Yến lịch Bình Quang năm thứ tám một ngày mùa đông, mùa đông năm nay nhất định không giống mọi năm, Hàn gia đang chờ thánh chỉ, thì nhận được một tin làm người ta giật mình.

Sau khi công phá thành Lam Điền, rất nhanh tướng sĩ Ngô gia bị đánh tan giống như Diệp gia, thành Lam Điền sau khi trải qua hai ngày chiến đấu khốc liệt, Tây Môn gia tộc vì để lập công nên chiến đấu thập phần kịch liệt, và kết quả là họ bị tổn thất thảm trọng, nghe nói chết vài nghìn người, toàn tây thành Lam Điền máu chảy thành sông, ngày đêm không thấy ánh sáng.

Càng làm cho người ta giật mình, tuy rằng tộc nhân Ngô gia đa phần bị bắt và giết chết, nhưng đại tông chủ của Ngô gia mang theo hai người con dưới sự bảo vệ của hộ vệ, thoát khỏi vòng vây, chạy khỏi thành Lam Điền về hướng tây, chuẩn bị đầu quân nước Nguỵ. Thế gia quân biết tin nên phong toả tất cả con đường, ngoài ra còn treo giải thưởng lớn nếu bắt được cha con Ngô gia, nhưng vẫn không có tung tích.

Tây Môn gia tộc cùng ba gia tộc khác tại Dịch Bắc hà bị tổn thất thảm trọng, lại để cha con Ngô gia chạy thoát, không chỉ tổn thất tự thân thực lực, công lao lại không tính là hoàn chỉnh, so với ba gia tộc khác, hiển nhiên là ăn phải thiệt thòi lớn.

Tây Môn gia tổn thất lớn nhất, mà được lợi lớn nhất chính là Hàn gia.

Cuối năm đó triều đình cuối cùng cũng hạ xuống thánh chỉ, Hàn Huyền Xương vào triều nhận chức, đó là chức Lễ Bộ thượng thư một trong lục bộ, mọi chuyện diễn ra như Hàn gia kỳ vọng.

Ngoài chức lễ bộ thượng thư, Hàn Huyền Xương còn được phong Nam Tước. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Còn chức Công bộ thượng thư không có gì thay đổi, là Tiêu Hoài Kim đoạt được, hai miếng bánh lớn nhất, bị hai nhà Tiêu Hàn nuốt, các gia tộc chỉ có thể tranh các chức còn lại.

Đóng ở quận Bột Châu năm nghìn Lang giáp doanh, hiệp trợ Triệu Tịch Tiều xử lý sau chiến sự, đặc biệt là xây dựng quận Bột Châu thủ thành quân. Triệu Tịch Tiều đúng là người làm chuyện lớn, làm việc nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, năm trước xử lý chiêu mộ dự bị quân xong, đến lúc Lang giáp binh rút quân, quận Bột Châu tình thế cũng đã ổn định. Đối với dư đảng của hai nhà Diệp Ngô Triệu Tịch Tiều cũng không lưu tình toàn lực tru sát

Hàn Mạc cũng là công thần, tuy nhiên thánh chỉ không có phong thưởng ngay, chỉ cho Hàn Mạc vào kinh, sau đó sẽ có an bài.

Hàn Huyền Xương lần này tăng liên tiếp mấy cấp, chuyện này cũng ít thấy, quận Bột Châu các quan chức lớn nhỏ, nối đuôi không dứt về nhậm chức, đến tận cuối năm mới chậm rãi dừng lại.

Hàn Huyền Xương vừa đi, chức Đông Hải thanh lại ti một lần nữa chọn trong các đệ tử Hàn gia một người lên làm, Đại tông chủ tự mình đề bạt bàng hệ đệ tử có năng lực lên đảm nhiệm chức vụ.

Mặc kệ như thế nào, thành Đông Hải cũng rất là vui mừng đón một năm mới đến.

Năm nay là năm cuối mà Hàn Huyền Xương ăn tết ở thành Đông Hải, sang năm hắn và gia đình sẽ phải vào kinh nhậm chức, cho nên lần này tổ chức tất niên vô cùng náo nhiệt, trong nhà người hầu lớn nhỏ đều được bao lì xì rất lớn.

