Mã trường của đội Phong kỵ Mã Tràng bốn phía đều có sân bóng, bình thường vốn là nơi để luyện binh, bất quá nếu so với những phương pháp luyện binh nghiêm khắc cổ điển thì mọi người cũng lại càng hào hứng hơn với phương pháp huấn luyện gọi là "Đá bóng" mà Ngũ thiếu gia của họ phát minh ra.

Lúc đầu, ai cũng không hiểu "Đá bóng" là kiểu trò chơi như thế nào.

Ngũ thiếu gia mang ra một trái cầu nho nhỏ làm bằng da, rất có tính co dãn đàn hồi, nhìn qua cũng không thấy có gì đặc biệt cho lắm nhưng theo như Ngũ thiếu gia nói thì trái cầu này đã tốn khá nhiều công phu của hắn, phải mời cả thợ giỏi về để chế tạo.

Trái cầu da này thậm chí chỉ cần thả xuống chạm đất là đã có thể nảy bắn trở lên.

Tựa hồ Ngũ thiếu gia đã có nghiên cứu rất sâu về trái cầu này để rồi từ đó phát minh ra một loại trò chơi như sau: dùng một khoảnh đất chia thành hai bên, cuối mỗi bên dựng một cầu môn, hai đội tham gia mỗi đội có mười một người, bên nào sút được bóng vào cầu môn đối phương nhiều hơn là thắng.

Vừa mới bắt đầu thì tất cả mọi người cũng rất lóng ngóng, thậm chí có người còn manh động giở cả võ ra để tranh đoạt bóng, nhưng sau nhờ Ngũ thiếu gia giải thích tỉ mỉ thì mọi người cũng dần dần nắm được các luật chơi, thậm chí ngay cả thuật ngữ "Việt vị" cũng có thể nắm rõ. Lại còn có một số người thông minh lanh lợi có thể nắm vững luật chơi nhanh nhất thì liền được Ngũ thiếu gia phong làm "Trọng tài" nên rất là khoái chí.

Tới khi mọi người dần dần quen thuộc với trò chơi "Bóng đá" này thì bọn họ cũng từ từ hiểu được, mặc dù đây chỉ là một trò chơi nhưng hiệu quả huấn luyện lại không hề kém hơn so với đa số những hình thức luyện binh nghiêm khắc cổ điển khác.

Đá bóng cần 3 yêu cầu: tốc độ, lực lượng, sự phối hợp ăn ý cùng toàn đội, hay có đôi khi để tranh chấp giành quyền kiểm soát trái bóng lại còn cần phải so đấu cả sự gan lì với đối thủ nữa.

Bởi vậy, phương pháp huấn luyện đá bóng rất nhanh chóng được ưa chuộng ở các quân doanh. Mấy trăm tên Phong kỵ được chia ra làm mười mấy đội, mỗi một đội có cầu thủ đá chính và cầu thủ dự bị, tổng cộng lại khoảng hơn hai mươi người, từng đội một cùng ăn, cùng ở chung một chỗ, cùng liều mạng vật lộn đọ sức tranh tài với các đội khác.

Trên sân, Hàn Mạc suất lĩnh mười một người trên đầu buộc băng quấn đầu màu tím đang tiến hành một cuộc thi đấu đá bóng bốc lửa cùng đội của Chu Tiểu Ngôn suất lĩnh mang băng cột đầu màu trắng.

Nhiều Phong kỵ vây quanh bốn phía sân banh, liên tục cao giọng reo hò, có người ủng hộ "Đội tím tất thắng", có người hò la cho đội còn lại:"Đội trắng cố lên", không khí vô cùng sôi động.

Đám kỵ binh rất thích loại phương pháp huấn luyện này bởi loại trò chơi này tuy đơn giản nhưng lại gợi nên sự hứng thú vô cùng cao. Bình thường ở thời đại này mọi người cũng không có mấy trò chơi để tiêu khiển, mà đá bóng tựa như một đóa hoa tuyệt thế hút người, ngang nhiên hiện ra vào lúc này. Nguồn: http://truyenfull.vn

Những thứ trò chơi xa xỉ khác của giới quý tộc thì người bình thường không có cách nào để hưởng thụ, nhưng mọi người cũng cảm thấy trò đá bóng nếu so sánh với các "trò chơi tao nhã" khác của đám quý tộc thì còn thú vị hơn nhiều. Cầm kỳ thi họa, người bình thường cũng không có thời gian nhàn hạ để bỏ công theo đuổi.

