Rừng Hồ Lô nằm cách Lê Cốc Xuyên hai mươi dặm về phía đông nam, bên trong có một sơn cốc, hai bên rộng lớn, sơn cốc thắt lại, giống như hồ lô, hơn nữa cây cối san sát, hiện giờ ngày đông tuyết, dường như khá nhiều trường thương cao chót vót, rậm rạp chằng chịt.

Chỗ nay coi như bí ẩn, phía trước là gò núi liên miên giao giới giữa hai quận.

Chu Tiểu Ngôn và tám trăm Phong Kỵ nghỉ tại chỗ này, tám trăm Phong Kỵ đều phủ thêm áo choàng màu trắng, trong màn tuyết trắng, giống như ẩn giữa mặt đất.

Lúc Hàn Mạc nhìn thấy Chu Tiểu Ngôn, Chu Tiểu Ngôn đang ngồi dưới gốc cây đại thụ gọt bánh mỳ ăn, dường như lúc nào hắn cũng mang theo bánh mỳ trên người, bánh mỳ giống như đồ ăn vặt của hắn, lúc rảnh rỗi, hắn liền có sở thích gọt bánh mỳ ăn.

Nhìn thấy Hàn Mạc, hắn mới thu bánh mỳ và dao lại, hỏi thẳng vào vấn đề:

- Có phải ngài muốn hỏi vì sao tôi không dẫn quân vào đóng trong quân doanh thế gia?

Hàn Mạc thở dài, nói:

- Cậu tất nhiên là có lý do rất tốt.

- Tôi chỉ cảm thấy Phong Kỵ là tâm huyết của ngài, không cần phải hao tổn trong trận chiến này.

Chu Tiểu Ngôn thản nhiên nói:

- Tiến vào quân doanh thế gia, Phong Kỵ sẽ bị cản trở khắp nơi, không có tính độc lập, càng không có tính bí ẩn.

- Tính độc lập thì ta hiểu được.

Hàn Mạc chắp tay sau lưng hỏi:

- Tính bí ẩn theo lời cậu, có ý tứ gì? Là nói không muốn để cho liên quân Diệp Ngô biết động tĩnh của chúng ta?

Chu Tiểu Ngôn nói rất chân thành:

- Ít nhất không thể để quân đội các thế gia khác hiểu rõ chúng ta. Có lẽ bọn họ có biết sự tồn tại của chúng ta, nhưng đối với tình huống cụ thể của chúng ta, chắc chắn biết rất ít. Nếu chúng ta vào đóng quân trong quân doanh thế gia, bọn họ sẽ nắm bắt tình huống của chúng ta rất dễ dàng.

Hắn ngẫm nghĩ một chút, mới tiếp tục nói:

- Lưỡi dao thật sự sắc bén, không những không thể dễ dàng rút ra, còn phải không để quá nhiều người biết nó sắc bén.

- So sánh với quân thế gia, Phong Kỵ của chúng ta coi như là sắc bén.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Chẳng qua mục đích lần này chúng ta đến đây, không phải vì mài giũa lưỡi dao sắc bén này, làm cho nó càng sắc bén hơn sao?

- Mài lưỡi dao sắc bén, cần chọn lựa đá mài tốt nhất.

Thần sắc Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh:

- Ngũ thiếu gia, muốn kỵ binh phát huy tác dụng lớn nhất, cần có không gian tấn công, hơn nữa cần chú ý một số phương pháp. Hiện giờ quan Lê Cốc chắn ngang trước mặt quân thế gia, tấn công quan ải, kỵ binh không có ưu thế. Để kỵ binh tấn công trạm kiểm soát, chỉ có thể là chịu chết uổng phí.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Không sai, trên quan Lê Cốc tràn đầy cung nỏ đá gỗ, kỵ binh vọt tới dưới thành, không những không thể phá tan tường quan, ngược lại còn tổn thất rất nhiều nhân mã. Phong Kỵ người mạnh ngựa tốt, lực sát thương xung kích trên đất bằng mạnh, nhưng không tấn công quan ải được.

