Hàn Huyền Đạo nhìn chăm chăm Hàn Huyền Xương, sau một lúc, lắc đầu nói:

- Không được, mọi việc của Đại Yến hiện giờ chỉ có ta và đệ làm chủ, đệ… không có quyền yêu cầu ta làm bất cứ chuyện gì.

Hàn Huyền Xương trong mắt hiện ra vẻ tàn khốc:

- Việc này không liên quan gì tới phụ thân ta, sao huynh phải lôi người vào? Phụ thân tuổi tác đã cao, huynh vì sao còn muốn quấy rầy sự thanh tịnh của lão gia?

- Tuổi tác cao không có nghĩa là vô dụng.

Vẻ dịu dàng trên mặt Hàn Huyền Đạo trong nháy máy liền biến mất:

- Ngươi đừng quên lúc trước khi phụ thân ngươi còn làm quan ở kinh thành, bao nhiêu nguy hiểm đe dọa Hàn tộc đều bị ông ấy cùng gia phụ ngăn lại hết. Không có ông ấy, Hàn gia ta không có hôm nay.

- Huynh nếu biết bọn họ đã vì Hàn gia hi sinh lớn như vậy, vì sao tới lúc già rồi huynh vẫn không cho họ được hưởng chút an bình?

Hàn Huyền Xương bỗng nhiên đứng dậy, cực kỳ phẫn nộ:

- Huynh làm nhiều việc không muốn người ngoài biết, ta cũng không có hứng thú quản, nhưng huynh không thể làm thương tổn phụ thân ta. Bây giờ ta sẽ đưa người rời khỏi đây, ta muốn quay về Đông Hải. Huynh muốn làm gì với Đại Yến đều là việc của huynh.

Ông quay người đi, chỉ có điều, mới được hai bước, liền cảm thấy choáng váng, loạng choạng bám vào cột đá trong đình.

Hàn Huyền Đạo đứng dậy đi đến, thản nhiên nói:

- Quay về Đông Hải? Muốn về Đông Hải ngủ đông sao?

- Có độc!

Hàn Huyền Xương nắm chặt tay, bám vào cây cột chậm rãi quay người lại, trên mặt không có chút giận dữ, ngược lại, rất bình tĩnh nói:

- Bọn họ nói đúng, ngươi đã bị quyền thế che mờ mắt, ngươi không còn là đại ca của ta nữa, hãy để phụ thân quay về Đông Hải, nếu ngươi còn thừa nhận mình là con cháu Thiên Nhai công.

Hàn Huyền Đạo nhìn Hàn Huyền Xương, mặt không chút thay đổi:

- Ngươi sẽ không chết… nhưng ngươi nếu không muốn giúp ta trị vì thiên hạ, ta sẽ giúp ngươi. Từ nay về sau, ngươi có muốn làm gì cũng không làm nổi rồi.

Hàn Huyền Xương còn định nói tiếp, nhưng đầu óc đột nhiên u u mê mê, hỗn độn một mảnh, dường như trong nháy mắt thấy rõ hết mọi việc đã trải qua trong đời, nhưng lại nhanh chóng trở nên mơ hồ mù mịt, hơn nữa, rất nhiều việc lẫn lộn vào nhau, rất nhanh, ánh mắt ông lạc dần đi, thân hình chậm rãi đổ xuống.

Hàn Huyền Đạo lạnh lùng nhìn Hàn Huyền Xương chậm rãi té trên mặt đất, nhấc từng bước đi lên, ngồi xuống bên cạnh Hàn Huyền Xương, lúc này, ánh mắt ông đã dại ra, trong đáy mắt dường như không còn chút ánh sáng nào nữa.

Hàn Huyền Đạo nhìn đôi mắt không còn thần trí đó, khẽ thở dài:

- Ngươi chớ trách ta?

Trong rượu không có độc, mà trong chén có độc.

Không lấy chén đồng mà lấy chén ngọc, chỉ vì chất đồng sẽ để lộ chất độc, mà ngọc thì không.

Độc trong chén gọi là "túy sinh mộng tử" (mơ màng như người say rượu).

Trước đây Hàn Mạc có sử dụng "vong tình thủy" hủy trí nhớ của Thái tử, nay Hàn Huyền Đạo dùng "túy sinh mộng tử" phá hoại toàn bộ não bộ của Hàn Huyền Xương, từ nay, Hàn Huyền Xương chẳng khác nào sống thực vật, nếu không có kỳ tích, cả đời này sống cũng như chết, mãi mãi không còn tri giác.

Lúc này, Hàn Ẩn vội vàng đến, nhìn thấy cảnh tượng trong đình, sâu trong đáy mắt hiện ra tia nhìn cổ quái, nhưng vẫn tiến lên, hạ giọng:

- Lão gia, Đông Hoa thính Mục Tín có tin cấp báo.

