Khu vực phía Tây của thành Yến Kinh có một con hẻm cụt, tại đây tọa lạc mấy cửa hàng bán quan tài. Ngày bình thường con hẻm này luôn âm u, vắng hoe hoét, bình thường khó mà gặp được vài bóng người. Ngay cả khi nha sai đi tuần phố cũng không mấy khi quẹo vào con hẻm này liếc mắt một cái, dường như ai cũng sợ điềm xấu khi đi ngang qua đây.

Yến Kinh thành rộng lớn, hơn mười vạn khẩu, có lẽ con phố này là nơi lạnh lẽo nhất.

Bên trái con phố, có một cửa hàng bán quan tài của Lương Ký, bình thường không tên tuổi, tại đây bán bảy tám cỗ quan tài, chế tác không được coi là tốt nhất, giá cả cũng không phải là rẻ nhất, hơn nữa, cửa hàng chỉ có một chưởng quầy và hai tiểu nhị, tiểu nhị thì chất phác, thật thà, chưởng quầy mặt mũi lại lạnh băng như thần chết, rất ít khi đi đon đả chào mời khách, trong nhà không khí tựa như có người mới chết, cho nên, dù là người cần đến quan tài cũng hiếm khi ghé đến đây.

Bên trong của hàng quan tài Lương Ký bày ngay ngắn khoảng hơn mười cỗ quan tài, âm khí nặng nề, mà Chủ sự Lý Cố của Tây Hoa thính hôm nay có mặt ở trong kho hàng đầy âm khí này.

Một ngọn đèn dầu lờ mờ đặt bên bàn, Lý Cố ngồi cạnh bàn, một tay cầm thanh dao con, một tay cầm đầu gỗ chầm chậm chạm trổ, trước sau vẫn chỉ một bức tượng khắc gương mặt nữ nhân mà mãi mãi trong lòng gã không bao giờ quên được.

"Cót két", một thanh âm vang lên, cánh cửa gỗ mục nát nhẹ nhàng đẩy ra, Lý Cố vẫn không ngẩng đầu dậy, nghe tiếng bước chân tiến đến gần, gã mới lãnh đạm hỏi:

- Người đã đến?

- Đang chờ bên ngoài!

Chưởng quỹ có gương mặt thần chết của cửa hàng quan tài Lương Ký cung kính đáp.

- Cho hắn vào!

Sau khi Lương chưởng quỹ ra ngoài, rất nhanh có một gã trẻ tuổi mặc áo xám bước vào, nhìn thấy Lý Cố, tiến lên chắp tay:

- Tại hạ là Hàn Thanh, ngài là Lý Cố Lý chủ sự. Nguồn: http://truyenfull.vn

Lý Cốt rốt cuộc ngừng khắc bức tượng đầu người đã quá quen thuộc kia, hơi ngẩng lên, đôi mắt sắc bén nhìn Hàn Thanh, toàn thân sát khí bao phủ, con dao nhỏ tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể cắt đứt yết hầu Hàn Thanh.

Hàn Thanh biết rõ lâu nay toàn bộ Tây Hoa thính dưới sự phân phó của Hàn Mạc đã ẩn nấp cẩn thận, nhưng mấy tháng nay, bị Đông Hoa thính truy sát bức bách, có hơn mười lại viên đã chết trong tay bọn họ, nhưng những tinh nhuệ của Tây Hoa thính thì vẫn đang ẩn thân tại các ngõ ngách của kinh thành, chờ lệnh Hàn Mạc.

Cửa hàng quan tài Lương Ký dĩ nhiên là một điểm ẩn nấp của Tây Hoa thính, Lương chưởng quỹ cùng hai tiểu nhị đều là lại viên tinh nhuệ, Lý Có thân ở nơi này, ngoại trừ Hàn Mạc, khẳng định không một ai biết rõ.

Mặc dù Hàn Thanh dùng phương thức liên lạc Hàn Mạc để lại, nhưng đối với một người tính cảnh giác cao như Lý Cố mà nói, trước khi hoàn toàn xác định Hàn Thanh là bạn hay thù, gã tuyệt đối sẽ đề phòng.