Dựa theo Ngũ thiếu gia giải thích luật bóng đá, cuộc tranh tài chia làm 2 hiệp đấu, mỗi hiệp nửa canh giờ(một tiếng) nên cầu thủ tham gia cần phải có đầy đủ thể lực chống đỡ. Vào cuối hiệp 1, dưới sự giúp đỡ của Hàn Mạc thì đội khăn màu tím đã ghi được tới 2 bàn, vươn lên dẫn trước đội khăn trắng. Khi hiệp hai vừa bắt đầu, đội của Chu Tiểu Ngôn Chu thống lĩnh lại đen đủi thua thêm một quả nữa là ba, lúc này ai cũng đã chắc mẩm rằng trận này họ nhất định sẽ thua mà thôi. Nhưng quả thật cái hay của bóng đá chính là ở chỗ còn không tới phút cuối cùng thì cũng không ai biết kết quả tranh tài sẽ ra sao, ai ngờ chỉ trong mười lăm phút cuối cùng, đội trắng đã sáng tạo một kỳ tích.

Bắt đầu là khi một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi tận dụng hai quả đá phạt liên tục ghi hai bàn để rút ngắn tỉ số, mà trong năm phút cuối cùng lại có một cầu thủ tốc độ cực nhanh bỗng liên tục ghi thêm 3 bàn để san bằng tỉ số, bàn cuối cùng thậm chí hắn còn vượt qua tới sáu người truy cản khiến toàn cầu trường bùng nổ tiếng hoan hô (gã đó có cái áo thun in dòng chữ "Why always me?"-Biên).

Cuối cùng, đội trắng chuyển bại thành thắng với tỉ số 5:3, hậu phát chế nhân.

Hàn Mạc hòa ái tiếp kiến hai ngôi sao đã cứu đội trắng một trận thua trông thấy, cười híp mắt hỏi một gã:

- Các ngươi tên là gì?

Thanh niên này lập tức cảm thấy tinh thần phấn chấn, cung kính nói:

- Dạ thưa Ngũ thiếu gia, tên của ta là Tịch La!(???)

Hàn Mạc ngẩn ra, chuyển mắt sang tên còn lại hỏi:

- Vậy ngươi tên là gì?

Thanh niên này lại có chút ngượng ngùng trả lời:

- Dạ thưa Ngũ thiếu gia, ta họ Mai, gọi là Mai Tây!(Messi…?)

Trước ánh mắt của tất cả mọi người đang có mặt, Ngũ thiếu gia ngày thường vẫn tiêu sái tự tại bỗng trợn mắt há hốc mồm, mồ hôi ướt đầm trán, hồi lâu mới buông ra một câu rất khó hiểu:

- Thì ra là hai người các ngươi cũng tới!

Lục Hợp phố, trong một gian phòng u tĩnh trên lầu hai của Trung Hoa mậu dịch hành, Hàn Mạc đang tỉ mỉ xem xét danh sách mà Hàn Trung mới vừa trình lên, trên danh sách này viết rõ ràng vốn đầu ra và lãi thu vào của việc vượt biển buôn bán lần rồi, mỗi khoản thu chi đều được ghi lại chi tiết trên đó.

- Quan chưởng quỹ đã đem tới đây một phần lợi nhuận.

Hàn Trung cung kính nói:

- Hàng hóa lần này, trừ đi tiền vốn thì tổng cộng lợi nhuận là ba mươi tư vạn lượng. Trong đó, mười vạn lượng được dùng để trả công cho huynh đệ trên biển, mười vạn lượng về tay Mậu dịch hành theo danh nghĩa, còn tiền thu vào của thiếu gia là mười bốn vạn lượng.

Hàn Mạc khẽ gật đầu, để danh sách xuống rồi hỏi:

- Bạc về bên phía người trên biển đã thỏa thuận rõ ràng với bọn họ chưa vậy? Tiền tu bổ và mua thêm hải thuyền cùng với các chi phí khác khi vượt biển là đều do bọn họ tự giải quyết, còn dư ra bao nhiêu bạc thì nhất định phải được chia ra theo đầu người, ai cũng không được thiếu.