Hàn Huyền Đạo nhíu mày, nhìn Hàn Huyền Xương, lệnh:

- Đưa hắn đi, canh giữ cẩn thận, ta muốn biết, tiểu tử kia có dám mặc kệ cha mẹ sống chết, vĩnh viễn ở lại Nam Dương?

Hàn Ấn vâng một tiếng, huýt sáo một tiếng, lập tức có một bóng đen phi nhanh tới, Hàn Ẩn bảo:

- Đem Lão Tam đi, trông chừng cẩn thận.

Hàn Huyền Đạo hìn bóng đen cõng Hàn Huyền Xương trên lưng rời khỏi, lúc này mới bước nhanh đi gặp Mục Tín.

Cái bóng đen kia là thủ hạ của Hàn Ẩn, hắn tất nhiên hiểu được ý tứ chủ nhân, biết phải mang Hàn Huyền Xương đi đâu, trong bóng đêm, lưng cõng Hàn Huyền Xương đi ra bằng cánh cửa nhỏ bên cạnh đình, theo một con đường mòn không bóng người, bước như bay.

Đến một cái núi giả, Ảnh Tử Vệ xoay người rẽ sang một hướng khác, thình lình từ sau ngọn núi gia kia có một bóng người thoát ra cực nhanh, tốc độ cực nhanh.

Ảnh Tử Vệ giật mình kinh hãi, tất nhiên không thể tưởng tượng trong phủ còn có người ra tay với mình, hắn lúc này lưng cõng Hàn Huyền Xương, chỉ có thể đưa một tay ra, con dao găm trong tay đâm thẳng vào bóng người, đồng thời thân hình khẩn trương thối lui ra phía sau.

Ảnh Tử Vệ dưới tay Hàn Huyền Đạo đều là những kẻ có võ công cực cao.

Bóng dáng sau núi giả dường như cũng không thể tưởng được Ảnh Tử Vệ phản ứng nhanh như thế, lắc mình tránh khỏi con dao găm.

Ảnh Tử Vệ một kích chưa trúng, lùi phía sau, mơ hồ thấy đối phương là một công tử áo gấm, ngưng thần nhìn kỹ, giật mình kinh hãi:

- Tam thiếu gia!

Là Tam thiếu gia Hàn Tân!

Ảnh Tử vệ các đại thế gia, ngày thường cải trang làm tôi tớ trong phủ, có thể là người chăn ngựa, có thể là phu xe, thậm chí là người hầu nam canh cửa, chỉ lúc nào cần chấp hành mệnh lệnh, bọn họ mới hóa thân thành Ảnh Tử vệ, cho nên đối với hình dáng của Hàn Tân dĩ nhiên cực kỳ quen thuộc. Đọc Truyện Online Tại TruyệnFULL.vn

Hàn Tân nghe Ảnh Tử vệ kêu lên Tam thiếu gia, lúc này mới hỏi:

- Nửa đêm, ngươi đi gặp quỷ à? Chạy cái gì mà chạy, làm ta hết hồn, còn tưởng kẻ trộm.

Ảnh Tử vệ vội đáp:

- Là tiểu nhân hồ đồ.

Không dám nhiều lời, liền tiếp tục đi.

Hàn Tân đột nhiên hỏi:

- Nửa đêm, ngươi cõng ai trên lưng?

Vừa nói vừa tiến lại gần, Ảnh Tử vệ né tránh, Hàn Tân lạnh lùng:

- Không được cử động!

Hàn Tân dẫu sao cũng là thiếu gia, Ảnh Tử vệ nghe vậy lập tức không dám đi tiếp, có ai ngờ lúc này tay phải Hàn Tân nắm một con dao găm nhanh như điện giật đâm thẳng vào bụng Ảnh Tử vệ.

Lần này tấn công đột ngột, Ảnh Tử vệ không thể tưởng tượng Hàn Tân sẽ ra tay với mình, cũng may từ nhỏ đã luyện võ, bất kể thời thời khắc nào cũng cảnh giác cực cao, Ảnh Tử vệ liền có phản ứng, một tay ngăn cản dao găm của Hàn Tân, hai chân tìm cách tránh né.

- Chát.

Hai thanh dao găm chạm nhau tóe lửa, Ảnh Tử vệ lắc mình né tránh, chưa kịp đề phòng, tay trái Hàn Tân đã thình lình vươn tới, lần này tốc độ rất nhanh bóp chặt cổ Ảnh Tử vệ.

Ảnh Tử vệ không kịp hự tiếng nào, Hàn Tân dốc toàn lực siết chặt, Ảnh Tử vệ hai mắt trợn ngược, đầu gục xuống, cả người cắm xuống đất.

Hàn Tân giải quyết Ảnh Tử vệ xong liền tiến lên ôm lấy Hàn Huyền Xương, thấp giọng nói:

- Tam thúc, Tam thúc…

Chỉ thấy Hàn Huyền Xương hai mắt vẫn mở, nhưng không hề có chút thần trí, đờ đẫn ngây dại.