Lúc vào kinh thành, ngoài một ít vật phẩm, tất nhiên còn lại là người.

Dựa theo lời Hàn Huyền Đạo, trong kinh phủ Lễ bộ thượng thư đã có thể dọn vào, chỉ có một chút vấn đề nhỏ, đó là lúc đó hai nhà Diệp Ngô tạo phản, trải qua việc binh đao cho nên hơi tổn hại một ít, hộ bộ đã phát xuống bạc để tu sửa, cũng cần có hai tháng, cho nên hiện giờ vào kinh chưa nên ở phủ Lễ bộ thượng thư, mà ở tạm trước ở phủ Hộ bộ thượng thư.

Sau khi vào kinh, người hầu không thiếu, có thể tìm được một cách dễ dàng, nhưng Hàn Huyền Xương nghĩ đến an toàn, nên lúc nhập kinh đã bàn qua với Hàn Huyền Đạo, mang theo người hầu ở đông hải theo, họ đều là người trung thành và tận tâm, cho nên Hàn Huyền Xương cũng mang theo họ lên kinh.

Trong phủ đại đa số đều nguyện ý theo họ lên kinh thành.

Vũ sư không cần phải nói, bọn họ bảo vệ bên ngoài, sống dựa vào Hàn Huyền Xương, hiện giờ Hàn Huyền Xương lên kinh thăng chức, bổng lộc càng cao, nói không chừng theo bên người còn có thể may mắn kiếm được chức quan nhỏ để làm, cho nên họ đều vui vẻ lên kinh.

Chỉ có một ít người hầu tuổi đã lớn, như Hàn bá từ nhỏ theo Nhị tông chủ, thật sự xa không được Nhị tông chủ và cũng không muốn rời Đông Hải, cho nên lưu lại chiếu cố Nhị tông chủ.

Hàn Huyền Xương để lại người chăm sóc Nhị tông chủ, còn những người lên kinh lương đều tăng gấp đôi, vì vậy cũng có trăm tên nha hoàn nguyện ý lên kinh làm việc.

Hàn Mạc nắm mậu dịch ở Đông Hải, đương nhiên không thiếu bạc, cho dù tiền lương gấp mười lần cũng không có vấn đề.

Trước giao thừa một ngày, thành Đông Hải đều giăng đèn kết hoa, ca múa một mảnh thái bình, rất là náo nhiệt, Hàn Mạc nhận được Quan Thiểu Hà thiệp mừng, cho nên đi đến Bát trân các tụ hội một phen.

Hàn Mạc dẫn theo Trung hoa mậu dịch chưởng quỹ đi theo, vào trong, Quan Thiểu Hà đứng sẵn đợi hắn, ôm quyền cười nói:

- Chúc mừng Ngũ thiếu gia, chúc mừng Ngũ thiếu gia. Ngũ thiếu gia và Hàn đại nhân lập được công lớn, Hàn đại nhân thăng quan phát tài, đây là phúc của quận Đông Hải, cũng là phúc của chúng ta mấy người kiếm cơm ở Đông Hải .

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Quách huynh khách khí, đây đều là hoàng ân của thánh thượng.

Mọi người vào trong nhã gian, Quan Thiểu Hà rót rượu cho Hàn Mạc, lại muốn rót rượu cho Hàn Trung, Hàn Trung giật mình, nói không dám, nhưng Quan Thiểu Hà nhiệt tình nên cũng cầm lấy rượu.

- Ngũ thiếu gia sang năm muốn vào kinh?

Quan Thiểu Hà cười hỏi

Hàn Mạc gật đầu:

- Cha ta sang năm lên kinh nhận chức, trong nhà lớn nhỏ đều lên kinh.

Hàn Mạc cầm chén rượu trả lời:

- Quan huynh, Trung thúc, ta kính hai người một ly trước

Hàn Trung vội đứng dậy, nhưng bị Hàn Mạc kéo xuống, nghiêm mặt nói:

- Trung thúc, chén rượu này, là ta nên kính hai vị, các vị đừng từ chối!