- Đúng vậy, thiếu gia, những thứ này đều đã báo cho bọn họ.

Hàn Trung nói chi tiết:

- Đỗ đảo chủ đã thống kê lại số người của các đảo trên biển, bạc sẽ dựa theo đầu người phân phát xuống. Trên biển cộng có hai mươi ba đảo có người, tổng cộng đại khái có khoảng hai ngàn người. Sau khi chia bạc, do lần đầu vượt biển này có nhiều người không tham dự nổi mà vẫn được chia bạc dựa theo cách chia theo đầu người của Ngũ thiếu gia cho nên mọi người cực kỳ cảm kích. Bởi vậy hiện nay các đảo đều có nhân thủ xin gia nhập đội tàu, cộng với người chuẩn bị tới công tác ở hơn hai mươi hiệu buôn tại các quốc gia Nam Dương, tổng nhân số cộng lại đã xấp xỉ sáu trăm người, thuyền hàng cũng có tới mười ba chiếc, đã có thể hoàn toàn đủ lực để đảm nhiệm công việc vượt biển buôn bán lâu dài.

Hàn Mạc hài lòng gật gù, cười nói:

- Nói vậy, về phía các anh em ở trên biển hiện tất cả mọi người cũng đều có cái ăn. Theo cách chia hiện giờ thì trừ đi chi phí mỗi người một chuyến cũng thu về ba bốn mươi lạng, một năm nếu có thể đi biển ba bốn lần thì thu nhập hàng năm là tới hơn một trăm lượng bạc rồi.

- Đều nhờ phúc của Ngũ thiếu gia.

Hàn Trung khâm phục đáp.

Hàn Mạc khoát khoát tay, nghiêm mặt nói:

- Đây chính là tiền mồ hôi nước mắt của bọn họ, là tiền bán mạng kiếm về, nói đúng ra thì phải gọi là ta nhờ bọn họ mới có thể kiếm ra số bạc này nữa đó.

- Dạ đúng vậy!

Hàn Mạc suy nghĩ một chút, nói:

- Hàn thúc, về phía mã trường nếu Chu Tiểu Ngôn mở miệng hỏi bạc thì thúc không cần hỏi ta mà chi bạc ngay lập tức cho bọn hắn đi. Đồng thời quân lương của những binh sĩ kia là hai lượng bạc mỗi tháng, nhất định phải phát đúng hạn, không cho phép có chút chậm trễ nào cả.

- Xin thiếu gia yên tâm, mã trường bên kia là đại sự, lão nô cũng không dám chậm trễ chút nào.

Hàn Trung châm trà cho Hàn Mạc, hơi mở miệng, bộ dáng như có điều muốn nói nhưng lại thôi.

Hàn Mạc cười nói:

- Hàn thúc, có lời gì xin thúc cứ nói, không cần phải do dự. Thúc là người mà ta tín nhiệm nhất, không có gì không thể nói cả.

Hàn Trung lộ ra vẻ cảm kích, thở dài nói:

- Thiếu gia đem một khoản bạc lớn như vậy một lượt giao tất cả cho lão nô xử lý, tín nhiệm với lão nô như vậy, lão nô vô cùng cảm kích a.

Dừng một chút, lão lại nói thêm:

- Hai ngày trước có ba vị trưởng lão tới mậu dịch hành, bọn họ...!

Nói tới đây Hàn Trung ngừng lại không dám nói tiếp.

Hàn Mạc nhíu mày, ban đầu mấy lão già kia một cọng lông cũng không chịu nhổ ra, hôm nay thấy mình kiếm được một mớ lớn thì suốt ngày lượn lờ chung quanh, không cần nói ra thì ai cũng biết là muốn cái gì rồi.

- Bọn họ muốn gì?

Hàn Trung bất đắc dĩ nói:

- Mấy trưởng lão để cho ta nói lại với ngài rằng: Biển Đông Hải vốn là của Hàn gia nên hiện tuy Ngũ thiếu gia mở ra đường biển mới thì đó cũng chính là đường của Hàn gia. Vậy nên Ngũ thiếu gia cần phải bỏ ra một phần lợi nhuận để giao nộp vào quỹ chung của Hàn gia.

Hàn Mạc lạnh lùng cười nhạt, nói:

- Còn gì nữa?