Chu Tiểu Ngôn nói:

- Ngũ thiếu gia nói không sai. Cho nên chúng ta muốn luyện binh thông qua trận chiến tranh này, chỉ có thể lựa chọn chiến trường thích hợp với chúng ta. Trước khi quan Lê Cốc chưa bị quân thế gia công phá, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ.

Hàn Mạc hơi trầm ngâm, mói nói:

- Ta mới từ Lê Cốc Xuyên tới, tuy rằng quân thế gia người đông thế mạnh, nhưng ta không nhìn thấy dấu hiệu mọi người đánh quan Lê Cốc. Ta nghĩ hai ngày nay sẽ không phát động công kích quan Lê Cốc, các thế gia lớn còn muốn ngồi lại bàn bạc thật tốt. Không có kế hoạch tác chiến cụ thể, cho dù người đông thế mạnh, chẳng qua cũng là chia rẽ.

Chu Tiểu Ngôn cười lạnh nói:

- Ngũ thiếu gia, thứ cho tôi nói thẳng, nếu quân thế gia các ngài không thể nhanh chóng đạt được thống nhất, trận chiến này, ai thắng ai thua còn chưa biết. Hiện giờ quân thế gia dùng cờ hiệu bình định, khí thế mạnh mẽ, nhưng nếu vẫn tiếp tục như vậy, sĩ khí sẽ ngày càng thấp. Ngài hẳn là biết, sĩ khí thứ này, rất có tác dụng đối với hành quân đánh giặc.

Hàn Mạc thở dài:

- Cậu nói không sai. Đây cũng là tật xấu lớn nhất của quân thế gia.

- Hai nhà Diệp Ngô dám phản loạn, truy cứu nguyên nhân, thứ nhất là bọn họ tự tin đối với thực lực của bản thân, thứ hai là có nhận thức rõ ràng đối với liên quân thế gia. Tuy rằng bọn họ đóng ở quan ải, nhưng lại dùng trạng thái lấy thủ làm công, chỉ cần bọn họ tử thủ quan ải, quân thế gia đánh không được, thời gian lâu dài, bên trong quân thế gia sẽ sinh ra bất đồng cực lớn, hơn nữa hai lộ nhân mã quân thế gia hơn mười vạn người, vật tư cần mỗi ngày không phải số lượng nhỏ, triều đình có năng lực chống đỡ lâu dài hay không, đó là một dấu chấm hỏi. Hai quân Diệp Ngô tác chiến trên quê hương, vật tư dự trữ phong phú, quen thuộc địa hình, có thể đánh lâu dài, đợi cho sĩ khí quân thế gia hạ thấp, cơ hội xuất hiện, hai quân Diệp Ngô chắc chắn dốc toàn lực xuất động, lúc đó rất có thể quân thế gia sẽ vỡ tan ngàn dặm.

Chu Tiểu Ngôn chậm rãi nói:

- Cho nên trước mắt mục tiêu quan trọng đối với hai quân mà nói, liên quân Diệp Ngô là tử thủ, tiêu hai vật tư và sĩ khí quân thế gia, mà quân thế gia lại phải nhanh chóng công quá quan Lê Cốc, mọi người không thể kéo dài.

Chu Tiểu Ngôn phân tích thế cục rõ ràng như vậy, khiến Hàn Mạc trợn mắt há mồm, hắn hơi kinh ngạc nói:

- Tiểu Chu, sự khâm phục của ta đối với cậu, hiện giờ ngày càng mãnh liệt.

Chu Tiểu Ngôn nói rất thản nhiên:

- Tình thế này cũng không khó để nhìn ra, ta nghĩ trong lòng các tướng lĩnh quân thế gia cũng rõ ràng. Chẳng qua thế gia Yến quốc các ngài đều có ích lợi bản thân cần giữ gìn, đây là nhược điểm chí mạng lần này của các ngài. Một khi quân thế gia không thể thống nhất được trong trận chiến này, đối với quân thế gia các ngài mà nói, hậu quả còn xấu hơn so với sự tưởng tượng của các ngài.

- Chờ xem.

