- Thượng sách này, có lợi với ngươi nhất, cũng có thể nói là ngư ông đắc lợi hạn độ lớn nhất.

Trang Uyên nói:

- Chẳng qua đợi sau khi bọn họ tranh đấu, Yến Quốc nhất định là khói lửa nổi lên bốn phía, vô cùng hỗn loạn, ngươi lãnh binh đông phản, tuy không ai là đối thủ của người, nhưng... muốn thu dọn cục diện rối rắm của Yến Quốc, chỉ sợ phải hao tổn không ít thời gian và tinh lực, từ đó, đối với việc tiến công chiếm đóng Khánh Quốc có lẽ sẽ chậm lại mấy năm!

Hàn Mạc khẽ gật đầu.

- Về phần một kế khác, đó là hiện giờ liền điều động đông phản, hưởng ứng Tào Tú, cùng tiến Yến Kinh.

Trang Uyên chậm rãi nói:

- Nếu binh Nghi Xuân là người của ngươi, như vậy chỉ cần ngươi hưởng ứng Tào Tú, thêm binh lực Bột Châu trong tay ngươi, sẽ là một quân đoàn khổng lồ, thanh thế này tất nhiên là áp đảo Hàn Huyền Đạo. Mà lúc đó, gia tộc quyền thế vốn muốn đi theo Hàn Huyền Đạo, nhìn thấy tình thế như vậy, chắc chắn chuyển về phía ngươi... Nếu ngươi thật sự liên kết với Tào Tú, cuối cùng nhất định có thể đánh bại Hàn Huyền Đào, thành Yến Kinh cuối cùng cũng sẽ lọt vào tay ngươi.

Ông dừng một chút, lắc đầu nói:

- Đợi cho ngươi thu phục Yến Kinh, ngươi đạt được công lao rất lớn, hơn nữa trong tay có bình quyền, cũng không người có thể chống lại ngươi. Mà một khi Hàn Huyền Đạo binh bại người chết, như vậy ngươi trở thành trụ cột Hàn tộc, Hàn tộc chắc chắn sẽ trở về dưới cờ của ngươi, ngươi có thể đăng vị nhân thần!

Hàn Mạc nghe trang Uyên nói hai lời này, lại không có vẻ hưng phấn, trái lại hơi nhíu mày.

- Chẳng qua một khi sử dụng kế sách này, ngày sau ngươi sẽ có trói buộc trong người.

Trang Uyên khẽ thở dài:

- Ngươi liên kết với Tào Tú, tự nhiên là muốn sử dụng cờ hiệu tiêu diệt quyền thần giữ gìn hoàng tộc, ngày sau nếu chuyện thành, ngươi tất nhiên bị quản chế trong đó, một khi ngươi muốn bỏ qua Tào thị tự lập, sẽ vi phạm lời nói trước đó, chịu thế nhân thóa mạ... Cho nên lựa chọn thế nào, toàn bằng suy nghĩ cá nhân ngươi. Đàn ông đại trượng phu, anh hùng một đời, tự nhiên xưng vương xưng bá, không để bản thân bị người quản thúc... !

Hàn Mạc cười khổ nói:

- Sư phụ, dùng lòng mà nói, hai kế này của ngài đều là kế sách tốt nhất, chỉ là... ! Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Chỉ là cái gì?

- Chỉ là trong hai kế này, đều không suy xét đến người thân của ta.

Hàn Mạc thở dài:

- Cho dù là kế sách nào, cuối cùng đều phải quyết một trận sống chết với Hàn Huyền Đạo, mà người nhà ta đều ở trong tay hắn, lúc trước Tô gia phản loạn ở kinh thành, nhốt quan viên Thế gia, ta âm thầm phái lại viên hắc ám nghĩ cách cứu viện, cuối cùng mới thành công, chuyện này ta không quên, Hàn Huyền Đạo cũng tuyệt đối sẽ không quên. Hắn biết có khả năng này, tuyệt đối sẽ không để lần nghĩ cách cứu viện thứ hai của ta thực hiện được, cho nên con đường âm thầm nghĩ cách cứu viện này chỉ sợ vạn lần không thể đi. Hàn Huyền Đạo có thể hại chết Nhị bá ta, một khi cùng đường, chắc chắn sẽ ra tay với người thân của ta... !

Nói tới đây, trên mặt Hàn Mạc một mảnh ảm đạm.

Tiêu Linh Chỉ hiểu tâm tình hiện giờ của Hàn Mạc, cũng biết nếu Hàn Mạc tạm thời không khởi binh, người nhà của hắn sẽ có thể bình an, nhưng một khi làm địch đối diện với Hàn Huyền Đạo, quyết đấu sống chết, như vậy người nhà của Hàn Mạc chắc chắn sẽ rơi vào trong nguy nan.

