Con đường rộng lớn từ cửa Tây thành Yến Kinh đến Hoàng thành có tên là Tây Hà. Hai bên nhà cửa san sát nhau. Ngày xưa trên đường người xe như nước, nhưng đáng nói nhất là hai bên đường trồng những cây ngô đồng cực lớn, khiến cho con đường thênh thang thoảng chút sinh khí nhè nhẹ.

Mưa to tầm tã, trên đường không có một bóng người. Mưa tí tách lộp độp va vào các tảng đá lớn. Dân chúng núp ở trong nhà không dám đi ra ngoài đường, nhìn qua khe hở cánh cửa và cửa sổ, liền phát hiện một đội kỵ binh quỷ dị thong thả đi theo đường Tây Hà hướng về phía Hoàng thành. Điều khiến mọi người kinh ngạc, đó là bên trong đoàn kỵ binh có một chiếc tuấn mã kéo chiếc xe ba gác lớn, trên xe đặt một khối quan tài to màu đen.

Đoàn kỵ binh này đều mặc áp giáp đen bên trong, nhưng mỗi người đều đeo mảnh vải trắng bên trên khôi, bên ngoài giáp cũng khoác áo choàng trắng. Bọn họ đều cưỡi những con ngựa to lớn, tay cầm lá chắn cực kỳ khổng lồ, tay kia cầm trường thương, thắt lưng đeo đại đao, lưng đeo cung tiễn, mưa thu tạt vào giáp đen, lộ ra một hơi thở lạnh lẽo ác nghiệt.

Đội nhân mã này tính thì không nhiều, thoạt nhìn chỉ chừng 100 người mà thôi, nhưng cỗ khí thế đó, cũng khiến người ta ớn lạnh.

Hàn Mạc tay cầm Huyết Đồng côn, cưỡi Tuyệt Ảnh, ngẩng đầu nhìn Hoàng thành nguy nga phía trước qua màn mưa mịt mù, mặt không chút biến đổi.

Hàn Mạc trong lòng hiểu rõ, Hàn Huyền Đạo nhất định đã biết mình hôm nay đến, trong thành lại yên tĩnh đáng kinh ngạc, đường phố không bóng người, cho thấy lão đã sẵn sàng đợi hắn.

Ba nghìn thiết kỵ theo hắn vào kinh, Hàn Mạc để lại một đường lui trong tình huống bất đắc dĩ, một ngàn năm trăm kỵ binh ở ngoài thành tiếp ứng, mà hơn một ngàn kỵ binh áo giáp khác thì canh giữ Tây môn, tiếp ứng khi cần rút lui.

Đó là phòng bị trong tình huống không thể khác.

Hàn Mạc vào thành vốn không nghĩ tới chuyện thất bại, càng không nghĩ sẽ phải lui lại Tây môn.

Hắn ánh mắt vô cùng bình tĩnh nhìn Hoàng thành nguy nga an tĩnh kia.

Tây Hà đại đạo nhìn thì dường như là một đường thẳng, dường như có thể phóng ngựa chạy thẳng là đến Hoàng thành. Nhưng Hàn Mạc hiểu, nếu dễ dàng như vậy, không phải là phong cách Hàn Huyền Đạo.

Tiếng vó ngựa vang lên trong mưa, bên trong cơn mưa tầm tã, một đoàn kỵ binh đông nghịt nghịt đen sẫm tiến đến từ phía đối diện.

Phía sau Hàn Mạc lập tức có tám kỵ binh đi lên phía trước, các tấm lá chắn ráp lại với nhau, tạo thành một vách tường đồng vững chắc.

Hàn Mạc nhìn đội kỵ binh như dòng nước lũ đen kịt kia, thản nhiên cười, quay đầu sang Diễm Tuyết Cơ bên cạnh:

- Con đường này chính là con đường máu. Nàng cùng ta đến Hoàng cung!

Diễm Tuyết Cơ cười:

- Nếu tính mạng không có gì nguy hiểm, ta sẽ không ra tay. Đợi đến khi ngươi đánh không được, ta mới mang ngươi rời khỏi…

Nàng chớp đôi mắt câu hồn:

- Nhìn ngươi bại dưới tay người khác, cũng là chuyện thú vị.

Hàn Mạc cười ha hả:

- Chỉ sợ nàng sẽ không có cơ hội được thấy!

Trên đường lớn, phía trước là hơn 20 tay cung binh, sau đó hơn 10 kỵ binh, xem khôi giáp thì cũng đoán đều là tướng lĩnh cao cấp của Ngự Lâm quân, sau cùng là nghìn nghịt Ngự Lâm quân Bộ binh, trường thương trong tay, mưa và áp giáp hòa vào nhau, trông cực kỳ tiêu điều.

Hàn Mạc cười, nhìn đám quân trước mặt, không hề biến sắc. Nhưng ánh mắt thì dồn cả vào một gã tướng lĩnh Ngự Lâm quân khôi giáp khác hẳn với những người khác, thoạt nhìn cũng đoán được thân phận của gã.