Hàn Mạc híp mắt nói:

- Đối với quân các thế gia lớn mà nói, ích lợi lớn nhất, đó là phải cam đoan gia tộc không bị diệt. Cho dù bên trong liên quân thế gia có mâu thuẫn, nhưng ta xem không có ai muốn thấy gia tộc mình bị hai nhà Diệp Ngô giẫm lên.

Chu Tiểu Ngôn ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:

- Ngũ thiếu gia, điều này đối với ngài mà nói, hẳn là một cơ hội tốt.

- Cơ hội?

Hàn Mạc chớp chớp hai mắt, cười tủm tỉm nói:

- Tiểu Chu, có thể nói cho ta biết, điều này đối với ta mà nói, là một cơ hội gì hay không?

Khoé miệng Chu Tiểu Ngôn lộ ra một nụ cười kỳ quái:

- Cơ hội thanh danh! Nếu may mắn mà nói, ngài có thể một trận chiến thành danh!

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Thật sự ta nhìn không ra được ta sẽ thành danh trong cuộc chiến này. Lần này chúng ta tiến tới, chẳng qua là luyện tập đội ngũ mà thôi, thậm chí ta nghĩ rằng, nếu tình thế quá mức nguy hiểm, thà rằng ta bỏ qua cơ hội rèn luyện này, lôi Phong Kỵ quay trở về quận Đông Hải. Về phần thành danh như cậu nói, thật ra ta không nghĩ tới.

- Ngũ thiếu gia không muốn thành danh?

Chu Tiểu Ngôn lắc lắc đầu:

- Ngài thành lập Phong Kỵ, mục đích chắc không phải vì hứng thú nhất thời chứ? Trong xương ngài có dã tâm, một khi thành danh, chắc chắn sẽ rất có trợ giúp đối với việc ngài thực hiện dã tâm.

Hàn Mạc chăm chú nhìn Chu Tiểu Ngôn, ánh mắt sắc bén, thản nhiên nói:

- Thật ra, ta không thích cái từ dã tâm này, cậu có thể nói ta có khát vọng.

Chu Tiểu Ngôn cũng không nói nhiều vô nghĩa, mà trực tiếp nói:

- Tôi đã phái người tới gò núi Lê Cốc tìm hiểu, xem có thể tìm ra đường khác hay không, ngoài ra cũng sai người tìm quốc dân chúng vùng này quen thuộc địa hình đồi núi Lê Cốc.

- Cậu muốn làm cái gì?

Hàn Mạc nhíu mày hỏi.

- Đồi núi liên miên, ngoại trừ quan Lê Cốc, tôi tin tưởng còn có đường khác có thể xuyên vào quận Bột Châu. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Chu Tiểu Ngôn nghiêm mặt nói:

- Chẳng qua cũng không dễ tìm, nhưng tôi hy vọng chúng ta có thể may mắn tìm được. Chúng ta cần một con đường xuyên thẳng qua, có thể khiến tám trăm Phong Kỵ của chúng ta đi vòng phía sau quan Lê Cốc.

Hàn Mạc hơi trầm ngâm, bỗng nhiên hiểu được cái gì, nghiêm mặt nói:

- Cậu muốn Phong Kỵ vượt qua phía sau quan Lê Cốc, sau đó mới tiến công quan Lê Cốc từ bên trong, mở trạm kiểm soát ra?

- Tôi có ý tưởng này.

Đôi mắt Chu Tiểu Ngôn phát ra ánh sáng:

- Trên chiến trường, tám trăm Phong Kỵ sẽ không nổi bật, thậm chí sẽ không được liên quân Diệp Ngô để vào mắt. Tám trăm người hành động, nếu ẩn nấp tốt, hoàn toàn có thể không bị kẻ thù phát hiện, hiện giờ ánh mắt hai nhà Diệp Ngô đặt trên người quân thế gia khổng lồ, có lẽ họ chưa bao giờ nghĩ tới sự tồn tại của chúng ta.