Bàn tay nhỏ bé của nàng lôi kéo tay Hàn Mạc, dịu dàng nói:

- Hàn lang, chàng không cân quá lo lắng, bá phụ... mọi người không có việc gì!

Nàng và Hàn Mạc đã có quan hệ vợ chồng, nhưng danh phận chưa định, cũng không biết xưng hô cha mẹ Hàn Mạc thế nào, chỉ có thể tạm xưng "bá phụ".

Cảm giác được đôi bàn tya nhỏ bé của Tiêu Linh Chỉ nắm tay mình, cảm xúc ảm đạm của Hàn Mạc thoáng giảm bớt, mỉm cười, chẳng qua vẫn vô cùng miễn cưỡng.

Trang Uyên lại hơi nhíu mày, lập tức thở dài:

- Nói như vậy, ngươi vẫn là chuẩn bị quay về kinh cứu người?

Hàn Mạc hơi vuốt cằm:

- Không thể không làm!

- Mạc nhi, vi sư nói một câu vô tình, nếu ngươi nguyện ý nghe, thì đặt ở trong lòng, nếu không muốn nghe, coi như vi sư chưa từng nói qua!

Trang Uyên thần sắc ngưng trọng nói:

- Từ xưa đến nay, kẻ mưu cầu bá nghiệp, nếu không phải có gan dạ sáng suốt và tài năng người bình thường khó có thể với tới, cũng phải chịu được khổ cực người bình thường khó có thể tưởng tượng... Thiên hàng đại nhâm vu tư nhân giả, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phúc kỳ thân... (Mạnh tử viết: "Thuấn phát vu quyến mẫu chi trung, Phó Thuyết cử vu bản trúc chi gian, Giao Cách cử vu ngư diêm chi trung, Quản Di Ngô cử vu sĩ, Tôn Thúc Ngao cử vu hải, Bách Lý Hề cử vu thị. Cố thiên tương hàng đại nhâm vu thị nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt, ngạ kỳ thể phu, không phạt kỳ thân hành, hành phất loạn kỳ sở vi, sở dĩ động tâm nhẫn tính, tằng ích kỳ sở bất năng. Nhân hằng quá, nhiên hậu năng cải. Khốn vu tâm, hành vu lự, nhi hậu tác. Trưng vu sắc, phát vu thanh, nhi hậu dụ. Nhập tắc vô pháp gia phất sĩ, xuất tắc vô địch quốc ngoại hoạn giả, quốc hằng vong. Nhiên hậu tri sinh vu ưu hoạn nan dữ cộng, nhi tử vu an nhạc dã."

Văn dịch: Vua Thuấn từ điền dã được nhâm dụng, Phó Thuyết từ đang làm việc xây tường được cử dụng, Giao Cách từ đang bán cá muối được cử dụng, Quản Di Ngô sau khi được phóng thích từ trong tay ngục quan được cử dụng làm tướng, Tôn Thúc Ngao từ biên hải được tiến cử vào triều đình, Bách Lý Hề từ trong chợ được cử dụng lên tướng vị.

Thế cho nên, trời cao sẽ giao xuống trách nhiệm trọng đại tại những con người như vậy, chính xác phải nói là trước cho người đó nội tâm thống khổ, khiến hắn gân cốt kiệt quệ, khiến hắn chịu đựng đói khổ, đến nỗi da thịt gầy gò, khiến hắn chịu cái khổ bần cùng, khiến hắn làm những chuyện điên đảo thác loạn, luôn không như ý, thông qua những việc đó khiến hắn nội tâm cảnh giác, khiến tích cách hắn kiên định, tăng thêm năng lực hắn không sẵn có.

Con người thường phạm sai lầm, sau đó mới có thể cải chính, nội tâm khốn khổ, suy nghĩ tắc nghẽn, sau đó mới có thể có thành tựu, tất cả thể hiện trên khí sắc, biểu đạt trong lời nói, sau đó mới được người lý giải. Ở trong một nước nếu như không có vua tôi kiên trì pháp độ và hiền sĩ phò tá quân chủ, ở ngoài nước nếu không có quốc gia đối địch và họa ngoại xâm, thì thường dẫn đến diệt vong.

Này cũng có thể nói, ưu sầu hoạn hại có thể khiến người ta sinh tồn, mà an nhàn hưởng lạc khiến người ta nhụt chí bỏ mạng - Tướng công 14 – C34.2 ). Trong tình cảnh đó cho dù như thế cũng chỉ là một bộ phận mà thôi, kẻ mưu cầu bá nghiệp, có đôi khi thậm chí phải... vứt bỏ thân tình!

