Hàn Tín Nguyên tiếng chưa dứt, Hàn Mạc đã sầm mặt xuống, đao phong như muốn dí sát hơn, Hàn Tín Nguyên không đợi Hàn Mạc kịp động thủ, đã vội la lên:

- Ngũ thiếu gia tha mạng, ta xin nói thật. Phủ Lễ bộ Thượng thư hiện giờ đã bị nghiêm mật theo dõi, Đại lão gia phái rất nhiều người theo dõi phủ Lễ bộ Thượng thư, không cho phép bất cứ kẻ nảo tùy ý xuất nhập. Tam lão gia cho đến khi ta rời kinh, đã rất nhiều ngày không đến nha môn, tuy rằng nói là dưỡng bệnh trong phủ, nhưng hạ quan… hạ quan nghe được tin nói là mất tích.

Thấy Hàn Mạc vẫn lạnh băng nhìn mình, gã vội tiếp:

- Còn có… Đại Lý tự khanh Hồ đại nhân, Binh bộ Thượng thư Phạm đại nhân cũng đã rất nhiều ngày chưa tới nha môn. Hiện giờ, trong kinh, lục bộ cửu ti đều do Đại lão gia quản. Ngay cả người được Thánh thượng cực kỳ tin tưởng Cửu môn Đề đốc Lục Anh Quý cũng đã bị bãi quan miễn chức, ta mới nhận được tin, cha con Lục Anh Quý trên đường hồi hương đã bị… đã bị thích khách ám sát, cả nhà già trẻ 17 người không ai sống sót.

Hàn Mạc nắm chặt đao, đến nỗi nổi gân xanh, mặt không chút thay đổi, lạnh cực độ, đôi mắt nồng đậm sát ý.

Hàn Tín Nguyên không dám nhúc nhích, trên trán mồ hôi lạnh túa ra.

Hàn Mạc chậm rãi thu hồi đao, lạnh lùng nhìn Hàn Tín Nguyên, hỏi:

- Hàn Huyền Đạo phái ngươi tới, sai ngươi nói gì?

Hàn Tín Nguyên thấy Hàn Mạc thu đao, nhẹ nhàng thở ra, lau trán rồi vội đáp:

- Ngũ thiếu gia, Đại lão gia nói, tất cả mọi người đều là con cháu Hàn thị, tất cả hiểu nhầm đều có thể bỏ qua. Hiện giờ Hàn gia ta đúng là lúc cần dùng người. Đại lão gia nguyện cùng ngài gỡ bỏ hiềm khích, chỉ cần ngài nguyện ý trao binh quyền lại cho Đại thiếu gia, ông ấy cam đoan tất cả người nhà ngài sẽ an toàn. Hơn nữa, khi ngài trở về kinh, có thể đem Tứ đại Ngự Lâm doanh giao cho ngài.

Hàn Tín Nguyên thật cẩn thận nhìn sắc mặt Hàn Mạc, thấy trên gương mặt hắn bao phủ màn sương lạnh, trống ngực đánh thình thịch, cẩn thận nói:

- Đại lão gia nói, Đại Yến chúng ta phải bình định Bắc Khánh, thu phục Nam Phong, mà Ngũ thiếu gia trí dũng vô song, sẽ có cơ hội kiến lập công lao, lưu danh thiên cổ.

Hàn Mạc lạnh lùng:

- Trả lại binh quyền?

Hàn Tín Nguyên thấy sắc mặt Hàn Mạc không tốt, vội vàng nói:

- Đây … đều là Đại lão gia nói. Đại lão gia… Đại lão gia còn nói Ngũ thiếu gia là người có hiếu, nhất định… nhất định sẽ không cự tuyệt.

Hàn Mạc giận giữ:

- Muốn dùng người thân của ta uy hiếp ta giao binh quyền? Hàn Huyền Đạo hắn thật đúng là xem ta như đứa trẻ lên ba.

Trầm giọng nói:

- Người đâu!