- Bọn họ còn nói rằng, hiện trong tộc còn không ít con cháu nhánh phụ cũng chưa có việc làm nên nếu Ngũ thiếu gia đồng ý thì bọn họ sẽ tập trung ra một nhóm để tới giúp đỡ Ngũ thiếu gia, thậm chí có thể để bọn họ cùng theo thuyền ra biển buôn bán.

Hàn Trung thở dài nói:

- Các trưởng lão đã tự mình tới nói ra đề nghị như vậy, vậy chúng ta nên phản ứng lại ra sao thưa Ngũ thiếu gia?

- Chúng ta đã đủ người, không cần thêm nữa.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Chẳng lẽ còn muốn cho những thứ con cháu nhánh phụ chỉ biết hết ăn lại nằm kia tham gia vào thương đội? Vậy khác gì bỏ mấy con chuột vào chĩnh gạo chứ? Còn về việc trích ra một phần lợi nhuận cho quỹ chung, khặc khặc... , nếu bọn họ quay lại thì ngươi cứ nói thẳng cho bọn họ biết mậu dịch hành này là của riêng Hàn Mạc ta, không phải là tài sản chung của Hàn gia. Nếu vẫn còn tiếp tục chơi cái kiểu đỉa đói thì cứ bảo bọn họ trực tiếp tới gặp ta là xong.

- Dạ, thưa Ngũ thiếu gia.

Hàn Trung thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại cười khổ nói:

- Như vậy chắc chỉ hai ngày nữa bọn họ sẽ nhịn không nổi phải đi quấy rầy Ngũ thiếu gia rồi đây.

Quả nhiên không khác với dự đoán của Hàn Trung, chỉ hai ngày sau thì trưởng lão có uy vọng cao nhất là Hàn Thiên Tứ đã dẫn theo bốn gã trưởng lão khác đi tới Tây phủ đòi gặp Hàn Mạc.

Hàn Huyền Xương hôm nay ở nhà, đang ngồi một bên cung kính tiếp chuyện cùng với mấy vị trưởng lão, thái độ kính trọng khiến cả đám đều lộ vẻ hớn hở, luôn miệng tán dương Hàn Mạc.

Hàn Huyền Xương biết tỏng tính toán trong bụng mấy gã trưởng lão là gì rồi, còn không phải là thấy Hàn Mạc buôn bán trên biển thuận lợi kiếm lớn nên thèm rõ dãi sao, hôm nay là chuẩn bị cậy già lên mặt, ý vào uy vọng để ép Hàn Mạc phun ra một ít lợi nhuận mà thôi.

Việc vượt biển buôn bán thành công cũng khiến cho Đại tông chủ cùng Hàn Huyền Xương hiểu rõ thêm với năng lực của Hàn Mạc, ngay cả chính bọn họ cũng hết sức cố gắng không can thiệp vào việc này mà để tự chính Hàn Mạc hoàn toàn gánh vác cái trọng trách này.

Mặc dù lợi nhuận từ việc buôn bán của Hàn Mạc không nộp vào quỹ chung của Hàn gia, nhưng chắc chắn là nếu Đông Tây hai phủ thật sự tới lúc dùng bạc thì hắn sẽ không chút do dự đưa ra. Thế nên duy trì tính độc lập của Hàn Mạc trên thực tế cũng là duy trì lợi ích của đám con cháu dòng chính Hàn gia. Đại tông chủ cùng Hàn Huyền Xương tự nhiên hiểu đạo lý trong đó, cũng rất ghét việc các trưởng lão lật lọng nuốt lời, nhưng nói cho cùng thì Hàn tộc cũng phải do dòng chính cùng nhiều nhánh phụ hợp lại tạo thành, mà đám trưởng lão này ở Hàn tộc cũng có được uy tín rất cao nên ngay cả Đại tông chủ thì cũng không muốn xen vũng nước đục này làm gì.

Lúc Hàn Mạc vừa bước vào cửa thì đạp vào mắt là nụ cười nịnh nọt của đám trưởng lão, trong lòng hắn không nhịn được dâng lên một trận khinh bỉ. Nhưng trên mặt hắn thể hiện ra đầy đủ vẻ lễ độ, hướng về đám trưởng lão cung kính hành lễ, thậm chí còn đích thân châm thêm nước trà cho tất cả các trưởng lão. Một màn này nhất thời khiến các trưởng lão càng hài lòng, trong đầu chắc mẩm với biểu hiện như vậy của Hàn Mạc thì âm mưu cắm Hàn tộc vào chuyện vượt biển buôn bán hẳn sẽ cực kỳ thuận lợi.