Hàn Tân cắn răng, ôm Hàn Huyền Xương vào ngực, giọng run run:

- Tam thúc, không phải sợ, có Tân nhi ở đây, Tân nhi sẽ mang người đi.

Nhìn xung quanh, ngoài một khối thi thể, không có ai khác, liền xốc Hàn Huyền Xương lên lưng, hướng sang một con đường nhỏ khác đi tới.

Hộ bộ Thượng thư phủ rộng lớn, người bình thường vào phủ rất dễ bị lạc đường, nhưng Hàn Tân nhắm mắt lại cũng biết con đường nào an toàn, không bị ai phát hiện.

Gã theo con đường nhỏ đi được một lát, liền quẹo vào một rừng cây nhỏ, sau đó, xuyên qua cánh rừng, trèo tường mà ra.

Trong rừng vô cùng âm u, không hề có ánh sáng, Hàn Tân cõng Hàn Huyền Xương nhanh chóng đi tới, mắt đã thấy sắp xuyên qua cánh rừng, đột nhiên thấy phía trước hiện ra một bóng người, dường như đã đợi sẵn đó từ bao giờ.

Hàn Tân trong lòng trầm xuống, dao găm trong tay, dừng bước chân, mơ hồ thoáng thấy người nọ cũng đang nhìn mình, định thần nhìn kỹ, cả kinh thốt lên:

- Ẩn bá… là người…

Ở trên đường ngăn cản gã, chính là Hàn Ẩn.

Hàn Tân mày nhăn lại đã thấy Hàn Ẩn bước tới, gã liền lập tức nâng tay lên, dao găm đặt ngang trước ngực:

- Ẩn bá… không được lại gần… ta không đả thương người…

Hàn Ẩn cách Hàn Tân chừng ba bốn bước chân, dừng lại, than nhẹ một tiếng:

- Tam thiếu gia, ngươi tự thấy võ nghệ của ngươi có thể là đối thủ của ta sao?

- Đánh không thắng cũng phải đánh!

Hàn Tan kiên định nói:

- Ẩn bá, người hãy để ta rời khỏi, chẳng lẽ người muốn nhìn Tam thúc như vây sao? Phụ thân điên rồi, ông… ông không ngờ có thể hạ thủ với cả…

Nói tới đây, một cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, đau đớn tột độ.

Hàn Ẩn nhìn xoáy vào Hàn Tân, hỏi:

- Ngươi làm như vậy, không sợ lão gia biết sau sẽ trút giận lên mình sao?

Hàn Tân thản nhiên:

- Ông ấy nếu đến con mình cũng muốn giết, vậy thì cứ giết, ta nếu đã dám làm, sẽ không sợ hậu quả.

- Tam thiếu gia, ta không nhìn lầm người.

Hàn Ẩn thở dài:

- Con cháu Hàn tộc, ngươi là người tình nghĩa nhất.

Haj giọng thì thầm:

- Ngươi băng qua tường, tuyệt không được đi sang bên trái, bên kia có trạm canh gác ngầm của Hàn gia, đi bên phải chừng ba mươi bước, đối diện một cái hồ nhỏ, bên trong ngày thường đều có một chiếc xe ngựa, ngươi mang Tam lão gia đi qua cái ngõ nhỏ bên trái…

Nói tới đây, khẽ thở dài:

- Hiện tại tuyệt không thể ra khỏi thành, việc này sẽ bị lão gia phát hiện ngay, khi ngươi còn chưa kịp ra khỏi thành, lão gia đã lùng sục khắp thành, các ngươi chắc chắn không thể thoát.

Hàn Tân nghe Hàn Ẩn nói như vậy, bất ngờ nói:

- Ẩn bá… người… thả ta đi!

- Đi nhanh đi!

Hàn Ẩn lắc mình tránh ra, nhắm mắt lại.

Hàn Tân nhìn Hàn Ẩn, rốt cuộc nói:

- Đa tạ!

Rồi nhanh chóng bước đi về phía trước, đi vài bước, Hàn Ẩn đột nhiên nói:

- Tam thiếu gia chờ một chút.

Hàn Tân trong lòng trầm xuống, lập tức quay đầu lại:

- Người đổi ý!

- Nhớ kỹ, ít nhất trong vòng hai canh giờ, ngươi phải tìm được chỗ bí ẩn giấu Tam lão gia, hơn nữa, tuyệt đối không để cỗ xe ngựa kia để lộ dấu vết.

Hàn Ẩn nói gấp gáp:

- Không được tin tưởng bất cứ kẻ nào.

- Ta hiểu!

Hàn Tân gật đầu:

- Ẩn bá, hãy bảo trọng.

Rồi không nói nhiều, nhanh chóng rời khỏi.

Hàn Ẩn nhìn Hàn Tân khuất bóng trong rừng, sau một lúc không nói gì, mới khẽ lắc đầu thở dài:

- Lão gia, những việc người làm, là đúng hay sai?