Quan Lê Cốc phá, quân thế gia tiến nhanh như thủy triều, binh lính hai bên đều dồn vào trong quan Lê Cốc, tiến hành chém giết đẫm máu.

Chủ tướng quân Diệp gia đã chết, đệ nhất mãnh tướng Diệp Thiên Mãnh cũng đã bị giết, chỉ còn lại Diệp Canh trẻ tuổi dẫn binh ngăn cản. Tuy rằng Diệp Canh còn trẻ, nhưng cũng không yếu kém chút nào, dưới sự giúp đỡ của vài tên phó tướng, cố gắng tổ chức quân đội tiến hành chống cự.

Chỉ là quân thế gia khí thế đang hừng hực, mà quân Diệp gia tuy rằng miễn cưỡng chống cự được, nhưng sĩ khí cũng đã giảm xuống cực điểm, đội ngũ hỗn loạn không có trận hình, trong nhất thời thương vong thảm trọng.

Máu chảy thành sông, máu nhuộm quan ải, cho dù là trên quan hay dưới quan, toàn bộ tràn ngập trong màu máu, trong không khí tràn ngập hương vị và tiếng cười của tử thần. Thi thể chất đầy trong thung lũng, người dưới móng ngựa bị giẫm thành thịt nát.

Dưới bầu trời đêm, sát khí tại quan Lê Cốc dồn thẳng màn trời.

Trong chiến trường hỗn loạn này, bỗng nhiên có người phản ứng lại, đội kỵ binh mở cửa quan lúc trước đã không có tung tích, thật sự giống như là quỷ mỵ vậy, khi quân thế gia vọt vào quan ải, đám kỵ binh kia đã biến mất khỏi chiến trường.

Nếu không phải còn hơn trăm thi thể bọn họ để lại, quân Diệp gia thật sự hoài nghi đám kỵ binh này thật sự từng xuất hiện qua sao?

Tuy rằng Diệp Canh dũng mãnh, nhưng cuối cùng không có tài nắm quân, trong khi quân Diệp gia hỗn loạn, hắn lập tức bị mấy mũi tên bắn lén chết. Nhìn thấy chủ tướng cuối cùng cũng chết dưới tên, quân Diệp gia không còn ý chí chiến đầu, đầu tiên là một nhóm nhỏ hốt hoảng lui lại, sau đó số người rút lui ngày càng nhiều, tới cuối cùng, toàn bộ quân Diệp gia giống như nước lũ vỡ đê, chạy trốn về phía Tây.

Sĩ khí quân thế gia tăng mạnh, dưới sự dẫn dắt của tướng lĩnh các nhà, đuổi theo chém giết, dọc đường đi, giết tới nỗi quân Diệp gia máu chảy thành sông, kêu cha gọi mẹ.

Ngoài quan Lê Cốc, dòng người chuyển động như thủy triều, rậm rạp, giống như một đàn kiến tháo chạy về phía tây, sau đó lại một đám kiến theo sát phía sau.

Mắt thấy quân Diệp gia tán loạn chung quanh, quân đội bốn nhà đang muốn nghỉ ngơi hồi phục, quân lệnh truyền đến, quân thế gia phải gia tăng tốc độ, thẳng tiến về phía thành Hàn Diệp, đánh bọn họ trở tay không kịp.

Đám người Hàn Huyền Xương và Tô Quan Nhai gần như cùng nhận được quân lệnh của lính liên lạc, tuy rằng trong lòng mọi người rất khinh thường đối với việc Tiêu Hoài Kim làm Đại tướng quân, nhưng bọn họ cũng hiểu được, nếu nghỉ ngơi và phục hồi ngay tại chỗ, sẽ cho quân Diệp gia cơ hội tạm nghỉ, sau đó chắc chắn quân thế gia sẽ chết không ít người. Tuy rằng tiến quân liên tục sẽ khiến các tướng sĩ mệt mỏi, nhưng sách lược tấn công đánh bất ngờ này, chẳng những có thể giảm bớt thương vong, quan trọng là quả thật có thể mang tới đả kích trí mạng cho Diệp gia.