Quan Thiểu Hà và Hàn Trung cũng không tiếp tục từ chối, nâng chén uống cạn.

- Năm sau vào kinh, nghĩ đến lại ít trở về đây rồi!

Hàn Mạc thở dài:

- Hơn nửa năm nay, nếu không có Quan huynh giúp đỡ, trên biển mậu dịch, thực khó lòng thuận lợi, Tiểu Ngũ là thật lòng cảm ơn hai vị.

Quan Thiểu Hà xua tay:

- Ngũ thiếu gia, ngài nói lời này làm gì. Nói thật, trên biển mậu dịch, để cho Quan gia tiền vào như nước, chuyện tốt như vậy, nếu không nhờ Ngũ thiếu gia ban cho, tiền bạc làm sao mà có? Thiểu Hà trong lòng đối với Ngũ thiếu gia cảm kích vô cùng.

Hàn Mạc cười ha ha:

- Có rượu cùng nhau uống, có tiền cùng nhau kiếm, không đi kiếm tiền chúng ta còn làm gì.

Quan Thiểu Hà cười nói:

- Ngũ thiếu gia làm việc sảng khoái, nói chuyện rõ ràng, coi Thiểu Hà thành người trong nhà. Thiểu Hà cũng không phải người dễ dàng hứa chuyện, nhưng đối với Ngũ thiếu gia đối nhân xử thế, Thiểu Hà mạo muội một câu, chỉ cần Quan thị mậu dịch còn một ngày, Thiểu Hà sẽ tận tâm làm tốt trên biển mậu dịch.

- Chờ chính câu nói này!

Hàn Mạc vỗ tay nói, cầm lấy bình rượu, tự mình và ba người rót đầy rượu, nói:

- Quan huynh, Trung bá, tuy rằng vào kinh, nhưng đối với mậu dịch trên biển, Tiểu Ngũ rất là yên tâm. Có các người ở lại, Tiểu Ngũ tin tưởng, túi tiền của ta sẽ càng ngày càng dầy.

- Vì bạc, tại hạ kính Ngũ thiếu gia.

Quan Thiểu Hà cười ha ha cạn chén.

Ba người uống không còn một giọt.

Bữa tiệc đến nửa đêm, ba người tất nhiên bàn xong chuyện sang năm, bất kể như thế nào, người sẽ phải lên Yến kinh, nhưng mậu dịch trên biển không thể dừng lại.

Sau khi chia tay mấy người, Hàn Trung muốn đưa Hàn Mạc về phủ, bị Hàn Mạc miễn đi, tự mình cưỡi ngựa, không trở về phủ, mà đi tới Đông phủ, đến thư phòng gặp Đại tông chủ.

Đại tông chủ nghỉ trên ghế một lát, lại hỏi:

- Là vì Liễu Như Mộng ?

Hàn Mạc nghĩ thầm:

- Đúng là gừng càng già càng cay, ta một câu chưa nói, đại gia gia đã biết ta muốn nói gì, phần công lực này còn phải học dài dài.

Hắn cung kính trả lời:

- Dạ.

- Con yên tâm vào kinh!

Đại tông chủ nhàn nhã nói:

- Ngươi bắt đầu rời khỏi quận Đông Hải, nhiệm vụ bảo vệ nàng của ngươi đã kết thúc, ngươi và nàng không còn liên quan.

Dừng một chút, thấy Hàn Mạc có vẻ hơi buồn, ông nói thêm một câu:

- Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.

Hàn Mạc trầm ngâm, lại hỏi:

- Cô ấy không vào kinh cùng chúng ta được sao?

- Không thể!

Đại tông chủ giọng dứt khoát, khuôn mặt lạnh như băng, nói đến Liễu Như Mộng, ông có vẻ cực kỳ nghiêm túc.

- Dạ!

Hàn Mạc thấp giọng đáp.

