Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:

- Nếu chưa hoàn thiện, vậy thì đừng nói ra.

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Tuy rằng chưa hoàn thiện, nhưng nói ra các vị thế bá nghiên cứu một chút, cũng sẽ hoàn thiện.

Từng lời nói của hai người, mọi người nhìn vào mắt, đều cảm thấy rất kỳ quái. Bọn họ đều xem qua vô số người, rất dễ dàng nhìn ra được tâm tư người khác, Tiêu Linh Chỉ giống như núi băng rất lạnh nhạt với Hàn Mạc, mọi người nhìn vào mắt, lại cảm giác tuyệt đối không phải vì gia tộc đối lập.

Tiêu Linh Chỉ giống như con gái vậy, khiến người ta cảm thấy giống như đang giận dỗi Hàn Mạc, nhưng trong mắt mọi người, hai người trẻ tuổi này lần đầu gặp mặt, tại sao lại có ác cảm?

Bọn họ đương nhiên không biết, đây là lần gặp lại thứ ba giữa hai người.

Tuy rằng Tiêu Hoài Kim trầm mê tửu sắc không có bản lĩnh lớn gì, nhưng cũng không phải một kẻ ngu xuẩn, bản thân hắn cũng rõ ràng, liên quân thế gia lần này, phải đồng tâm hợp lực mới thành công, nếu không chỉ dựa vào lực của bộ tộc Tiêu gia, đừng nói tru diệt hai nhà Diệp Ngô, chỉ sợ có thể bảo vệ mình hay không cũng là một vấn đề.

Tuy rằng hắn cũng thấy được thái độ cứng rắn, mạnh mẽ đối với Tây Môn Lôi Tàng của Tiêu Linh Chỉ hơi không ổn, nhưng vì Tiêu Linh Chỉ có cống hiến và tác dụng thật lớn với Tiêu gia, lại thêm trí tuệ hơn người, rất có tâm kế, cho nên cũng không tiện chen ngang.

Nhưng nếu có thể đưa ra một biện pháp, khiến tất cả mọi người có thể hết lòng đối phó phản quân, hắn vẫn thật cao hứng.

Dù sao đối với mọi người ngồi đây mà nói, tâm tư tru diệt hai nhà Diệp Ngô của Tiêu gia đều mãnh liệt hơn ai khác, một khi Diệp Ngô bị diệt, như vậy Tiêu gia có thể thật sự là bá chủ thế gia, các thế gia khác không ai có thực lực đối kháng với Tiêu gia.

Hắn hoà nhã nói với Tiêu Linh Chỉ:

- Linh Chỉ, nếu Hàn thế chất có biện pháp, không ngại mời hắn nói một câu, nếu thật sự có lợi đối với cục diện trận chiến, đó tự nhiên là một chuyện rất tốt.

Hắn nói với Hàn Mạc:

- Hàn thế chất, cháu nói đi, có chủ ý gì?

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Đại tướng quân, thế cục trước mắt, đúng như lời quân sư nói, nhất định phải đánh hạ quan Lê Cốc này nhanh một chút mới được, nhiều hơn một ngày, đều hao tổn khí thế quân ta, ngay cả vật tư, mỗi ngày cũng tiêu hao rất lớn. Nhưng giống như lời Hàn Mạc nói, nếu muốn hợp quân đội bốn nhà thành một trong thời gian ngắn, thật sự quá khó khăn, gần như là không có khả năng. Ta cảm thấy, toàn bộ quân đội bốn nhà chúng ta do Đại tướng quân điều khiển, nên là như thế, nhưng không thể bắt ép một đội quân tiến hành công kích dưới tình huống không công bằng, cho dù có thể khiến quân đội tấn công, nhưng dưới sự không tình nguyện, chưa chắc các tướng sĩ có thể phục vụ quên mình, điều này tương đối bất lợi với cục diện chiến đấu.