Hàn Tòng Định không phải là con cháu trực hệ của Hàn gia, năm 25 tuổi vẫn không có tiếng tăm gì.

Gã ở trong tộc thậm chí còn bị kỳ thị, bởi vì có một con mắt bị tật từ bé, rốt cuộc khi lớn lên một bên mắt bị hỏng. "Định độc nhãn", biệt hiệu này đã theo gã rất nhiều năm, gã phải nhận rất nhiều sự chế nhạo và đùa cợt của người đời.

Rất ít người biết, bên trong gã hoàn toàn không cam chịu, từ nhỏ đã cắn răng khổ luyện, tuy không có sư phụ tài giỏi, nhờ cố gắng gấp mấy lần người khác, nên võ công của gã cũng cực kỳ cao minh.

Gã đối nhân xử thế rất khiêm tốn, nhưng đối với con cháu bản tộc rất lưu tâm. Hàn Huyền Đạo cũng để ý gã, năm Hàn Tòng Định 25 tuổi đã triệu gã vào Yến Kinh, cho gia nhập đội quân Lang Giáp doanh.

Không hề nghi ngờ, ở trong lòng gã, Hàn Huyền Đạo là ân nhân, bất kể người khác xem Hàn Huyền Đạo như thế nào, Hàn Tòng Định vẫn sẵn sàng hy sinh tính mạng của mình cho lão, hoàn toàn phục tùng lão.

Hai bên cách nhau khoảng 15 bước, không hẹn, mà đều cùng dừng bước chân.

Mưa vẫn rơi, trên một con đường lớn, hai bên đều tràn ngập sát khí.

Hàn Tòng Định nhìn cỗ quan tài, gã tất nhiên biết người trước mắt chính là Ngũ thiếu gia của Hàn tộc, nhưng gã đã được Hàn Huyền Đạo giáo huấn, cho rằng người này đã trở thành kẻ phản quốc bán tộc.

Tuy là cố nhân, nhưng đã vô tình.

Mưa trút xuống những bộ khôi pháp sáng loáng của các dũng sĩ tinh nhuệ nhất Yến quốc vang lên những tiếng va động mạnh, trên gương mặt của bọn họ vẫn không hề có chút cảm xúc nào.

Hàn Tòng Định chậm rãi nâng tay lên, chỉ vào Hàn Mạc, giọng có chút khàn khàn, nhưng vẫn vô cùng vang dội, át cả tiếng mưa đang ầm ào trút xuống đường lớn.

- Kẻ thù phản quốc, Hàn Mạc, giết!

Hàn Tòng Định tay phất xuống, đại đao vung lên: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

- Giết!

Khi tiếng giết vừa dứt, hàng cung tiễn phía trước liền buông dây cung, bị tấm chắn lớn ngăn lại, kỵ binh Ngự Lâm quân phía sau cùng rút đao, ánh đao trong phút chốc sáng lên trong màn mưa mờ mịt.

Giáp sĩ Ngự Lâm quân dũng mãnh rống giận xông lên, 100 kỵ binh trong mắt họ, thật sự không chịu nổi một kích.

Hàn Mạc khóe miệng hơi nhếch lên, tay nắm chặt Huyết Đồng côn, lúc đám Ngự Lâm quân xông đến, cũng là lúc bên trong kỵ binh vang lên một giọng nói lạnh lùng:

- Gặp thần giết thần, gặp Phật giết Phật, một đường đánh thẳng tới Hoàng thành!

Vù vù vù…

Đám kỵ binh một tay nắm cự thuẫn, tay kia không biết tự khi nào đã cầm một loại ống trúc thoạt nhìn rất bình thường, ống trúc bắn tên vừa nhanh vừa mạnh, chuẩn xác vô cùng.

Phụp phụp phụp!

Tên đâm vào da thịt dứt khoát, sắc bén, đám Ngự Lâm quân xông lên trước không kịp hừ lên một tiếng, lập tức một đám ngã quỵ trong mưa, tảng đá lớn trên đường trong nháy mắt chất đầy tử thi.

Ở lượt tên thứ nhất của Phong Xảo nỗ, Hàn Mạc đã giục ngựa tiến lên, Tuyêt Ảnh hí vang, binh sĩ phía trước liền tạo ra một kẽ hỡ, Hàn Mạc người và ngựa là một, tựa như một tia sét trong mưa, nháy mắt xẹt qua đám kỵ binh, một mình một ngựa xông lên.

Hàn Tòng Định đồng tử co rút lại.

Ngựa Tuyệt Ảnh tựa như điện, mà động tác của Hàn Mạc lại đơn giản vô cùng, huy côn, đánh ra, xoay ngược lại, đập mạnh, nhẹ nhàng như mây bay nước chảy chảy, chỉ có điều, trong chớp mắt, Ngự Lâm quân chắn phía trước hắn, đã bị một côn đánh chết.

Hàn Tòng Định thậm chí chưa kịp phát hiện ra, thì đôi mắt lạnh lùng kia đã nhìn chằm chằm vào gã, mà Tuyệt Ảnh mã một đường thông suốt, bay qua các chướng ngại vật đã được chủ nhân loại bỏ, bằng tốc độ nhanh nhất nhằm về phía Hàn Tòng Định lao tới.