Trong lòng của hắn, Liễu Như Mộng là một cô gái số khổ, nhưng không thể phủ nhận, Liễu Như Mộng tính tình có nhiều khuyết điểm, nhưng Hàn Mạc biết rõ, nội tâm Liễu Như Mộng là rất tốt bụng.

Một cô gái như vậy, nàng tương lai như thế nào đây?

Men rượu vẫn còn trong người hắn, để hắn khó giữ được vẻ bình tĩnh thông thường, hắn lại hỏi:

- Đại gia gia, con muốn biết vì sao cô ấy không thể cùng chúng ta lên kinh thành? Cô ấy rốt cuộc là ai?

Đại tông chủ lạnh lùng nhìn Hàn Mạc, một lúc sau, mới chậm rãi giải thích:

- Tiểu Ngũ, có một số việc, con nên biết, con không cần hỏi ta cũng nói cho con, việc con không cần biết, vậy cũng không cần mất công hỏi thêm. Sau khi vào kinh, con càng phải hiểu rõ đạo lý này, chỉ khi con hiểu rõ nó, con ở trong kinh mới có thể an toàn, con hiểu chưa?

Bất đắc dĩ, Hàn Mạc gật đầu.

Ở trước mặt Đại tông chủ, người của Hàn gia không ai được vượt quá phạm vi.

- Muộn rồi, trở về nghỉ ngơi đi.

Đại tông chủ thản nhiên nói, không hề nhìn Hàn Mạc, cầm lấy cuốn sách, tiếp tục đọc.

Hàn Mạc chỉ có thể rời khỏi, cung kính cáo từ:

- Đại gia gia cũng nghỉ ngơi sớm!

Hắn xoay người đi thẳng, lại nghe Đại tông chủ đột nhiên hỏi:

- Tiểu Ngũ, có phải con có cảm tình với nàng?

Hàn Mạc chấn động.

Có sao?

Con người không phải cỏ cây sao lại vô tình, hai người ở cùng nhau hơn nửa năm, dù là tảng đá cũng sẽ có cảm tình.

Hắn không quay lại, cũng không trả lời.

- Con không thể để mình có cảm tình với nàng!

Đại tông chủ giọng nghiêm khắc nói:

- Tuyệt đối không được, nếu con có, hãy mau chóng diệt ngay.

- Hàn Mạc nhẹ " Dạ" một tiếng, cũng không nói thêm, rời đi đông phủ.

Trong đêm giao thừa, hai phủ đông tây hội tụ cùng một chỗ, náo nhiệt vô cùng.

Hàn Huyền Linh cũng không có về phủ, tuy nhiên Hàn Nguyên đã được cho phép, đêm ba mươi có thể về nhà. Tiếng hoan hô một mảnh, cả hai phủ hơn trăm người, liên hoan tràn đầy vui mừng .

- Toàn bộ thành Đông Hải sôi trào một mảnh, tiếng trống chiêng, từ lúc hoàng hôn xuống không ngừng vang lên, múa lân sư, đường lớn ngõ nhỏ người người chúc mừng tham gia ngày hội.

Hàn Nguyên kéo Hàn Mạc, cảm ơn hắn tặng mình Đằng Sương Bạch ( ngựa – chiến lợi phẩm ), Hàn Mạc cưỡi Tuyệt Ảnh, Hàn Nguyên nhìn thấy biết đây là thế gian hiếm thấy bảo mã, Hàn Mạc lại tặng mình bảo mã, hắn lại càng cảm kích Ngũ đệ của mình.

Hàn Mạc muốn ăn chút gì, liền trở lại hậu hoa viên, lúc này phòng còn có ánh đèn, trên bàn đầy rượu và thức ăn, nhưng Liễu Như Mộng hình như chưa động đến đũa.

Nhìn Hàn Mạc tiến vào, Liễu Như Mộng hiện ra một tia vui mừng.

- Sao ngươi trở về sớm vậy?

Hàn Mạc đóng lại cửa, cười nói:

- Cùng tỷ ăn tết à. Bàn đồ ăn lớn như vậy, tỷ một mình sao ăn hết được!

- Đều lạnh hết rồi!