Hàn Thanh nhanh chóng lộ ra tín vật của Hàn Mạc giấu trong tay áo, Lý Cố nhìn thấy tín vật, ánh mắt có hòa hoãn hơn đôi chút, hai người lại làm ám hiệu bằng ánh mắt, lúc này Lý Cố mới tin tưởng Hàn Thanh đích thực là người một nhà.

Hàn Thanh cũng không nhiều lời, vào thẳng vấn đề:

- Thiếu gia rất nhanh sẽ vào kinh, nhưng Thiếu gia cần tạo nên một ít sự xáo trộn…

- Đại nhân có chỉ lệnh gì?

- Loạn!

Hàn Thanh ngắn gọn rõ ràng:

- Thiếu gia không hy vọng thời điểm hắn vào kinh mà không có sự chú ý gì. Hắn muốn thủ hạ của Hàn Huyền Đạo phải hoảng sợ. Hơn nữa, Thiếu gia cũng cần ngài tạo nên một ít sự khủng hoảng, dẹp bỏ một số người có khả năng uy hiếp đến chúng ta.

Lý Cố khẽ gật đầu:

- Đại nhân muốn chúng ta bắt đầu động thủ?

Hàn Thanh nghiêm mặt nói:

- Thiếu gia từng nói, Tây Hoa thính là đội quân hắc ám tinh nhuệ nhất Đại Yến, một khi chính thức hành động, lực tàn phá chắc chắn sẽ khiến cho rất nhiều người giật mình sợ hãi.

Lý Cố thản nhiên:

- Sự hiện hữu của chúng ta, chính là để cho thiên hạ phải sợ hãi.

Hàn Thanh từ trong tay áo lấy ra một danh sách, đặt trên mặt bàn, nhẹ nhàng đẩy lên trước mặt Lý Cố:

- Đây là danh sách 13 vị quan viên, ý của Thiếu gia là, nếu như các ngài có thể một đêm khiến tất cả những người này chết, chắc chắn sẽ làm cho đám tay sai của Hàn Huyền Đạo hoảng sợ, mà cái Thiếu gia muốn nhìn thấy chính là kết quả như vậy, cũng sẽ giúp cho ta dễ bề làm việc.

Lý Cố vốn mặt không chút cảm xúc, lúc này bỗng như có hào quang lướt qua, giống như người đi trong sa mạc đột nhiên nhìn thấy một ốc đảo, hoặc như người đi biển gặp nạn sau những ngày dài lênh đênh chợt thấy một đội thuyền khổng lồ.

Hàn Huyền Đạo lợi dụng Đông Hoa thính lục soát Yến Kinh thành truy tìm lại viên Tây Hoa thính, hơn mười lại viên tinh nhuệ đã bị bắt, chịu đựng nhục hình tra tấn, bị xử quyết bỏ đói, cuối cùng còn bị chặt đầu treo ở tường thành suốt mấy ngày.

Lại viên Tây Hoa thính trong lòng phẫn nộ, nhưng không có mệnh lệnh của Hàn Mạc, tất cả mọi người chỉ có thể nuốt hận nhẫn nhịn, không đi cứu viện, có lại viên thậm chí tận mắt nhìn thấy đồng bọn bị xử quyết bỏ đói, cũng hiểu được đó là Hàn Huyền Đạo bố trí cạm bẫy, muốn dụ dỗ lại viên Tây Hoa thính tìm cách cứu viện, nên chỉ có thể cắn răng lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Trong kinh thành, Lý Cố tất nhiên là người đứng đầu, thuộc hạ bị bỏ đói cho đến chết, trong lòng gã vô cùng đau đớn, nhưng vì không có chỉ dụ của Hàn Mạc, gã cũng chỉ có thể như các lại viên khác, nhẫn nại… nhẫn nại…

Hôm nay, Hàn Thanh rốt cuộc đã đem đến mệnh lệnh, khiến cho áp lực lâu nay của Lý Cố được giải thoát, gã tin rằng, các huynh đệ thuộc hạ trải qua quá trình nhẫn nại đó, lúc này xuất kích sẽ cực kỳ sấm sét.

- Thiếu gia trên đường hồi kinh, ít ngày nữa sẽ vào thành.