Hàn Tòng Định từ nhỏ đến lớn, vô số lần bị khuất phục nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng hiện tại, gã cảm giác được một luồng khí lạnh đang lan tỏa toàn thân.

Hàn Mạc tu vi võ đạo cố nhiên vượt xa tưởng tượng của gã, khiến hắn giật mình, nhưng càng làm cho gã ớn lạnh là thái độ giết người của Hàn Mạc, giơ tay vung chân, nhìn cứ như mạng người là chuyện vặt.

Gã xuất thân Hàn tộc, nên tính tình Hàn Mạc cũng biết đôi chút. Hàn Mạc cho tới nay là một người ôn hòa, thậm chí, từ con người hắn khó cảm thấy một loại sát khí.

Hàn Tòng Định cũng từng gặp Hàn Mạc vài lần, ấn tượng về Hàn Mạc chỉ dừng lại ở một thiếu gia công tử, tuy rằng Hàn Mạc sau khi nhập kinh công lao hiển hách, làm vô số chuyện khiến người ta giật mình, nhưng Hàn Tòng Định cũng khó có thể xem Hàn Mạc như một sát thủ.

Nhưng hiện tại gã cảm nhận được từ trên người Hàn Mạc toát ra hơi thở của Thần Chết.

Hàn Mạc khi giết người không chỉ bình tĩnh mà còn cực kỳ lạnh lùng.

Hàn Mạc ra chiêu động tác nhìn rất chậm nhưng lại cực kỳ hữu hiệu. Hắn ở đâu, ở đó có người ngã xuống, máu tanh bắn lên liên tục. Thân thể đầy máu của Ngự Lâm quân trộn lẫn với nước mưa, rơi xuống tảng đá lớn, hết người này đến người khác, trong tiếng mưa rơi, liên tục vang lên tiếng kinh hô thảm thiết.

Hàn gia Ngũ thiếu gia cưỡi ngựa, vung đồng côn, trên đường lớn, giống như đang độc diễn trò chơi giết người. Trên sân vắng, máu tươi chảy thành dòng.

Tựa như từ địa ngục, Tử thần đi vào nhân gian, dùng một phương thức cực kỳ bình tĩnh, cũng là cách khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhất, giữa nhân gian hèn mọn lạnh lùng cướp đi các sinh mạng nhỏ nhoi.

Hàn Mạc người và ngựa gắn thành một khối, trên giáp trụ của hắn dính đầy máu tươi nhưng không một Ngự Lâm quân nào có thể chạm binh khí vào người hắn.

Hàn Tòng Định cũng không kịp nghĩ nhiều, càng không có thời gian thưởng thức cách Tiểu Hàn đại nhân giết người, bởi vì ngay lúc đó, Tiểu Hàn đại nhân đã đến trước mặt gã, Huyết Đồng côn như có ma quỷ nhập vào, đánh thẳng vào ngực gã.

Hàn Tòng Định vừa ngộ ra thủ pháp giết người của Hàn Mạc một đôi chút, Ngũ thiếu gia côn thuật dường như đơn giản, nhưng lại ẩn giấu luồng sát khí hùng mạnh.

Hàn Tòng Định âm thầm khổ luyện, rất có nhận thức, cũng biết tu vi võ đạo khi đạt đến cảnh giới cao nhất đó là "Ý"

Cách chiêu số lợi hại trên đời này đều có nguồn gốc, nhưng đạt tới cảnh giới dùng Ý để điều khiển chiêu thức, thì đã không còn chút dấu vết. Ý cảnh võ đạo bày ra, thoạt nhìn như có sơ hở, nhưng lại không tìm thấy sơ hở.

Cho nên Ngũ thiếu gia một côn đâm đến nhìn như cực kỳ bình thường, Hàn Tòng Định dường như có đến 30 cách thức hóa giải, nhưng trong nháy máy lại cảm thấy lạnh buốt toàn thân.

Bởi vì lúc côn đâm đến, gã nhìn ra không chỉ một côn đơn giản, mà là một côn đầy biến ảo.

Ý người, là theo ý của con người, Hàn Tòng Định chắc chắn có 30 chiêu hóa giải một chiêu này, nhưng Hàn Mạc một côn lại cũng có ít nhất 25 loại biến thức. Bằng tu vi võ đạo của Hàn Tòng Định, có thể nhìn thấy trong đó 11 loại biến thức, nhưng trong lòng gã hiểu, biến thức của Hàn Mạc vượt xa con số 11 loại này.

Hàn Mạc đánh ra chiêu này, khiến cho gã thấy, gã hoàn toàn không có khả năng hóa giả 11 chiêu trong một chiêu này.

Hàn Tòng Định căn bản không có thời gian kịp tự vấn, gã chỉ có thể phản xạ bằng cách ngã người ra phía sau, tay phải nâng lên, đại đao trong tay hướng về phía Huyết Đồng côn, ý đồ dùng chiêu này đẩy Huyết Đồng côn ra.