che cả bầu trời. Hắn đã dám giam lỏng Ngạo nhi thì phải là không biết sợ hãi là gì nữa rồi. Nếu làm bung bét ra, tính mạng của Ngạo nhi sẽ bị uy hiếp.

Phạm phu nhân đôi mắt đỏ hoe:

- Lão thái quân, chúng ta hiện tại nên làm gì? Cứ để yên như vậy sao?

Lão thái quân lắc đầu:

- Hàn Huyền Đạo tạm thời sẽ không dám xuống tay với Ngạo nhi. Phạm gia ta cũng không phải Hàn Huyền Đạo nói muốn trừ là trừ.

Bà ho khan một hồi, mới tiếp tục nói:

- Hàn Huyền Đạo rất sốt ruột, hắn sợ hãi sẽ có biến cố, cho nên ra tay trước để chiếm ưu thế, chỉ tiếc, đôi khi làm việc quá nôn nóng, ngược lại bịt kín đường lui của chính mình.

Phạm phu nhân lấy khăn tay ra, lau nước mắt:

- Những năm gần đây, Hàn Huyền Đạo tỏ ra là một người quân tử, không thể tưởng được hắn đúng là nhân vật âm hiểm giả dối như vậy.

- Việc cần nhanh thì phải nhanh.

Lão thái quân chậm rãi nói:

- Có một số việc không thể không làm ngay. Ngược lại có một số việc phải từ từ mà tới.

Xuống tay trước, tuy rằng là vì mạnh, nhưng cũng cần đúng thời điểm, nếu cứ xăm xăm tiến tới, ngược lại, sẽ khiến chính mình gặp nguy hiểm.

Phạm phu nhân đáp:

- Lão thái quân, hiện giờ toàn bộ kinh thành đều ở trong tay Hàn Huyền Đạo, nghe nói… nghe nói Tây Bắc quân cũng đã ở trong tay con trai hắn. Hiện giờ… ông ngoại của Định nhi cũng đã bị hắn kiểm soát…chúng ta… chúng ta chỉ sợ là tai vạ đến nơi rồi…

Lão thái quân liếc Phạm phu nhân một cái, nghiêm nghị nói:

- Gặp chuyện đừng vội, nội kinh thành trong tay hắn, chẳng lẽ ngoại kinh thành cũng trong tay hắn? Chúng ta hiện tại phải làm, chính là án binh bất động. Chỉ có thể nhẫn nại.

Đôi mắt của bà lóe lên hào quang cổ quái:

- Chưa hạ màn, chưa thể biết ai thắng ai thua. Hàn Huyền Đạo… thật có thể độc bá Đại Yến sao?

Phạm phu nhân nghi hoặc:

- Nhưng hiện giờ quan viên Hàn gia trải rộng từ vua xuống quan, có người nào có thể là địch thủ của bọn họ? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

- Hàn Huyền Xương hôm nay đến tận đây, đó chính là sơ hở.

Lão thái quân cười lạnh:

- Hàn Huyền Đạo làm chuyện này, Hàn Huyền Xương không biết. Hai anh em hắn đã xuất hiện hố sâu ngăn cách. Sự tình chung quy vẫn có thể xoay chuyển. Lão thân chờ xem, Hàn Huyền Đạo tiếp theo sẽ làm như thế nào?

Lão nhân gia thì thầm:

- Đánh rắn đánh ba roi, không đến thời cơ, ngàn vạn lần không thể ra tay…

Hoàng hôn, Hàn Huyền Xương rời khỏi nha môn, vừa mới đến trước phủ đệ, chưa kịp xuống xe, đã có người nghênh đón:

- Tam lão gia, Đại lão gia cho mời.

Hàn Huyền Xương vén mành lên nhìn, thấy đúng là Hàn Ẩn quản gia Hộ bộ Thượng thư phủ.

Hàn Huyền Xương nhíu mày, xuống xe, thản nhiên:

- Ngươi về trước đi, ta sẽ đến ngay.

Cũng không nói chuyện tiếp với Hàn Ẩn, mà đi thẳng vào trong phủ.

Hàn phu nhân ở đại sảnh đang nói chuyện với Hồng Tụ, nhìn thấy Hàn Huyền Xương chậm rãi trở về, sắc mặt không tốt, liền hỏi:

- Đi đâu về mà mặt dài thượt ra vậy, lại có chuyện gì à?

Hàn Huyền Xương tất nhiên sẽ không kể cho Hàn phu nhân nghe, chỉ khiến bà thêm lo lắng, miễn cưỡng nói:

- Công vụ nhiều việc, có chút mệt mỏi, không có chuyện gì cả. Ta rửa ráy chút rồi thay xiêm y.

Định đi, đột nhiên nhớ đến chuyện gì, quay đầu lại dặn:

- Phu nhân, buổi tối ta không dùng cơm ở nhà.

Hàn phu nhân nhíu mày:

- Lão gia đi đâu?

- Đại ca kêu ta qua bên kia?

Hàn Huyền Xương bụng đầy tâm sự, cũng không nhiều lời, đi thẳng ra phía sau rửa mặt thay thường phục.

