Hàn Mạc thấy nét mặt Lương Oản ngưng lại mang theo một chút căm phẫn, không khỏi nhíu mày, hỏi

- Lương Oản, xảy ra chuyện gì?

- Ngũ Thiếu Gia!

Lương Oản nắm chặt tay, trầm giọng nói:

- Vừa rồi ty chức dẫn các huynh đệ đi qua thành tây, nhìn thấy… nhìn thấy một đám binh lính gây rối trong một thanh lâu, bên trong tiếng kêu la thảm thiết không dứt, còn có một cô nương bị ném từ trên lầu xuống tan xương nát thịt. Ty chức vốn định qua phụ trách, nhưng mà… nhưng ty chức thân phận thấp kém, cho nên tới đây xin Ngũ Thiếu Gia bảo vệ công lý!

- Là binh lính của chúng ta?

Sắc mặt Hàn Mạc lập tức trở lên âm trầm.

Lương Oản gật đầu nói:

- Ty chức thấy rõ ràng, là người của Hàn gia, hơn nữa… hơn nữa dường như là Hàn Tư Viễn dẫn đầu!

Hàn Tư Viễn là đệ tử thứ chi của Hàn gia, cũng là Phó tướng quân Hàn gia lần này, đi theo bên người Hàn Huyền Xương, một đường xung phong giết địch, đúng là dũng mãnh hơn người. Vũ kỹ của hắn không kém, là nhân tài khó được trong đệ tử thứ chi của Hàn gia , tính tình ngay thẳng, xem như là đàn ông, chỉ là tính tình nóng nảy, hơi háo sắc, bàn về vai vế, Hàn Mạc còn phải gọi hắn một tiếng đường thúc.

Lương Oản cũng là người cương trực, không cho phép có sạn trong mắt, thấy được tình cảnh đó, ruột gan đều giận muốn nổ tung, nhưng thân phận của Hàn Tư Viễn cũng không phải Lương Oản có thể động, cho nên mới nghe được Hàn Mạc và Chu Tiểu Ngôn nói chuyện tại chuồng ngựa bên này, liền tiến đến thỉnh cầu Hàn Mạc bảo vệ công lý.

Tuy về vai vế Hàn Mạc nhỏ hơn Hàn Tư Viễn, nhưng thân phận cao hơn hắn nhiều, quân Hàn gia hiện giờ, cũng chỉ có Hàn Huyền Xương và Hàn Mạc có thể xử trí Hàn Tư Viễn, Hàn Huyền Xương không biết đi nơi nào, hơn nữa rất nhiều việc, cũng chỉ có thể mời Hàn Mạc tới xử lý.

- Dưới Vọng Nguyệt Lâu hiện giờ tụ tập không ít dân chúng và binh sĩ.

Lương Oản nói:

- Mọi người đều có phần căm phẫn, nếu xử lý không tốt việc này, chỉ sợ lòng quân không yên, lòng dân không phục!

Hàn Mạc trầm ngâm. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn

Vào thành cướp bóc, ở thời đại này, cũng không phải chuyện hiếm, chẳng qua có một quy củ, nếu dân chúng trong thành không phản kháng, như vậy tuyệt đối không được giết hại dân chúng một cách tùy tiện.

Hàn Huyền Xương tiến vào thành, việc đầu tiên chính là ban hành mệnh lệnh này.

Quân thế gia tấn công quận Bột Châu , nhìn bên ngoài tự nhiên là bình phạt phản loạn bảo vệ quốc gia, nhưng mọi người đều biết rõ ràng rất nhiều chuyện. Bọn họ chém giết đẫm máu, vì nước chưa chắc có, nhưng vì thăng chức thật ra không ít, phần lớn là vì già trẻ trong nhà .

Có chiến tranh, người nhà kẻ chết trận có bạc trợ cấp hậu hĩnh, tướng sĩ còn sống, chắc chắn cũng sẽ được thưởng lớn, phần bạc được thưởng này, cũng đủ già trẻ lớn bé trong nhà sống thoải mái một thời gian.