- Tiểu Ngũ à, mấy lão già chúng ta lần nầy tới đây, nói vậy ngươi cũng đã biết là vì chuyện gì rồi chứ?

Hàn Thiên Tứ ho khan hai tiếng, cười hề hà nói:

- Ngươi tiến hành việc vượt biển buôn bán rất không tệ, mấy lão già chúng ta cũng rất vui mừng, Hàn gia chúng ta có lớp kế cận như ngươi cũng coi như là chuyện may mắn của gia tộc a, mỗi thành viên của Hàn gia đều được thơm lây a.

Hàn Mạc đứng giữa phòng khách cung kính nói:

- Tiểu Ngũ vẫn còn trẻ tuổi, kiến thức nông cạn, còn muốn được các vị trưởng lão chỉ điểm nhiều hơn!

Hàn Thiên Tứ mỉm cười nói:

- Tiểu Ngũ, hôm đó chúng ta không để cho ngươi dùng bạc trong quỹ chung chẳng qua cũng là vì suy nghĩ cho đại cục của Hàn gia, hẳn ngươi cũng có thể lý giải được, ngàn vạn lần chớ trách mấy lão già chúng ta kiến thức nông cạn đi a.

Hàn Mạc cười khanh khách nói:

- Trưởng lão nói đi đâu thế, Tiểu Ngũ sao dám khinh thường các vị trưởng lão đây. Các vị trưởng lão mưu tính sâu xa, đưa ra quyết định là suy nghĩ về lâu dài cho Hàn gia, Tiểu Ngũ khâm phục còn chưa hết, đâu dám khinh thường chứ.

- Vậy thì tốt!

Hàn Thiên Tứ cười nói:

- Lão phu cũng đã nói trước mà, tiểu Ngũ lòng dạ rộng rãi, lấy đại cục làm trọng, bây giờ nhìn lại, quả nhiên không sai.

Dừng một chút, lão thở dài nói:

- Gần đây có người nói với lão phu là Tiểu Ngũ một ngày thu vào cả đấu vàng, tiền vô như nước, hẳn nên trích ra một phần bạc nộp quỹ chung, lời này nghe qua tựa hồ cũng có lý vì dù sao biển Đông Hải cũng là của cả Hàn gia, nếu kiếm được tiền trên biển Đông Hải thì tiểu Ngũ lấy ra một chút bạc nộp vào quỹ cũng không có gì là sai cả. Nhưng lão phu nghĩ tới đã từng nói trước với tiểu Ngũ rằng một khi việc thành thì lợi nhuận có thể không nộp, nên đã đem những dư luận đó mạnh mẽ bác bỏ một chặp, lão phu cũng đã thẳng thừng từ chối việc rút ra một phần lợi nhuận của tiểu Ngũ.

Lão nói lời này nhìn qua có vẻ chính khí bức trời, mười phần oai phong.

Trong lòng Hàn Mạc âm thầm nghi hoặc, đám lão già này hôm nay tới chính là muốn được chia lợi, tự dưng sao lại nói như vậy nhỉ? Đám cáo già thâm nho gian xảo này có tính toán gì khác không đây? Hắn bèn mỉm cười nói:

- Các trưởng lão đức cao vọng trọng, nhất ngôn cửu đỉnh, Tiểu Ngũ vô cùng cảm kích!

Hàn Thiên Tứ cùng mấy vị trưởng lão nhìn nhau, đều cùng lộ ra thần sắc cổ quái, hơi trầm ngâm một chút rồi hắn mới tiếp tục cười nói:

- Bất quá mấy lão già chúng ta có một việc muốn xin Tiểu Ngũ suy nghĩ một chút, Tiểu Ngũ là người thông tình đạt lý, chắc là sẽ không cự tuyệt đâu hả?

Hàn Mạc cười lạnh trong lòng: "Đòn tới rồi đây!". Hắn đã hạ quyết tâm bất luận thế nào thì lợi ích của mình một tấc cũng không nhường ra ngoài được.