Hàn Thanh ghé sát lại, khẽ giọng nói:

- Khiến cho bọn chúng trong lòng ớn lạnh, sau đó chờ Thiếu gia trở về…

Lý Cố đứng dậy, cất bức tượng gỗ được điêu khắc cực kỳ tinh xảo vào ngực, chằm chằm nhìn Hàn Thanh, gằn giọng:

- Ta sẽ khiến cho ngươi hiểu, cái gì gọi là chuyên nghiệp.

Gã đi đến bên cánh cửa gỗ mục nát, nhẹ nhàng đẩy ra, bên ngoài mưa dầm liên tục, mà Lương chưởng quỹ tất nhiên đang cung kính đứng đợi ở ngoài cửa.

- Nói cho các huynh đệ, bắt đầu hành sự!

Lý Cố lạnh lùng.

Tân Ngự sử đài Ngự sử Đại phu Lô Minh Chính đúng là xưa nay con đường làm quan cực kỳ rộng mở, mấy năm trước y mới chỉ là một quan viên phi thế gia bình thường, vốn nhờ khẩu khí sắc bén tác phong nhanh nhẹn mà được Hàn Huyền Đạo để ý, được sự nâng đỡ của lão, tiến nhập vào Ngự sử đài, tại đây, từ một chức quan giám sát ngự sử nho nhỏ, vài năm qua, trải qua nhiều chức vị, Trung ngự sử, Thị ngự sử, hoạn lộ có thể nói là từng bước lên cao như diều gặp gió.

Những năm gần đây, y ngoan ngoãn ôm chân Hàn gia, trên triều đình trở thành vây cánh của Hàn gia, cũng có thể nói là nhiều lần nguy nan, cũng may nhờ khôn khéo, lại có Hàn Huyền Đạo đỡ đầu, nên gặp dữ hóa lành.

Dù sao những năm đây đây, thế gia tuy tranh đấu kịch liệt, nhưng cũng không quá dồn sự chú ý vào Ngự sử đài.

Yến quốc thiết lập Ngự sử đài, tiếng là để vạch tội gian thần, nhưng thế lực thế gia tại Đại Yến quốc giăng khắp nơi, nên cũng là một nha môn hữu danh vô thực, căn bản không làm nổi tích sự gì đáng gọi làm giám sát.

Chức trách Ngự sử đài, đơn giản là bồi dưỡng người phát ngôn của các thế lực, vì bọn họ mà khơi mào tranh đấu trong triều mà thôi, nếu như lúc trước thế gia tranh đấu gay gắt, như vậy, cũng chính là cuộc khẩu chiến của đám quan Ngự sử đài.

Xét năng lực, lẫn gia thế, Lô Minh Chính vốn không có cơ hội nổi bật, nhưng sau khi được Hàn Huyền Đạo để ý, lại là kẻ biết uốn theo chiều gió, nên cuối cùng thăng chức rất nhanh, có thể nói là một nhân vật tận tâm và trung thành dưới trướng Hàn Huyền Đạo, cũng bởi vậy rất được Hàn Huyền Đạo coi trọng.

Sau khi Hàn thị quật khởi, thân không phải là thế gia quan viên, nhưng Lô Minh Chính lại được Hàn Huyền Đạo trọng dụng, hơn nửa năm nay, Hàn Huyền Đạo vì muốn tìm hiểu sở trường nhược điểm của các vị quan viên đối kháng, nên Lô Minh Chính dựa theo chỉ thị của Hàn Huyền Đạo thao túng Ngự sử đài, giám sát vạch tội rất nhiều quan viên thế gia khác, nên rất được Hàn Huyền Đạo tán thưởng.

Có thể nói, trong hành động thanh trừ đối lập một cách trắng trợn của Hàn Huyền Đạo, Lô Minh Chính là người lập công lớn, mà Hàn Huyền Đạo cũng không bạc đãi y, hai tháng trước, thăng cho y tới chức Ngự sử đại phu, trở thành người đứng đầu Ngự sử đài

Ngoại trừ quan viên Hàn tộc, Lô đại nhân này có thể nói là quan viên phi thế gia được trọng dụng hàng đầu, hôm nay trong triều có thể nói là con đường làm quan rộng mở, ngay cả các quan viên Hàn phái gặp y cũng còn phải lễ kính, điều này khiến Lô Minh Chính vô cùng đắc ý, cũng cảm thấy tiền đồ của mình thật vô cùng xán lạn.