Trên thực tế, từ trước đến nay bạc triều đình phát thưởng xuống rất ít, hơn nữa thời gian phát xuống rất lâu, kể từ đó, vì khích lệ tướng sĩ, giữ gìn lòng người, các đại thế gia đều phải tự mình lấy rất nhiều bạc ra thưởng xuống. Bạc thưởng rất nhiều, có đôi khi thế gia cũng không đủ bạc để thưởng, cho nên khi công chiếm một thành trì, cướp bóc tài vật, tụ tập lại rồi phân thưởng, đây cũng là việc các quân đội thường làm, trên thực tế hình thành quy củ bất thành văn.

Sau khi phá thành, chỉ cần người giàu có trong thành không có vướng mắc chính trị, chủ động giao tài sản ra , phần lớn đều có thể bảo vệ tính mạng, về phần dân chúng bình thường , tình huống bình thường, quân đội cũng không quá mức khó xử.

Đương nhiên, chuyện tàn sát hàng loạt dân chúng trong thành cũng không phải không có trong lịch sử, chẳng qua đều là chiến tranh giữa các quốc gia với nhau, sau khi chiếm thành, giết hại toàn thành, loại chuyện tàn khốc này mặc dù có xảy ra, nhưng tuyệt đối là rất ít.

Hàn Mạc nghe Hàn Tư Viễn gây chuyện lớn ở thanh lâu, lông mày chau lại, nếu nói đây là chuyện lớn, loại tình huống này ở thời đại này, thật sự không tính là chuyện lớn. Có chỗ, đừng nói là quân đội giết vài cô gái thanh lâu địa vị thấp kém, cho dù giết mấy trăm đến mấy ngàn dân chúng, chỉ sợ cũng không ai nói thêm câu gì.

Thắng làm vua thua làm giặc!

Vọng Nguyệt Lâu, là thanh lâu lớn nhất trong thành, nghe nói hậu trường là Diệp Canh, cực kỳ xa hoa, lầu cao năm tầng, rường cột chạm trổ, lưu diêm phi các, trụ hồng ngọc lớn ánh sáng lấp lánh tràn đầy màu sắc.

Bên trong chẳng những có mỹ nhân nước Yến, cũng có giai lệ đến từ nước Ngụy nước Khánh thậm chí là Nam phong, hơn nữa mỗi người đều tinh thông cầm kì thư họa, nói chuyện nhã nhặn, mua bán phong tình, cực kỳ khác các kỹ nữ nhà thổ chỉ vài đồng tiền có thể bán thân.

Nữ tử ở đây đều trải qua chọn lựa kỹ càng, là gà đẻ trứng vàng của Diệp Canh, khách vào Vọng Nguyệt Lâu, phi phú tức quý, dân thường không có tiền để vào, nghe nói nghe một khúc tỳ bà bên trong, tiêu tốn mấy lượng bạc, mà số bạc này với dân thường có thể tiêu được mấy tháng, cho nên trên người không có đủ tiền, muốn vào học đòi văn vẻ chọn ngọc chơi hương cũng không có tư cách.

Ngày trước, qua con đường này, có thể nghe được tiếng oanh oanh yến yến, oanh ca yến hót, ngợp trong vàng son truyền ra từ trong lầu, thể hiện sự phồn vinh của quận Bột Châu.

Chỉ là bên trong Vọng Nguyệt Lâu bây giờ, 4 tầng dưới, trống rỗng không người, nhưng trên tầng năm, vẫn truyền ra tiếng khóc và tiếng kêu la.

Trên đường cái, một thi thể máu thịt mơ hồ, đó là cô nương bị ném từ trên tầng 5 xuống, không ít dân chúng vây quanh bốn phía, cũng có không ít Hàn gia binh sĩ, mọi người âm thầm nói chuyện, không ít người lộ vẻ giận dữ trên mặt.

Giết người thì thôi, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn như thế, làm cho người ta lạnh lòng.

Tầng năm Vọng Nguyệt Lâu, từng cơn gió thổi qua tràn ngập mùi máu tươi, mấy chục cô nương đều ở trên tầng năm, hơn mười tên binh sĩ đều giữ lấy một cô nương, lột bỏ hết quần áo, tùy ý chơi đùa, các cô nương thì chen chúc vào một chỗ kinh hãi, hoảng sợ và ngỡ ngàng.