- Đây là một hành động kích thích cũng rất nguy hiểm.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Một khi tiến vào phía sau, thì chỉ có một thân một mình, nếu bị kẻ thù phát hiện, chúng ta căn bản không có viện binh, tám trăm Phong Kỵ đối với liên quân Diệp Ngô mấy vạn mà nói, thậm chí không đủ nhét kẽ răng.

- Thế cục của chiến tranh, thường chịu ảnh hưởng của chi tiết nhỏ.

Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh, dường như rất tin tưởng:

- Trên chiến trường, cầu thắng trong nguy hiểm là rất bình thường.

Hàn Mạc thở dài:

- Tiểu Chu, hiện giờ ta mới phát hiện, trong xương cốt cậu tràn đầu khát vọng đối với chiến tranh, cậu thích chiến tranh. Nhắc tới chiến tranh, ta phát hiện cậu rất hưng phấn, có lễ cậu không biết, từ khi ta biết cậu tới nay, hôm nay là lần cậu nói nhiều nhất.

Chu Tiểu Ngôn nói không phủ nhận chút nào:

- Nam nhi nên tung hoành ngang dọc trong đao thương và máu thịt, nếu có một ngày tôi thật sự phải chết, tôi chỉ hy vọng chết trên chiến trường, mà không phải chết trong chăn của nữ nhân.

Vẻ mặt hắn vốn lạnh lùng, không ngờ giờ phút này lộ ra một chút hưng phấn, đây là tình huống rất ít thấy.

- Nắm chắc mấy thành?

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi.

- Cái này phải xem quân thế gia các ngài có phối hợp hay không.

Chu Tiểu Ngôn lại khôi phục bộ dáng lãnh đạm:

- Nếu chúng ta thật sự tiến vào, quân thế gia phải toàn lực tấn công Lê Cốc Xuyên, hấp dẫn sự chú ý của kẻ thù, đợi cho chúng ta vòng qua phía sau, trong ngoài phối hợp, cơ hội chắc là không nhỏ.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Nếu tính toán thành công, không những có thể phá quan Lê Cốc, quan trọng nhất là, Phong Kỵ trải qua một lần rèn luyện như vậy, chắc chắn sẽ học được rất nhiều thứ, giống như lời ngài nói, lưỡi đao này sẽ càng sắc bén thêm!

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Ta hy vọng thật sự có thể tìm được con đường kia, cũng rất chờ mong lần mạo hiểm này có thể thành công.

- Nếu thành công, có lẽ Ngũ thiếu gia có thể thành danh.

Ánh sáng trong mắt Chu Tiểu Ngôn chớp động.

Hàn Mạc thản nhiên cười, chẳng qua trong lòng lại rất kỳ quái, dường như Chu Tiểu Ngôn rất hy vọng bản thân hắn nổi danh, từ trong đôi mắt hắn có thể thấy được loại chờ mong này.

Chẳng lẽ Chu Tiểu Ngôn thật sự muốn phò tá mình? Hoặc là nói, tiểu tử này lại có suy nghĩ gì khác?

- Khi các cậu xuất phát, không mang theo một ít lều trại sao?

Hàn Mạc nhìn lướt rừng Hồ Lô, chỉ thấy phần lớn đám kỵ binh Phong Kỵ đang đối luyện với nhau, nghiên cứu thảo luận đao pháp, nhưng toàn bộ rừng Hồ Lô ngoại trừ gần ngàn tên kỵ binh Phong Kỵ khoác áo màu trắng và tuấn mã, lại không thấy một doanh trại.

Chu Tiểu Ngôn lắc đầu nói:

- Không cần. Chiến giáp trên người bọn họ cũng đủ sưởi ấm, huống chi, rét lạnh như vậy cũng không chống đỡ được, như nào chống được kẻ thù hùng mạnh? Luyện binh, trước phải luyện ý chí.

Hàn Mạc khen ngợi nói:

- Cậu nói rất có đạo lý.

Hắn dừng một chút, lại nói:

- Tìm được đường rồi, lập tức báo cho ta.