Chờ ông thay đổi xiêm y xong, đi ra phủ, Hàn phu nhân đã bước đến, vẻ mặt lo lắng:

- Bên kia có nói lão gia sang có chuyện gì không?

Hàn Huyền Xương lắc đầu:

- Đại ca không gọi, ta cũng sẽ sang bên đó, cũng muốn tự mình đi thăm phụ thân đại nhân một lần.

- Lão gia chờ chút, thiếp cùng muốn đi cùng.

- Không được!

Hàn Huyền Xương lập tức đáp:

- Nàng ở lại trong phú.

Hướng sang Hồng Tụ nói:

- Hồng Tụ, chăm sóc mẫu thân thật tốt!

Hàn phu nhân kéo cánh tay chồng, mày nhăn lại:

- Lão gia có thể đi thăm gia gia, vì sao không cho thiếp theo?

Hàn Huyền Xương cũng nhíu mày:

- Phu nhân, đã khuya, lúc khác có thời gian, ta cùng nàng sang bên đó!

- Lão gia gạt thiếp!

Hàn phu nhân la lên:

- Lão gia, bên kia vì sao đột nhiên cần gặp? Hắn… hắn muốn làm gì?

Hàn Huyền Xương nhíu mày, nhanh chóng giãn ra, rồi dịu dàng:

- Phu nhân, nàng không cần phải lo lắng. Hiện giờ đại ca chưởng quản triều chính, ta thân là Lễ bộ Thượng thư, đại ca nói vậy chắc có việc công, chứ có thể có chuyện gì được.

Ông nắm tay Hàn phu nhân, ân cần:

- Nàng không cần cả ngày sợ bóng sợ gió, mọi việc đều tốt, đừng có nghĩ ngợi phức tạp.

Quay sang Hồng Tụ dặn dò:

- Hồng Tụ, con dìu mẫu thân về trước, ta xong việc, sẽ về ngay.

Hàn phu nhân nắm tay Hàn Huyền Xương không chịu buông.

Hàn Huyền Xương than nhẹ một tiếng, lúc này cũng không e ngại Hồng Tụ, liền ôm lấy Hàn phu nhân, dịu dàng:

- Nàng ăn cơm trước, ta sẽ sớm trở về. Không cần lo lắng.

Dừng một chút, hạ giọng thì thầm:

- Cả đời này, có hai việc khiến ta tự hào. Một là cưới được một người vợ tốt. Hai là sinh được một đứa con quý hóa. Có hai điều này, còn mong gì nữa.

Nhẹ nhàng buông Hàn phu nhân, không nói thêm lời nào, xoay người liền đi.

Ông đi được vài bước, Hàn phu nhân đột nhiên kêu lên:

- Lão gia, thiếp cũng có lời muốn nói.

Hàn Huyền Xương chắp tay sau lưng dừng chân, nhưng không quay đầu lại.

Hàn phu nhân nhìn bóng dáng chồng, đôi mắt hơi đỏ:

- Cả đời này, thiếp cũng có hai điều hạnh phúc, thứ nhất là được gả cho chàng, thứ hai… là sinh được một đứa con quý hóa!

Hàn Huyền Xương nghe vậy liền cười ha hả, quay đầu lại, trìu mến nhìn Hàn phu nhân, không nói thêm lời nào, sải bước đi ra cửa.

Hộ bộ Thượng thư phủ.

Hàn Huyền Đạo ngồi ở trong cái đình nhỏ trong sân viện, đang là cuối thu, ban đêm, trời có chút se lạnh. Ông ta dựa vào ghế, hai tay khoanh trước ngực, hai mắt nhắm chặt, dường như đã ngủ.

Hàn Huyền Xương mặc y phục nhẹ nhàng, đi vào trong viện, ngồi đối diện Hàn Huyền Đạo, nhìn ông ta, cũng không nói lời nào.

Một lúc sau, Hàn Huyền Đạo mới lặng yên mở to mắt, thản nhiên nói:

- Người ta nói anh em như tay chân, tay chân không thể bỏ, Huyền Xương, ngươi cảm thấy lời này có đạo lý không?

Hàn Huyền Xương vẻ mặt bình tĩnh, chậm rãi:

- Đại ca cảm thấy lời ấy có đạo lý không?

Hàn Huyền Đạo ngồi thẳng dậy, nâng ly trà lên, nhấm một ngụm, lúc này mới nói:

- Anh em như chân tay, lời ấy tất nhiên không sai. Hàn tộc ta có thể có hôm nay, đúng là nhờ anh em như chân tay cùng nhau cố gắng.

Dừng một chút, nhìn chằm chằm vào Hàn Huyền Xương:

- Tuy nhiên, chân tay có thể đả thương địch thủ, nhưng không nghĩ có lúc, có thể vì cầm dao nhỏ mà làm thương chính mình, ngươi nói có đúng không?

Hàn Huyền Xương thản nhiên cười:

- Đại ca nói chuyện không cần vòng vo. Huyền Xương từ nhỏ đến lớn, cho đến bây giờ đều cực kỳ tôn kính đại ca, việc gì cũng tận tâm làm.

Dừng một chút, nhìn thẳng vào mắt Hàn Huyền Đạo:

- Hôm nay nếu đại ca không gọi, ta cũng muốn tới thỉnh giáo mấy việc.