Hàn Tư Viễn tuổi ngoài bốn mươi, dáng người khôi ngô, lúc này mình trần, ngồi ở trên ghế, giẫm chân lên một cô nương bên dưới, lắc mạnh đao trên tay trước mặt cô gái, vẻ mặt cười đắc ý.

Hắn vốn phụ trách cướp tài vật của con phố này, cư dân trên đường thành thật giao ra vàng bạc tài sản, đợi khi thu đến Vọng Nguyệt Lâu thấy những cô nương ở đây xinh đẹp, liền có ý đùa bỡn, để cho binh lính mang tiền của đi, lại dẫn thêm 10 tên thân binh, dồn tất cả cô nương ở đây lên lầu năm, tùy úy đùa bỡn.

- Đều cởi hết quần áo cho ông đây.

Trong tiếng kêu thê thảm của các cô gái, Hàn Tư Viễn nhìn về một nhóm cô nương, thản nhiên nói :

- Vốn chính là một đám kỹ nữ, còn biết liêm sỉ sao? Cởi, mau cởi, tính tình ông đây không tốt, nếu không cởi, có thể lần này vứt xuống không phải một người rồi.

Tuy rằng các cô nương này nương thân thanh lâu, nhưng phần lớn đều có tài hơn người, tiếp khách ở đây, hơn phân nửa đều là bất đắc dĩ, muốn cho các nàng cởi quần áo lộ ngực trần mình, từ nhiên là không muốn.

Nhìn thấy tỷ muội của mình bị binh lính đùa bỡn, tiếng la hét thảm thiết lọt vào tai, mọi người vừa hoảng sợ vừa phẫn nộ.

- Các ngươi mang danh bình loạn, đánh hạ thành trì, chúng ta nộp tất cả tiền bạc, vì sao ngươi còn muốn nhục làm nhục chúng ta!

Một cô nương tính tình cương trực mắt sưng đỏ nói:

- Ta nghe nói các người Hàn gia Đông Hải có tiếng nhân đức, đều nói quận Đông Hải là thiên đường cuối cùng ở nước Yến, thật không nghĩ tới cũng cùng một đức hạnh như Diệp gia.

Hàn Tư Viễn cười lớn nói:

- Nhục nhã các ngươi, các ngươi chỉ là kỹ nữ bán thịt, còn có tôn nghiêm gì? Ngươi còn tưởng các ngươi là người, các ngươi chỉ là một đám hàng hóa thôi, bây giờ thành Hàn Diệp bị Hàn gia ta công phá, các ngươi là hàng hóa của chúng ta, do chúng ta muốn làm gì thì làm.

Sắc mặt hắn trở lên lạnh lùng, đứng dậy, tay mang theo đao, đi đến trước mặt các cô gái, tiện tay lôi lấy một cô gái, kéo vào trong lòng, cô gái kia liều mạng dãy dụa, nhưng cũng bị cánh tay khỏe mạnh của Hàn Tư Viễn ôm chặt, bàn tay đầy lông xé cái yếm của nàng, lập tức lộ ra bộ ngực tuyết trắng căng tròn.

Bàn tay Hàn Tư Viễn vuốt ve bộ ngực sữa, cười đắc ý, nhấc tay chỉ về các cô gái nói:

- Hôm nay ông đây muốn nhìn xem, các ngươi cởi quần áo xong, đức hạnh như thế nào, mau cởi.

Giọng hắn như chuông đồng, các cô gái đều bị giọng nói của hắn làm sợ hãi, có mấy người nhát gan sợ hãi bắt đầu rụt rè cởi dây áo.

- Mẹ nó!

Hàn Tư Viễn đột nhiên mắng ra tiếng, cô gái ở trong lòng hắn cắn trên tay hắn một cái, cái cắn này cực độc, xé một khối thịt của hắn, hắn đá cô gái bay ra, chân bước lên, đại đao chém xuống, cô gái bị chém làm hai nửa, máu tươi phun ra, tất cả mọi người kêu lớn sợ hãi, che lại con mắt.

Hàn Tư Viễn sắc mặt xanh mét, đá vào thi thể, chửi:

- Thật là muốn chết!

Thuận tay lôi một cô nương khác, đang muốn bạo hành, lại nghe đằng sau một tiếng ho khan.