Sau khi bọn họ vào quan đã tìm tung tích nội ứng kia, nhưng trên chiến trường tranh máu, thật sự không biết đội quân nội ứng đang ở phương nào.

Liên quân bốn nhà không hề chỉnh đốn, tiếp tục tiến thẳng về phía thành Hàn Diệp, thôn xóm huyện trấn ven đường, tất nhiên là sụp đổ tất cả, nơi đi qua, đều lưu lại một mảnh đẫm máu.

Mà các huyện phủ quận Bột Châu hiển nhiên không có dự đoán được quan Lê Cốc sẽ bị công phá, trong lúc vội vã nghênh chiến, sớm bị quân thế gia gạt bỏ không chút lưu tình.

Cố hết sức tiêu hao thực lực Diệp gia, cuối cùng đuổi kịp diệt trừ hai nhà Diệp Ngô, đây là mục đích nhất trí trong lòng của các gia tộc lớn.

Quân đội các đại gia tộc lúc này không có ai thua người khác, đều vung roi thúc ngựa thẳng tới thành Hàn Diệp, bởi vì trong lòng mọi người cũng rõ ràng một sự thật, nếu ai tiến vào thành Hàn Diệp trước, có thể cướp vào tay vô số châu báu trong thành Hàn Diệp thậm chí là người Diệp gia.

Hàn Mạc và Phong Kỵ, sau khi mở cửa quan, liền tổ chức đội hình, chạy ra khỏi trận quân Diệp gia, bọn họ cưỡi là ngựa nước Ngụy cường tráng mạnh mẽ nhất, cung tiễn trong tay bọn họ là Thần tí cung cứng rắn và khoảng cách bắn xa, mà đám kỵ sĩ, mỗi người đều là kẻ sắt đá trải qua huấn luyện nghiêm khắc, trước mặt đám Phong Kỵ không sợ chết này, quân Diệp gia căn bản không có lực ngăn cản.

Đến giống như gió, rồi đi lại giống như gió.

Nếu đã mở cửa quan rồi, hoàn thành mục đích, Phong Kỵ không cần tiếp tục chém giết đẫm máu, bọn họ quay về phía nam, mãi cho tới chân dãy núi Lê Cốc mới ghìm ngựa nghỉ ngơi và hồi phục bên một cái hồ đóng băng.

Đây là lần đầu tiên Hàn Mạc thật sự tham gia chiến tranh trên ý nghĩa từ khi trào đời tới nay.

Một trận chiến này, tuy rằng đạt được thành tích khiến người ta khiếp sợ, nhưng loại tình cảnh tanh máu tàn khốc này, vẫn khiến Hàn Mạc rung động trong lòng.

Tám trăm Phong Kỵ, có hơn một trăm bốn mươi người máu đổ chiến trường.

Hàn Mạc vẻ mặt ngưng trọng, chống Huyết Đồng Côn, đứng thẳng trên mặt hồ đóng băng. Băng trên mặt hồ rất dày, thậm chí có thể chịu được tuấn mã chạy nước rút. Nắng sớm mới xuất hiện, lớp băng tắm rửa dưới nắng sớm, cực kỳ bắt mắt.

Đám Phong Kỵ đều đã xuống ngựa nghỉ ngơi và hồi phục, cũng có không ít người xử lý băng bó miệng vết thương cho nhau, gần như trên áo giáp của mỗi người đều mang theo vết máu, trong nắng sớm, nhợt nhạt mà kiên nghị.

Chu Tiểu Ngôn đi đến bên người Hàn Mạc, cũng nhìn về phương xa, thản nhiên nói:

- Bọn họ làm rất tốt!

- Ta biết.

Hàn Mạc thấp giọng nói:

- Dũng sĩ Đông Hải, vốn là làm bằng sắt.

Hắn quay đầu lại nhìn bộ hạ của mình, vẻ mặt mọi người đều rất chăm chú, một trận chiến này, mất đi hơn trăm vị huynh đệ, đó đề là huynh đệ tốt ở chung sớm chiều nửa năm qua.

Sinh ly tử biệt, chiến tranh tàn khốc, quả thật không sai.

- Chiến tranh vốn phải chết người.