Lập tức có hai gã giáp sĩ như lang như hổ tiến vào, Hàn Tín Nguyên sắc mặt đại biến, mơ hồ cảm thấy sự tình không ổn.

Hàn Mạc liếc Hàn Tín Nguyên thản nhiên nói:

- Người này muốn mưu đồ phản loạn, tống giam vào ngục. Nguồn: http://truyenfull.vn

Hàn Tín Nguyên choáng váng, thật sự không biết mình mưu phản khi nào, mà Hàn Mạc nói năng rất hùng hồn, gã còn chưa kịp nhiều lời, hai giáp sĩ đã tiến lên, dẫn gã ra ngoài.

Hàn Tín Nguyên vội kêu lên:

- Ngũ thiếu gia… ngài không thể làm vậy… Ta chưa bao giờ có ý mưu phản…

Tiếng gào nhỏ dần…

Gã không biết, trận này Hàn Mạc bắt người, liền khép tội mưu phản, căn bản không dông dài nhiều lời.

Nghĩ đến tình hình trong kinh thành đúng như dự kiến, Hàn Mạc tay nắm chặt, rồi nâng lên, đập mạnh xuống, rắc, một thanh âm vang lên, cái bàn gỗ lớn đúng là bị chém thành hai nửa.

Hàn Mạc đồng tử co rút, sát ý nồng đậm, âm thanh lạnh lùng:

- Hàn Huyền Đạo, việc đã đến nước này, ngươi không chết thì ta chết.

Đêm thu se lạnh, Hàn Mạc ở trước đại phủ chờ đợi, bên cạnh hắn, Thiết Khuê và mấy tướng lĩnh tâm phúc của Hàn Mạc một đám khôi pháp chỉnh tề, nghiêm nghị mà đứng.

Trên con phố dài phía trước, một chiếc xe thoạt nhìn rất bình thường từ từ tiến đến, Hàn Mạc nhìn thấy chiếc xe, lập tức sửa sang y phục, tiến ra đón, các tướng lĩnh phía sau cũng vội vàng đi theo.

Xe ngựa tới gần, dừng lại trước cửa phủ, Hàn Mạc ã bước đến, bên cạnh xe ngựa, một gã kỵ sĩ áo xám nhấc nón tre lên, hướng về Hàn Mạc chắp tay nói:

- Tham kiến Đại tướng quân.

Chính là Thi Liên Vân vẫn hầu hạ bên cạnh Quỷ cốc Trang Uyên.

Hàn Mạc chắp tay đáp lế:

- Thi huynh đi đường vất vả rồi.

Lúc này Thiết Khuê cũng đã đi lên nhấc màn xe, một nữ tử trùm mạng che mặt bước ra, Hàn Mạc vội vàng nắm lấy tay nàng, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng:

- Chỉ nhi!

Nữ tử trùm khăn che mặt, tất nhiên là Tiêu Linh Chỉ.

Tiêu Linh Chỉ hạ khăn che mặt xuống để lộ gương mặt xinh đẹp, nhìn Hàn Mạc cười đắm đuối, lòng chỉ muốn lao vào vòng tay ôm ấp của hắn, nhưng lúc này bên cạnh có mấy tướng lĩnh, nàng cũng không dám.

Đúng lúc đó, nghe từ trong xe có hai tiếng ho khan, Hàn Mạc cười ha hả, biết là người bên trong nhắc nhở không nên thấy giai nhân mà quên ngay sư phụ, Thi Liên Vân xuống ngựa, định bước lên đỡ Trang Uyên nhưng Hàn Mạc đã xua tay, tự mình lên xe, vào thùng xe, thấy Trang Uyên một thân hắc bào mới tinh, ngồi trên miếng lót êm ái, trong thùng xe bày không ít rượu, hiểu là Tiêu Linh Chỉ đã lo liệu chu đáo. Trang Uyên nửa tỉnh nửa say nhìn thấy Hàn Mạc, nhếch miệng cười nói:

- Ta còn tưởng vợ chồng các người gặp lại nhau sau thời gian ly biệt sẽ chẳng còn nhớ đến lão nhân ta nữa chứ.