Hàn Tư Viễn quay đầu lại, chỉ thấy trước cửa, một gã trẻ tuổi tuấn tú, hai tay để sau lưng, trên mặt lạnh lùng, chậm rãi đi vào, bốn năm bộ hạ mặc giáp đi theo phía sau.

Hắn liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là Hàn Mạc

Các cô gái thấy đám người Hàn Mạc tiến vào, còn tưởng một đám ác nhân, càng thêm hoảng sợ.

Hàn Tư Viễn buông ra cô nương, bỏ đại đao, chắp tay nói:

- Ngũ Thiếu Gia!

Binh sĩ khác trong phòng đều buông cô gái trong tay ra, luống cuống chân tay mặc quần áo vào.

Hàn Mạc không thèm nhìn Hàn Tư Viễn, đi đến chiếc ghế lớn bên cạnh ngồi xuống, đám người Hàn Thanh cũng theo sát sau đó.

Nhìn thấy chúng nữ vẻ mặt hoảng sợ, mặt mày mỗi người đều biến sắc, những cô gái yếu đuối bọn họ gặp phải vô số người khi dễ, hiện tại bị cái chết uy hiếp, không biết vì sao, nhìn thần sắc bất lực của các cô gái yếu đuối , sự hoảng sợ mờ mịt trong mắt các nàng, trong lòng Hàn Mạc có chút chua xót.

Các nàng vốn đã không nhà để về, giống như lục bình trong gió, chỉ vì sinh tồn mà cố gắng gượng cười, lúc gặp họa lớn, cũng không một người nào cứu giúp, trong mắt nhiều người, các nàng chỉ là một đám tiện nhân, hàng hóa, có thể tùy ý chà đạp.

Hàn Tư Viễn thấy sắc mặt Hàn Mạc hơi không tốt, tim đập thình thịch trong ngực, tuy nhiên nghĩ tới thân phận và công lao của mình, huống chi đây chỉ là một đám kỹ nữa ti tiện không có thân phận, cho nên hắn buông lỏng , cười nói:

- Sao Ngũ thiếu gia cũng tới đây?

Hắn dừng một chút, thấy Hàn Mạc thần tình lạnh lùng không đổi, lạnh lẽo khác thường, trong lòng có chút không yên, nụ cười trên mặt hơi cứng nhắc:

- Ngũ Thiếu Gia, ngài xem… ồ, ở đây tìm được vài thứ tốt, trở lại ta cho người đem tặng cho Ngũ Thiếu Gia, chắc chắn Ngũ Thiếu Gia sẽ thích.

Hàn Mạc ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở Hàn Tư Viễn, một lúc lâu sau, thở dài, hỏi:

- Viễn thúc, sau khi phụ thân vào thành, ban xuống quân lệnh, chỉ cần bọn họ thành thật hợp tác, thì không lạm sát kẻ vô tội, ngài có nhớ rõ không?

Hàn Tư Viễn hơi sửng sốt, gật đầu nói:

- Vẫn nhớ.

- Nếu nhớ, Viễn thúc thân là toàn quân phó tướng, vì sao lại còn dẫn đầu chống lại quân lệnh?

Giọng nói của Hàn Mạc bình tĩnh, nhưng lạnh lẽo tràn ra từ trong xương tủy.

Hàn Tư Viễn ngượng ngùng nói:

- Ngũ Thiếu Gia, quân lệnh của đại nhân tất nhiên ta không dám vi phạm, chỉ là đám kỹ nữ… các nàng cũng không coi như là người, chỉ là tiện nhân không có liêm sỉ mà thôi...!

Hàn Mạc thở dài, chỉ vào chiếc ghế dựa bên cạnh nói:

- Viễn thúc, ngồi xuống nói chuyện!

Hàn Tư Viễn thấy Hàn Mạc dịu đi , trong lòng nhẹ nhõm, chắp tay, ngồi xuống ghế.

Các cô gái kia nghe Hàn Mạc bắt đầu nói như vậy, còn tưởng rằng thật sự muốn làm chủ cho các nàng, nhưng thấy Hàn Mạc để Hàn Tư Viễn ngồi xuống, đột nhiên cảm thấy bản thân có ý nghĩ lạ lùng, bọn họ đều người của Hàn gia, sao lại làm chủ cho những người bị coi là "vật mọn " kỹ nữ bọn họ..