Thân thể Hàn Mạc chấn động, dù Tiêu Linh Chỉ thân thể mềm mại cũng khẽ run.

- Lúc Sở Hán tranh hùng, đã có một chuyện xưa lưu truyền đến nay, không biết ngươi phải chăng muốn nghe một chút?

Trang Uyên hỏi vô cùng bình tĩnh.

Hàn Mạc cung kính nói:

- Còn xin sư phụ chỉ giáo!

- Sở Hán tranh hùng, Bá Vương cùng Bái Công giao phong mấy lần, giăng co không dứt, trong lần giao phong thứ nhất, Bá Vương bắt được người nhà Bái Công, lại trói người nhà Bái Công tới trước trận, dựng nồi chảo, muốn nấu mà ăn!

Trang Uyên chăm chú nhìn Hàn Mạc, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi là Bái Công lúc đó, muốn làm thế nào?

Hàn Mạc thở dài, cũng không có lời.

Chuyện xưa này, hắn tự nhiên là biết được, Bá Vương Hạng Võ muốn dùng người nhà Lưu Bang uy hiếp Lưu Bang, thậm chí muốn nấu cha mẹ Lưu Bang mà ăn, nhưng ở thời điểm đó, Lưu Bang lại chơi thủ đoạn gần như vô lại.

Trang Uyên nói:

- Bái Công nói rõ, lúc trước bọn họ từng kết làm huynh đệ, cho nên cha Bái Công là cha Bá Vương, Bá Vương muốn nấu cha, nếu nấu chín, huynh đệ chia nhau mà dùng!

Tiêu Linh Chỉ đọc nhiều sách vở, tinh thông cổ kim, tự nhiên vô cùng quen thuộc đối với việc này, mày liễu nhíu lại:

- Lưu Bang vô tình vô nghĩa, vô lại phố phường... !

Trang uyên không đợi nàng nói xong, đã trầm giọng nói:

- Nhưng cuối cùng hắn lại đánh bại Bá Vương, đánh ra giang sơn nhà Hán kéo dài mấy trăm năm... Bộ tộc Lưu thị này, cũng bởi vậy mà thành địa vị cao quý cực đỉnh trong thiên hạ!

Trong phòng lập tức yên tĩnh, lặng yên không tiếng động.

Một hồi lâu sau, giọng nói bình tĩnh của Hàn Mạc mới vang lên:

- Không viết xả thân, Mạnh viết lấy nghĩa, duy này tận nghĩa, cho nên nhân từ. Đọc sách thánh hiền, học được chuyện gì... không cảm thấy thẹn... !

Hắn ngẩng đầu, nhìn Trang Uyên, vẻ mặt cực kỳ trang nghiêm:

- Kẻ sĩ từ xưa, muốn căn theo đại nghĩa người khắp thiên hạ, bản thân trước cần phải nhân hiếu... !

Trang Uyên nheo mắt lại.

- Chuyện hy sinh vì nghĩa, có lẽ ta căn bản không làm được.

Trong mắt Hàn Mạc phát ra ánh sáng:

- Người trong tràng cảnh đó khác hẳn với kẻ cầm thú, dù được cũng nên giữ vững cái gì đó. Có lẽ ta không thể tận nhân, có lẽ không thể tận nghĩa, thậm chí sẽ không tận trung, nhưng... cuối cùng ta vẫn giữ vững một chút gì đó, mới có thể có sức sống, có lẽ đó gọi là đạo hiếu, đó là thứ ta nên giữ vững.

Hắn tựa vào ghế, chậm rãi nói:

- Mọi người thường nói, vạn ác lấy dâm đứng đầu trăm thiện lấy hiếu đứng đầu, có lẽ ta cũng không phải người lương thiện gì, nhưng ta lại cảm thấy ta vẫn xem như một người tận hiếu.

Nói tới đây, giọng hắn đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về ngọn đèn dầu trên ban trong phòng.

Rất nhiều năm trước, một sinh mạng mới sinh ra trên đời này, sau đó chậm rãi thíc ứng đồng thời sinh sống trong thế giới hoàn toàn mới này, mà người bảo vệ sinh mạng này, vẫn là hai người được gọi cha mẹ.

Bọn họ cho hắn một cái nhà đầy đủ, cho hắn một nơi chốn không lo không buồn có được hoàn cảnh ấm áp không lo lắng tới cuộc sống, do đó khiến hắn trải qua vô cùng vui vẻ.