Tây Môi Lôi Tàng và Tô Quan Nhai nghe đến đó, không kìm nổi mà khẽ gật đầu.

- Hàn công tử cảm thấy, làm sao mới có thể khiến ba quân phục vụ quên mình đây?

Tiêu Linh Chỉ chăm chú nhìn Hàn Mạc, thản nhiên hỏi.

Hàn Mạc nghiêm mặt nói:

- Rất đơn giản, phương pháp nguyên thuỷ nhất, rút thăm!

Tất cả mọi người sửng sốt.

- Cũng chưa chắc chỉ dùng một lộ quân để tấn công.

Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Chúng ta có thể chuẩn bị bốn lá thăm, hai lá viết "tấn công", hai lá giấy trắng, bốn nhà rút thăm, hai nhà nào rút trúng, liền tự điều động tinh binh, cùng tấn công quan Lê Cốc, cờ xí nhà ai cắm trên quan ải đầu tiên, như vậy có thể ghi công. Cứ như vậy, rút được thăm tấn công là ý trời, không có dựa theo ý người, chắc các tướng sĩ sẽ cam tâm tình nguyện rất nhiều, hơn nữa quân đội hai nhà hợp lực tấn công, lại phải tranh công, trọng thưởng công lao, như vậy, sẽ sinh ra cạnh tranh, càng có thể kích thích ý chí chiến đấu của các tướng sĩ. Ta gọi biện pháp này là phương thức tấn công cạnh tranh, đây là cách nhìn hạn hẹp của Hàn Mạc, xin các vị thế bá thảo luận.

Hắn dừng một chút, lại nói thêm một câu:

- Nhưng có một điểm là phải tuân thủ chặt chẽ, cho dù quân đội nào tấn công, toàn bộ chiến lược phải thuân theo sự phân phó của Đại tướng quân và quân sư, không thể tự động chiến đấu, đây là vì nước Yến, cũng là vì gia tộc của mình!

Trong lều lớn yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn Hàn Mạc.

Loại sách lược này, nghe vào thô thiển, giống như trò đùa, hành quân đánh giặc, đội quân nào tấn công còn cần phải rút thăm, nếu nói ra điều này, tự nhiên khiến người ta cảm thấy rất buồn cười.

Nhưng không thể phủ nhận, đối với bệnh thể chế này của nước Yến, đối mặt với thế cục trước mắt, phương pháp có vẻ giống như trò đùa này, cũng là một biện pháp tốt.

Rất rõ ràng, rút thăm định mệnh, toàn bộ do ý trời, cho dù ai rút được, người đó cũng sẽ không oán hận gia tộc khác, loại lựa chọn theo lệnh trời này, tất nhiên không tồn tại âm mưu của con người.

Quan trọng nhất là, "phương thức tấn công cạnh tranh" theo như lời Hàn Mạc, đây là một lý luận rất đặc biệt, quân đội hai nhà cùng tấn công, so xem ai cắm cờ xí lên quan ải trước, điều này quả thật hình thành tính cạnh tranh, mang tới cho các tướng sĩ một loại kích thích.

Hơn nữa Hàn Mạc nói rất rõ ràng, sau khi lựa chọn ra quân đội tấn công, cũng không phải tự do chiến đấu, mà vâng theo bố trí chiến lược chặt chẽ, đây cũng là điểm quan trọng, tuyệt đối không thể khiến liên quân thế gia tan như cát vụn. Chỉ có quân đội kỷ luận nghiêm minh, mới có thể giành được thắng lợi trận này.

Tây Môn Lôi Tàng cười nói:

- Phương thức tấn công cạnh tranh? Ha ha, Hàn thế chất, cái này rất mới.

Vừa rồi Hàn Mạc giải vây cho hắn, hắn rất có thiện cảm với người thanh niên này, liếc nhìn Tiêu Hoài Kim và Tiêu Linh Chỉ một cái, hắn lớn tiếng nói:

- Đây là một ý kiến hay, ta cảm thấy có thể thử một lần.