Hàn Mạc đầu tiên thi lễ kính cẩn, sau mới dám phóng khoáng cười:

- Có thể quên bất kỳ ai trong thiên hạ, không dám quên lão nhân gia.

Bước lên, cẩn thận ôm Trang Uyên, cung kính nói:

- Sư phụ, đồ nhi đã chuẩn bị sẵn một hầm rượu ủ 10 năm, đủ cho lão nhân gia người uống.

Trang Uyên nghe vậy, mắt sáng rực, thúc giục:

- Mau mang ta đi, mau mau…

Cứ như thể nếu chậm một chút thì rượu kia sẽ bay hơi mất.

Hàn Mạc khỏe như trâu, ôm Trang Uyên một cách thoải mái, xuống xe ngựa, mấy tướng lĩnh thuộc hạ nhìn thấy cảnh đó vô cùng ngạc nhiên.

Bọn họ biết tối nay đón một vị khách quý, nhưng là ai, địa vị như thế nào, thì không hề hay biết. Lúc này thấy Hàn Mạc ôm một lão già gầy yếu bước xuống xe, đều cảm thấy kinh ngạc, hơn nữa, qua quan sát thì cũng có thể thấy, lão già này là người tàn phế.

Chỉ có điều bọn họ thấy Hàn Mạc đối với lão già này vô cùng cung kính, trong lòng không khỏi tò mò, đoán không ra thân phận của lão già này.

- Mau mời sư phụ vào phủ.

Hàn Mạc ôm Trang Uyên xuống xe, Tiêu Linh Chỉ đã nói:

- Ban đêm gió lạnh, sức khỏe sư phụ không tốt, không được để người nhiễm lạnh.

Hàn Mạc trong lòng hiểu, Trang Uyên bị nhốt trong Bát quái vây mấy năm, nơi đó hơi ẩm rất lớn, tứ chi đều bị phế, cơ thể thương tổn nặng, hiện giờ đang tiết thu, trời lạnh, rất dễ nhiễm phong hàn, liền vội vàng ôm Trang Uyên vào phủ, đám tướng lĩnh phía sau nhanh chân đuổi theo.

Vừa vào phủ, Hàn Mạc chợt nghe từ ngực mình vọng lên tiếng ngáy, mọi người đều ngừng thở, lúc này mới phát hiện ra Trang Uyên không biết là do say rượu hay quá mệt mà đã ngủ trong lòng Hàn Mạc.

Mọi ngơ ngác nhìn nhau, không khỏi phì cười.

Vốn Hàn Mạc đã chuẩn bị thiết yến, lúc này Trang Uyên lại ngủ, không nỡ đánh thức, đành từ bỏ ý định, chỉ bảo Thiết Khuê ở lại, còn những người khác cho lui. Hàn Mạc, Tiêu Linh Chỉ và Thi Liên Vân cùng nhau đưa Trang Uyên vào phòng ngủ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Hàn Mạc trước đó cũng đã tính đến thời tiết lạnh, sức khỏe Trang Uyên không tốt, không thể chịu rét như người thường, trong phòng đã sớm đốt lò sưởi, nên không khí lúc này ấm áp chẳng khác gì mùa xuân.

Hàn Mạc cẩn thận đặt Trang Uyên lên giường, lúc này mới quay lại hai người Tiêu Linh nói:

- Xem ra hai người đi đường cũng mệt mỏi rồi, ăn tạm vài thứ rồi nghỉ ngơi thôi.

Lời hắn chưa dứt, phía sau đã nghe thấy có tiếng nói:

- Ngươi nói rượu ngon nơi nào, còn không mau mang đến đây.

Ba người Hàn Mạc sửng sốt quay lại nhìn, thấy Trang Uyên đang cười ha hả, chẳng có chút buồn ngủ nào.