Giọng Chu Tiểu Ngôn rất bình tĩnh:

- Chui ra từ trong đống người chết, mới được cho là dũng sĩ thực sự. Tuy lần này tổn thất không ít huynh đệ, nhưng nhóm người còn lại, chính là dũng sĩ ngài có thể nể trọng nhất.

Hàn Mạc trầm ngâm, sau một lát, mới chậm rãi nói:

- Ta nghỉ, linh hồn của Phong Kỵ đã được tăng cường rồi.

- Phải.

Chu Tiểu Ngôn gật đầu nói:

- Một trận chiến này, cửu tử nhất sinh, bọn họ có thể sống sót, linh hồn đã được hun đúc bầu không khí này, sau này cho dù đội kỵ binh này biên chế thế nào, phần linh hồn này sẽ không biến mất.

Một đội quân nào, đều cần linh hồn, mà linh hồn của một đội quân, thường thường hình thành lúc thành lập nó, nhuốm lên chiến sĩ đời thứ nhất của nó.

Không thể nghi ngờ Phong Kỵ là đội kỵ binh thiết huyết, có dũng khí, quan trọng hơn là, sự bình tĩnh và hung hãn không sợ chết của bọn họ đã hình thành linh hồn của đội kỵ binh này.

Linh hồn của bọn họ, bắt đầu hình thành từ kỳ tích lần này.

Cho nên, đội kỵ binh này cũng bắt đầu một đoạn kỳ tích.

- Tiếp theo, chúng ta tiếp tục đi về phía thành Hàn Diệp, hay là quay về Đông Hải?

Chu TIểu Ngôn liếc mắt nhìn Hàn Mạc hỏi.

Hàn Mạc hơi trầm ngâm, nói:

- Quan Lê Cốc đã phá, quận Bột Châu bằng phẳng, cho dù có một ít trở ngại, quân thế gia cũng có thể hoàn toàn đối phó. Chỉ sợ đến giờ thành Hàn Diệp còn không biết quan Lê Cốc đã phá, nếu Tiêu Hoài Kim thông minh mà nói, chắc chắn sẽ hạ lệnh toàn quân nhanh chóng tiến thẳng tới thành Hàn Diệp, thành Hàn Diệp phá, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Việc nên làm chúng ta đã làm, các anh em cũng trong tình trạng kiệt sức, đạt được rèn luyện, ta nghĩ chúng ta vẫn nên quay về Đông Hải nghỉ ngơi và hồi phục đi, không tất yếu lại xen lẫn vào.

Chu Tiểu Ngôn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:

- Cũng tốt.

- Sau khi trở về, ta nghĩ cậu theo ta đi thăm viếng người nhà các huynh đệ gặp nạn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Hàn Mạc thở dài, lắc đầu nói:

- Người nhà của bọn họ, có lẻ đang nhớ mong bọn họ.

- Tôi sẽ theo cậu.

Chu Tiểu Ngôn gật đầu rất chân thành.

- Tiểu Chu.

Hàn Mạc ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên hỏi:

- Cậu có biết người cậu bắn chết là ai không?

Chu Tiểu Ngôn nhìn Hàn Mạc:

- Ít nhất tôi bắn chết hai mươi người, ngài nói là người nào?

- Người trên đầu quan!

Hàn Mạc nói.

Chu Tiểu Ngôn ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Hóa ra ngài nói hắn, nhìn áo giáp của hắn, dường như không phải người bình thường.

Hàn Mạc thở dài:

- Ta nghe nói tưởng thủ quan Lê Cốc lần này là Nhị tông chủ Diệp gia Diệp Vô Nhai. Áo giáp của người nọ, nhìn qua dường như là áo giáp chủ tướng, chỉ sợ người cậu bắn chết là Diệp Vô Nhai!

Chu Tiểu Ngôn sửng sốt, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười khinh thường:

- Hóa ra Diệp Vô Nhai chỉ có chút bản lĩnh như vậy.

Hắn hỏi Hàn Mạc:

- Tên cao to ngài giết là ai?