Chủ ý của Hàn Mạc, Hàn Huyền Xương tất nhiên sẽ không phản đối, khẽ gật đầu nói:

- Đại tướng quân, đây cũng là một biện pháp không tồi, không biết Đại tướng quân thấy thế nào?

Tô Quan Nhai vuốt vuốt bộ râu, tuy nói bởi vì điều này, Tô gia cũng có thể rút phải lá thăm tấn công, nhưng cuối cùng quan Lê Cốc vẫn phái đánh hạ, quân thế gia không thể kéo dài, hơn nữa điều này cuối cùng tốt hơn nhiều so với quân thế gia phát sinh nội loạn. Dù sao dựa theo ý trời, bốn nhà đều có thể rút phải lá thăm tấn công, sẽ không tồn tại âm mưu ngươi lừa ta gạt của con người, đối với thế cục trước mắt, cũng là một phương pháp giải quyết cực kỳ tốt, hắn mỉm cười nói:

- Không sai, phương pháp công bằng, còn xin Đại tướng quân định đoạt.

Tiêu Hoài Kim lại nhìn Tiêu Linh Chỉ, nhẹ giọng hỏi:

- Linh Chỉ, con xem thế nào?

Tiêu Linh Chỉ nhíu mày liễu, hơi nghiêng đầu, dường như nghĩ tới việc gì, sau một lát, mới chậm rãi nói:

- Nếu các vị thế bá đều đồng ý biện pháp này, vậy quyết định rút thăm. Hai nhà rút phải lá thăm tấn công, đợi vũ khí công thành đến, lập tức tấn công quan Lê Cốc!

Tiêu Linh Chỉ lập tức lấy giấy bút ra, viết hai chữ "tấn công" trên hai tờ giấy ngay trước mặt mọi người, tự tay vo bốn tờ giấy lại, bỏ vào trong một hộp gỗ lắc lắc một phen, lúc này mới mở hộp ra, mỗi nhà lấy một tờ giấy.

Tây Môn Lôi Tàng là người thứ nhất mở giấy, bên trên trống trơn, hắn vui vẻ nói:

- Ha ha, ta không có rút trúng lá thăm tấn công.

Tiêu Hoài Kim mở tờ giấy ra, sắc mặt thay đổi, vẻ mặt hơi khó coi, không thể nghi ngờ, hắn rút phải "lá thăm tấn công".

Lá thăm tấn công cuối cùng, nằm trong tay Hàn Huyền Xương.

Hàn Huyền Xương khẽ nhíu mày, nhưng nếu ngẫu nhiên lấy phải lá thăm tấn công, trước đó có lời, vậy chỉ có thể cam chịu số phận.

- Nếu đã rút ra lá thăm tấn công, như vậy tấn công quan Lê Cốc, sẽ do quân thế gia Tiêu tộc và quân thế gia Hàn tộc điều động nhân mã phụ trách đánh chiếm.

Tiêu Linh Chỉ bình tĩnh nói:

- Chắc vũ khí công thành có thể đến trưa ngày mai, sau khi tới, chúng ta lập tức bàn bạc việc đánh quan.

Tiêu Hoài Kim cũng nói:

- Hội nghị hôm nay, dừng ở đây, các vị về nghỉ ngơi trước đi.

Mọi người đều lập tức đứng dậy, từ biệt Đại tướng quân, đều tự về quân doanh.

Ra khỏi đại doanh, Hàn Mạc bèn nói:

- Cha, ngài về nghỉ trước đi, một lát con sẽ về. Con muốn đi xung quanh vài vòng.

- Nơi quan trọng của quân doanh, không được tuỳ ý đi lại.

Hàn Huyền Xương gật đầu, dặn dò:

- Con xem quân doanh bố trí là tốt rồi, cũng có thể học xây dựng doanh trại tạm thời như thế nào, chỗ có binh sĩ thủ hộ cản lại, không thể xông vào.