Hàn Mạc trở lại quân doanh thế gia Hàn tộc, lúc tiến vào doanh soái, cấp dưới đều đã rời khỏi, chỉ có Hàn Huyền Xương đang đi lại trong doanh, ngưng mày suy nghĩ cái gì, nhìn thấy Hàn Mạc tiến vào, lập tức hỏi:

- Tìm được bọn họ rồi?

- Phải.

Hàn Mạc trả lời:

- Ở trong rừng Hồ Lô.

- Sao lại ở chỗ đó?

Hàn Huyền Xương nhíu mày.

- Cha, con cảm thấy bọn họ đóng quân ở đó thì tốt.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Tới Lê Cốc Xuyên rồi, không chừng sẽ có rất nhiều chỗ bất tiện.

Hàn Huyền Xương ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Đó là người của con, do con an bài là được. Chẳng qua con phải nhớ kỹ, nếu có hành động gì, phải bẩm báo lại ta, vả lại không thể hành động thiếu suy nghĩ.

- Vâng,

Hàn Mạc nhíu mày, có thể nghe ra từ trong lời Hàn Huyền Xương nói, không những Phong Kỵ không thể hành động thiếu suy nghĩ, chỉ sợ trong lòng hắn cũng muốn quân thế gia Hàn tộc không được hành động thiếu suy nghĩ.

Tuy rằng trận chiến này đối với hai bên địch ta đều cực kỳ quan trọng, nhưng chỉ riêng quân thế gia mà nói, ai cũng không muốn tổn thất thực lực của mình.

- Cha, đại quân đã tới, khi nào thì tiến công quan Lê Cốc?

Hàn Mạc nhìn Hàn Huyền Xương, nhẹ giọng hỏi.

Hàn Huyền Xương ngồi trở lại vị trí, lắc đầu nói:

- Tạm thời còn chưa quyết định.

Hắn nhíu mày, hơi trầm ngâm, mới tiếp tục nói:

- Việc này phải đợi sau khi Chinh Tây tướng quân cử hành hội nghị quân sự mới có thể ra quyết định.

- Chinh Tây tướng quân?

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Ai là Chinh Tây tướng quân?

Hàn Huyền Xương nói:

- Liên quân bốn nhà bên Lê Cốc Xuyên này, cũng không thể đánh riêng rẽ, Thánh Thượng đã phong Tiêu Hoài Kim làm Chinh Tây tướng quân, thống lĩnh cuộc chiến bình định.

- Tiêu Hoài Kim?

Hàn Mạc vừa nghe tên này, lập tức nghĩ đến Quân Thần Tiêu Hoài Ngọc, tên hai người này chỉ sai một chữ, chắc không phải là huynh đệ chứ?

Hàn Huyền Xương nhìn ra suy nghĩ của Hàn Mạc, giải thích:

- Tiêu Hoài Kim là con trưởng của Tiêu Thái Sư, huynh trưởng của Thần Võ tướng quân đại doanh tây bắc Tiêu Hoài Ngọc.

Hàn Mạc gật đầu, thản nhiên nói:

- Người của Tiêu gia làm chủ soái, chúng ta đều phải nghe hắn?

Khoé miệng Hàn Huyền Xương lộ ra nụ cười lạnh, khinh thường nói:

- Tuy rằng là huynh đệ, nhưng Tiêu Hoài Kim so với Tiêu Hoài Ngọc, đó lá trên trời và dưới đất. Tiêu Hoài Kim này thích chơi bời lêu lổng, là kẻ thích rượu và gái đẹp, nếu không phải Tiêu Thái Sư đưa lên, Thánh Thượng cũng không để hắn làm Chinh Tây tướng quân. Chẳng qua là cờ hiệu mà thôi, thật sự ra quyết định, vẫn cần mấy nhà cùng bàn bạc.

Đúng lúc này, bộ hạ ngoài cửa bẩm:

- Hàn đại nhân, Chinh Tây tướng quân phái người mời đại nhân tới đại doanh nghị sự, hiện đang chờ.

Hàn Huyền Xương cười lạnh nói:

- Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Mạc nhi, con theo ta đi đại doanh, ta lại muốn xem Tiêu Hoài Kim này chuẩn bị đánh trận này như nào.