Tiêu Linh Chỉ vừa bực mình vừa buồn cười, tiến lên kéo cái chăn khỏi người Trang Uyên:

- Sư phụ, người giả bộ ngủ? Bọn họ chờ người đến hơn nửa đêm, yến hội chưa mở, người lại giả bộ ngủ, khiến mọi người về hết rồi.

Trang Uyên cười nói:

- Tiểu nha đầu biết cái gì, vợ chồng ngươi xa cách đã lâu, có bao điều muốn nói, tiệc rượu này mà khai màn, chỉ sợ đến ngày mai cũng chưa dứt. Sư phụ đây là nghĩ cho hai ngươi.

Tiêu Linh Chỉ nghe vậy, mặt đỏ bừng rất kiều diễm, cắn nhẹ môi, trách cứ:

- Sư phụ… người nói gì vậy?

Vẻ thẹn thùng của nàng khiến Hàn Mạc rung động, cười vui:

- Chỉ nhi, tâm tư của sư phụ nàng còn không biết sao? Người là không muốn gặp người ngoài, không có thói quen dự tiệc rượu.

Trang Uyên nói:

- Mạc nhi, ta lần này xuống núi, chỉ có thể ở sau màn. Càng ít người biết sự tồn tại của ta càng tốt.

Hàn Mạc cung kính:

- Ý tứ của sư phụ, Mạc nhi hiểu, là Mạc nhi không chu toàn, xin sư phụ thứ tội.

- Đỡ ta dậy.

Trang Uyên nói.

Thi Liên Vân lập tức tiến lên, cùng Tiêu Linh Chỉ thật cẩn thận đỡ Trang Uyên ngồi dậy.

Trang Uyên hai mắt trũng sâu nhưng con ngươi sáng quắc, nhìn Hàn Mạc, rốt cuộc nói:

- Con chuẩn bị quay về Yến Kinh.

Hàn Mạc ngớ người, thầm than Trang Uyên đúng là trí tuệ hơn người, hơi vuốt cằm, thở dài:

- Sư phụ đã đoán được rồi.

- Con mời sư phụ rời núi, tất nhiên là phải có nguyên nhân.

Trang Uyên khẽ thở dài:

- Người nhà của con đang ở kinh thành, con muốn quay về cứu, nhưng con lại lo lắng ở Ngụy quốc xảy ra vấn đề, gần nhất là lo lắng Yến quân có biến, thứ hai là lo lắng người Khánh sẽ có động tác với Yến quân, nên con không cam lòng, không dám rời khỏi.

Hàn Mạc lòng càng cảm thán, gật đầu:

- Sư phụ quả nhiên trí tuệ phi phàm. Đúng là như thế. Thiết Khuê tuy rằng vũ dũng hơn người, cũng có thể đảm đương một phía, nhưng là thống soái mới đề bạt. Lâm Thành Phi và Viên Mộ lại là mãnh tướng do Thương Chung Ly bồi dưỡng nhiều năm, hai người này không thể coi thường, nếu chỉ có một mình Thiết Khuê chống đỡ Yến quân, đồ nhi quả không yên tâm.

Tiêu Linh Chỉ tròn mắt, giật mình nói:

- Hàn lang… chàng … về kinh? Hiện giờ Yến Kinh thành đã nằm trong tay Hàn Huyền Đạo, khắp nơi đều là thế lực của Hàn Huyền Đạo, chàng… chàng sao có thể về vào lúc này được?

Nàng không kìm lòng nữa, nắm lấy vạt áo Hàn Mạc, đôi mắt xinh đẹp đầy âu lo:

- Nói không chừng, Hàn Huyền Đạo khống chế người nhà của chàng, chính là đợi chàng về. Lão nhất định đã chuẩn bị cạm bẫy đợi chàng về. Chàng nếu về lúc này, thật sự rất nguy hiểm.

Hàn Mạc nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tiêu Linh Chỉ, dịu dàng cười.

Trang Uyên nheo mắt, chậm rãi nói:

- Mạc nhi, con cũng biết, hiện giờ cơ hội đã đến, xưng vương xưng bá, lúc này đã bắt đầu, con chẳng lẽ muốn bỏ qua?