- Con hiểu được!

Hàn Mạc gật đầu mỉm cười nói.

Chờ Hàn Huyền Xương rời đi, Hàn Mạc mới quay đầu, chỉ thấy Tiêu Linh Chỉ giống như tiên tử trong núi băng, lẳng lặng đứng cách đó không xa, đang nhìn chính mình, vẻ mạnh cũng lạnh lẽo như băng.

Tuy rằng quần áo rất dày, nhưng lại không thể che dấu dáng người thướt tha của nàng, áo choàng trắng như tuyết không những làm mờ đi da thịt trắng nõn của nàng, ngược lại càng tăng thêm vẻ mềm mại trắng mịn cho làn da.

Một lọng tốc đen bay trên trán nàng, nhìn qua cực kỳ xinh đẹp.

- Dường như cô không thích cười.

Hàn Mạc đi qua, chắp tay sau lưng, mỉm cười nói.

Tiêu Linh Chỉ nhìn hắn một cái, quay về quan Lê Cốc nguy nga phương xa, thản nhiên nói:

- Có chuyện gì đáng để cười sao?

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Xem ra cô không biết, con gái cười một cái, sẽ đẹp hơn, nam nhân cười một cái, cũng sẽ càng anh tuấn. Cô xem ta đây, mỗi ngày ta đều cười, cho nên mới anh tuấn như vậy!

- Ngươi rất anh tuấn sao?

Tiêu Linh Chỉ liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói:

- Ta không thấy như vậy. T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

- Vậy cô hãy nhìn lại cẩn thận một cái!

Hàn Mạc trừng mắt, nghiêm trang nói:

- Nói thật, bản thân tại quận Đông Hải vang danh người đẹp trai nhất, cô không xem cẩn thận, không nên tiếc nuối đó.

Tiêu Linh Chỉ cũng không thèm để ý hắn tự biên tự diễn, hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:

- Tuy ta biết rằng thân phận ngươi không tầm thường, chẳng qua thật không ngờ, ngươi là đệ tử trực hệ của Hàn gia!

- Việc này phải trách cô rồi.

Hàn Mạc nói:

- Khí chất trên người ta, không phải người bình thường có thể có được. Chẳng qua nói gì thì nói, ta cũng không nhìn ra cô là người của Tiêu gia, còn được khâm phong làm quân sư, cô mạnh hơn ta rất nhiều, ta chỉ là một binh lính nhỏ thôi.

Tiêu Linh Chỉ thản nhiên nói:

- Dường như chưa bao giờ ngươi coi chính mình là binh lính nhỏ đi?

Hàn Mạc không có trả lời, chỉ cười cười.

Hai người đứng sóng vai, đều nhìn quan Lê Cốc phía xa xa, một lúc lâu sau, Tiêu Linh Chỉ mới nói rất nhẹ nhàng:

- Cảm ơn!

- Cảm ơn ta?

Hàn Mạc quay đầu, hơi kỳ quái, nhân vật giống như nữ hoàng băng giá, lạnh lùng thản nhiên này, còn có thể nói hai chữ "cảm ơn"?

Tiêu Linh Chỉ cũng không quay đầu, nhìn từ bên cạnh, khuôn mặt nàng hết sức hoàn mỹ, giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ của một nghệ thuật gia thiên tài dùng trí tuệ cuối cùng của mình điêu khắc ra.

Chỉ có điều tác phẩm nghệ thuật này rất lạnh, không có sức sống.

Giọng nói Tiêu Linh Chỉ vẫn lạnh lùng như cũ:

- Ngươi giúp ta vài lần, ta nghĩ nên nói hai chữ này, nếu không theo cách nhìn của ngươi, dường như ta là một người vô tình vô nghĩa.

- Xem ra cô vẫn rất để ý người khác xem cô thế nào.

Hàn Mạc thở dài, nói:

- Lời cám ơn của cô, không bao gồm việc ta bày mưu tính kế cho cô vừa rồi?