Hai ngày trước, sau khi biết tin Hàn Mạc tiếm binh quyền, y liền suất lĩnh một đám quan viên, lên án mạnh mẽ Hàn Mạc, gọi hắn là loạn thần tặc tử, khiến Hàn Huyền Đạo cực kỳ hài lòng.

Lô Minh Chính trong mắt người khác tỏ ra là quan thanh liêm, cho nên y cũng cố làm ra bộ dạng là quan thanh liêm, sau khi hồi phủ, liền ở rịt trong nhà, không bước chân ra ngoài, nhìn như là một người thanh tâm quả dục, thực ra, Lô đại nhân lại là kẻ đam mê tửu sắc bậc nhất, mỗi ngày mỗi đêm, y đều cùng người thiếp trẻ đẹp của mình say sưa vui đùa.

Tối nay trời không trăng, Lô đại nhân ở trong một cái tiểu đình nhỏ, người thiếp trẻ đẹp nõn nà tựa vào ngực hắn, nũng nịu tiếp rượu cho đại nhân, ngoài đình, mưa dầm không ngớt, trong đình, rượu ngon ê hề mỹ nữ lẳng lơ, xuân tình nồng đậm.

Người thiếp trước tiên uống một ngụm rượu rồi mới dùng miệng tiếp cho đại nhân, ngay lúc hai người bốn môi chạm nhau, Lô đại nhân liền tham lam hút hết rượu ngon trong miệng người đẹp, thành thạo dùng lưỡi đùa nghịch lưỡi của tiểu thiếp trong miệng mình, bàn tay lần xuống xoa nắn cặp nhũ hoa ngồn ngộn.

Lô đại nhân thích rượu ngon, mà chơi nữ nhân thì thích những nữ nhân có bộ ngực thật lớn.

Âm thầm trong mưa, một gã sư gia tay cầm một sợi dây thừng kéo trên mặt đất, chậm rãi đi về hướng đình, đi thẳng vào bên trong, lúc này, Lô đại nhân vẫn đang mê mẩn đùa nghịch đôi nhũ hoa to lớn, kéo cả vạt áo của giai nhân ra mà nhai cắn, nhưng người tiểu thiếp kia đã nhìn thấy sư gia đi vào trong đình, kinh hô một tiếng, vôi vàng kéo xiêm y lên che ngực.

Lô đại nhân quay đầu, thấy sư phó đang nhìn mình, không khỏi nổi trận lôi đình.

Hoa viên này ban đêm là nơi cấm địa, ngay cả phu nhân của y cũng không dám đi vào, một sư gia nho nhỏ không hề bẩm báo mà đến đây quấy rầy, thật sự khiến y tức giận cực điểm.

Y còn chưa kịp nổi nóng, sư phó đã bình tĩnh nói:

- Lô đại nhân, Thính trưởng của chúng ta có lời nhắn, ai đi theo Hàn Huyền Đạo chính là địch nhân của người, mà đã là địch nhân của Thính trưởng thì chúng ta chỉ còn cách giúp họ quy tiên.

Một câu này của gã còn chưa dứt, cả người đã dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai, dây thừng trong tay biến thành sợi dây thòng lọng, Lô đại nhân căn bản không kịp có phản ứng, thòng lọng đã treo vào cổ.

Mỹ thiếp trơ mắt nhìn người kia thành thục lão luyện siết chặt cổ Lô đại nhân, nhìn y hai tay khươ khươ trong hư không, khuôn mặt trắng bệch bắt đầu đỏ bừng, tròng mắt trợn ngược, người thiếp thất kinh kêu lên, chỉ tiếc trong đêm mưa thu, ở nơi vắng vẻ này không ai nghe thấy tiếng kêu của nàng, chứng kiến thân hình Lô Minh Chính dần dần lụi xuống, liền lăn ra ngất xỉu.

Lô Minh Chính ngã trên mặt đất, sư gia sau khi xác định y đã chết, lúc này mới buông tay, quay người đi, rất nhanh đã không còn tung tích.