Rất nhiều năm trước, nhìn đôi vợ chồng hết sức che chở mình, còn có một ông lão truyền thụ đạo lý sinh mạng, sinh mạng đến từ một thời không khác này liền âm thầm thề, đời này của hắn cho dù gặp được sóng gió lớn thế nào, thậm chí gian nan hiểm trở khó có thể vượt qua, trong lòng có một niềm tin phải giữ vững, đó là dùng hết mọi khả năng bảo vệ những người thân liên quan chặt chẽ với quỹ tích sinh mạng bản thân.

Không tiếc hết thảy cái giá, thậm chí cả tính mạng mình, đều phải toàn lực bảo vệ họ.

- Kỳ thật ta cũng không phải một người có dã tâm bừng bừng.

Hàn Mạc mỉm cười:

- Thậm chí có thể nói ta là một người thích ứng trong mọi hoàn cảnh, có một số việc nếu không phải bất đắc dĩ, rất có thể ta không làm được, hoặc là nói không muốn đi làm. Có đôi khi bản thân ta cũng từng nghĩ, đời này ta nên vượt qua như thế nào?

Tay hắn đột nhiên nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Linh Chỉ, thấp giọng nói:

- Kiếm rất nhiều tiền, cười vợ, sinh con, nếu đột nhiên tâm huyết dâng trào, làm một vài chuyện tốt, hoặc là làm một vài chuyện xấu, khiến hậu nhân ngẫu nhiên nhớ tới từng có một người như vậy sống trên đời này... Nhưng sau này nghĩ lại, con người khi còn sống có đôi khi không cần sống quá toan tính, như vậy trái lại không gọi là cuộc sống chân chính. Thứ gọi là cuộc sống chân chính, là sống được thoải mái, sống được tự tại, sống được yên tâm, sống được... không cảm thấy thẹn!

Trong mắt Tiêu Linh Chỉ lóe sáng, si mê mà nhìn người đàn ông của mình, tay kia cũng nắm tay Hàn Mạc, thần sắc trong đôi mắt xinh đẹp vô cùng phức tạp, vừa cảm thấy tự hào vì người đàn ông này, lại cảm thấy vô cùng lo lắng cho hắn.

Tuy rằng giọng nói Hàn Mạc bình tĩnh, nhưng Tiêu Linh Chỉ cũng nghe ra được từ trong lời hắn nói, Hàn Mạc tất nhiên là muốn về kinh cưới người.

Trang Uyên trầm ngâm một lát, rốt cuộc gật đầu nói:

- Nếu ngươi đã quyết định, vi sư cũng sẽ không nói gì thêm. Vi sư ở lại chỗ này, bảo vệ Ngụy Đô cho ngươi, trước khi ngươi trở về, vi sư tự hỏi Khánh Quân còn chưa đủ để nam tiến một bước... !

- Ta không biết lần quay về kinh này, sẽ là cục diện thế nào.

Hàn Mạc nghiêm nghị nói:

- Nhưng phận làm con, tất không thể ngồi xem không để ý... Chỉ có điều ta lại không hy vọng người khánh có tinh lực quăng ánh mắt tới Yến Kinh, cho nên... Đồ nhi xin sư phụ Bắc Thượng!

Hốc mắt sâu của Trang Uyên hơi nheo lại, tựa hồ nhắm hai mắt, lập tức giãn ra, cười nói:

- Ngươi chuẩn bị lấy công làm thủ, tiến công quận Sơn Bắc, hấp dẫn lực chú ý của người Khánh?

- Mặc kệ lần này Yến Quốc loạn hay hòa, ta đều không hy vọng thành Thượng Kinh có tinh lực quấy nhiễu chuyện nội bộ của Yến Quốc.

Trong mắt Hàn Mạc lộ ra vẻ tàn khốc:

- Cho nên sư phụ ở quận Sơn Bắc đánh càng ngoan độc, thành Thượng Kinh càng không có khả năng thả tinh lực tới Yến Kinh... !

Trang Uyên gật đầu nói:

- Được, ta hiểu được!

Ông dừng một chút, rồi nói:

- Sau khi ngươi đi, ai ở ngoài sáng chủ trì quân Yến?

- Thiết Khuê!

Hàn Mạc nói:

- Người này trầm ổn giỏi giang, rất trung thành với đồ nhi, có thể trọng dụng!

Hắn lại nói:

- Lúc chư tướng trở về, đồ nhi đặc biệt giữ hắn lại!

- Chỉ nhi và Liên Vân đều chưa ăn cơm, ngươi dẫn hai người đi dùng cơm.

Trang Uyên phân phó:

- Để Thiết Khuê mang theo rượu ngon như lời ngươi nói tới gặp ta lúc này!

Hàn Mạc đứng dậy, cung kính thi lễ:

- Hết thảy làm phiền sư phụ!