Tiêu Linh Chỉ rốt cục quay đầu lại, ánh mắt mờ ảo, thản nhiên nói:

- Cho ta? Chẳng lẽ ngươi không thấy, đó cũng là vì bản thân Hàn gia các ngươi sao?

- Ta thừa nhận.

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Hơn nữa có một điểm ta nhất trí với cô.

- Điểm gì?

- Quân đội muốn thắng lợi, phải kỷ luật nghiêm minh, hơn nữa trận chiến này, chúng ta phải giành được thắng lợi, vì tiền đồ bản thân gia tộc chúng ta, tuyệt đối không được phép thất bại.

Hàn Mạc nghiêm mặt nói.

Tiêu Linh Chỉ trầm ngâm một chút, mới nói:

- Có lẽ ta cũng không nên cứng rắn, mạnh mẽ với Tây Môn Lôi Tàng như vậy.

- Vậy thì chưa chắc.

Hàn Mạc lắc đầu:

- Sự cứng rắn, mạnh mẽ của cô, ít nhất cho mọi người thấy, phải toàn lực ứng phó trận chiến này. Trong lòng cô muốn đội quân thế gia này nhanh chóng tập trung lại thành một, hình thành sức chiến đấu chỉnh thể, kỷ luật nghiêm minh mà thôi!

Tiêu Linh Chỉ hạ thấp đầu, buồn bã nói:

- Hoá ra ngươi hiểu được.

Hàn Mạc thở dài:

- Nhưng cô càng phải hiểu được, nước Yến chúng ta là một quốc gia có nền tảng lập quốc rất đặc thù. Trong lòng hai chúng ta cũng rõ ràng, trên danh nghĩa là quân đội triều đình, trên thực tế, vẫn là quân đội gia tộc, dục tốc bất đạt, muốn làm cho quân lệnh lập tức bao trùm toàn bộ quân thế gia, đây không phải là chuyện dễ dàng, chúng ta chỉ có thể nghĩ ra phương pháp ôn hoà!

- Thật ra… biện pháp của ngươi không tồi.

Lần đầu tiên khoé miệng Tiêu Linh Chỉ lộ ra nụ cười, tuy rằng chỉ trong nháy mắt, nhưng cũng xinh đẹp tuyệt luân không gì sánh được.

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Có thể đạt được sự khẳng định của cô, đây thật sự là vinh hạnh của ta.

Mày hắn nhăn lại, nghiêm mặt nói:

- Quân sư, quan Lê Cốc do Diệp gia tử thủ quan ái, chắc chắn khác thường, hơn nữa quân phòng thủ rất nhiều, nghe nói bọn họ còn có nỏ binh tinh nhuệ, thật sự muốn tất công, sẽ không dễ dàng.

Mày liễu của Tiêu Linh Chỉ nhíu lại, gật đầu nói:

- Điều này ta hiểu được, nhưng nếu muốn bình định, phải đánh hạ quan Lê Cốc này.

- Ta có một chủ ý.

Hàn Mạc trợn mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt lạnh lẽo của Tiêu Linh Chỉ:

- Nhưng cần quân sư toàn lực trợ giúp.

- Chủ ý gì?

- Trước tiên ta nói cho quân sư một bí mật.

Hàn Mạc ra vẻ thần bí nói:

- Nhưng quân sư ngàn vạn lần đừng tiết lộ ra ngoài.

Tiêu Linh Chỉ lạnh nhạt nói:

- Nếu ngươi cảm thấy lo lắng, cũng không cần nói cho ta biết.

Hàn Mạc cười ha ha nói:

- Thật ra ta có nội ứng trong quan Lê Cốc!

- Cái gì?

Khuôn mặt Tiêu Linh Chỉ chấn động, có chút không thể tin nổi:

- Ngươi nói, ngươi có nội ứng trong quan Lê Cốc?