Hàn Mạc trầm ngâm, dường như nghĩ tới cái gì, một lúc lâu sau mới nói:

- Ta từng nghe nói, Diệp gia quận Bột Châu có một mãnh tướng trời sinh, sáu tuổi có thể vách trăm cân, chính là mãnh tướng nhất đẳng, được xưng "Đệ nhất đao quận Bột Châu". Người ta giết, dường như bề ngoài có vài phần tương tự Diệp Thiên Mãnh kia, hơn nữa cũng dùng đao… Chẳng qua ta cũng không tin tưởng đó là Diệp Thiên Mãnh. Diệp Thiên Mãnh được xưng "Đệ nhất đao quận Bột Châu", sao có thể bị ta giết chết như vậy?

Hắn thật sự còn không dám tin.

Lúc nhìn thấy viên mãnh tướng kia ở chiến trường, Hàn Mạc cũng từng nghĩ tới người kia rất có thể là Diệp Thiên Mãnh, nhưng sau khi bản thân mình giết chết đối phương, hắn rất nhanh liền phủ nhận phán đoán của mình.

Tuy rằng hắn rất tự tin với vũ kỹ của mình, nhưng có thể giết chết đệ nhất mãnh tướng quận Bột Châu, vẫn còn có chút khoa trương.

Chu Tiểu Ngôn lộ ra nụ cười khó được:

- Tôi có thể giết chết Diệp Vô Nhai, vì sao ngài không thể giết chết Diệp Thiên Mãnh, rất nhiều lúc, thanh danh và thực lực không nhất định ngang nhau. Có một số người tên tuổi rất lớn, bản lĩnh không có lợi hại bao nhiêu, có người vô danh, lại chưa chắc không thể bỗng nhiên nổi tiếng.

Bản thân Hàn Mạc cũng hơi kinh ngạc, trừng mắt, cảm thấy chuyện tình quả thật có chút hoang đường:

- Tiểu Chu, ý của cậu nói là, hai người chúng ta, một người giết chủ tướng nắm quân, một người giết đệ nhất mãnh tướng quận Bột Châu?

- Nói chúng là như thế!

Chu Tiểu Ngôn biểu lộ rất bình thản, không có vẻ hưng phấn gì.

Hàn Mạc nắm chặt tay, bỗng nhiên cười ha ha.

Hắn chưa hẳn hưng phấn, bộ hạ của mình tổn thất thảm trọng, nhưng có thể dùng tính mạng Diệp Vô Nhai và Diệp Thiên Mãnh chôn cùng, coi như là lấy lại được một chút an ủi.

- Tiểu Chu, cậu có biết, cậu giết Diệp Vô Nhai, nếu triều đình luận công ban thưởng, có thể phong cậu làm tham lĩnh phụ giúp việc quân thậm chí là Vân huy sứ. Cậu đã lập công lớn!

Hàn Mạc giơ tay vỗ bả vai Chu Tiểu Ngôn, mỉm cười nói.

Chu Tiểu Ngôn liếc Hàn Mạc một cái, hỏi:

- Vậy ngài có mong tôi nhận phong thưởng của triều đình Đại Yến các ngài, nghe theo mệnh lệnh của triều đình Đại Yến các ngài hay không?

Hàn Mạc nói không chút do dự:

- Không muốn. Cậu phải nhớ kỹ, cậu là tên chăn ngựa mà ta tiếp nhận. Cả đời này, nếu không phải ngoài ý muốn, cậu vẫn nên thành thật theo sát ta.

- Ngài là người rất rộng rãi.

Chu Tiểu Ngôn bình tĩnh nói:

- Đi theo ngài, cũng không có gì không tốt.

Đúng lúc này, mấy kị binh cách đó không xa chạy như bay lại đây, đi đầu chính là Trầm Phi, hắn đang phụ trách dẫn người canh gác phụ cận, giữa ba kỵ binh Phong Kỵ áo giáp sáng rõ, là một người đàn ông quần áo lộn xộn mang theo mũ dày, ngựa tên kia cưỡi, không giống với ngựa nước Ngụy Phong Kỵ cưỡi, tất nhiên là ngựa của nước Khánh.

Hàn Mạc vừa thấy người nọ, lập tức nhận ra, nhíu mày, suy nghĩ:

- Sao hắn lại đến đây?