Liễu Như Mộng nhẹ nhàng nói.

Hàn Mạc ngồi ở đối diện Liễu Như Mộng, nhìn nàng, dụi dàng nói:

- Đệ nói Hàn bá đi hâm nóng lại?

- Không cần.

Liễu Như Mộng chớp con mắt xinh đẹp, khẽ cười:

- Hàn lão hán, ngươi có muốn ăn chút chè hay không?

Hàn Mạc a a cười:

- Liễu bà tử, ta lúc nàocũng muốn ăn.

Trong phòng có bếp lò nhỏ, Liễu Như Mộng quen thuộc lấy gạo và sen cho vào nồi nhỏ, cho thêm nước, sau đó đặt lên trên bếp, Hàn Mạc ngồi bên cạnh nàng, nhìn một cô gái thiên kiều bá mị điên đảo chúng sanh vì chính mình nấu chè, cảm giác trong lòng thoả mãn khó có thể nói thành lời.

Liễu Như Mộng ngồi bên bếp, những đường cong cơ thể hiện ra trước mắt Hàn Mạc, Hàn Mạc ngồi bên cạnh, qua ánh lửa bếp phập phồng, Hàn Mạc thậm chí có thể thoáng thấy bộ ngực căng tròn trắng mịn, mơ hồ còn thấy cả nhũ câu.

- Sang năm, ngươi phải đi?

Liễu Như Mộng đột nhiên hỏi.

Hàn Mạc " Ừm" một tiếng, không biết nên nói gì.

Liễu Như Mộng ngoải lại, lộ ra nụ cười:

- Ta chúc ngươi thuận buồm xuôi gió.

- Ta sẽ thường xuyên trở về.

Hàn Mạc nhẹ nhàng đáp.

Hắn thấy được thân thể mềm mại của Liễu Như Mộng trong nháy mắt hơi run rẩy. Có đôi khi cảm tình của con người khó có thể nói hết, và lần này nó thăng hoa.

- Liễu Như Mộng vừa quen với cuộc sống "ở chung" với Hàn Mạc , nhưng cuộc sống sắp vào quỹ đạo này đột nhiên dừng lại.

- Nữ giới chung quy vẫn là yếu đuối, các nàng với " chia ly" rất là sợ hãi, sợ hơn rất nhiều so với nam giới.

Nếu hỏi các nàng, các nàng lúc nào là lúc yếu đuối không thể thừa nhận, thì thậm chí các nàng còn không nhận rõ tình cảm chia ly là như thế nào, nữ giới chung quy so với nam giới đều yếu đuối hơn.

Hàn Mạc nhẹ nhàng quàng vào vai nàng, do dự một chút, cuối cùng chạm vào người nàng.

Tuy còn cách lớp quần áo, nhưng hắn có thể cảm giác được bờ vai mịn màng, thân thể mềm mại của Liễu Như Mộng run rẩy, quay lại nhìn hắn, đôi mắt của nàng hơi phiếm hồng.

Hàn Mạc nâng Liễu Như Mộng dậy, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời im lặng, chỉ nhìn sâu vào mắt nhau.

Khuôn mặt nàng như vẽ, cơ thể phong tình vô hạn, nàng hô hấp có chút dồn dập, bộ ngực sữa đầy đặn nhấp nhô phập phồng.

Đột nhiên Hàn Mạc ôm lấy eo nàng, kéo về phía mình, hôn lên bờ môi thơm tho của nàng, môi nàng thật ấm áp, eo của nàng mềm mại mà mịn màng, ngực nàng ép vào ngực hắn, mềm mại như bông.

Liễu Như Mộng không phản kháng, mắt nàng nhắm lại, như đón lấy nụ hôn của Hàn Mạc, nhưng xem cách nàng hôn Hàn Mạc, hình như là không biết cách.

Tay của Hàn Mạc chạy xuống dưới eo, xuống tiếp đến phần co giãn tròn mềm, xoa xoa nắn nắn, nàng như bị điện giật, dường như nghĩ đến cái gì, lắc đầu :

- Không…ta ta không thể...ta không thể!

Hàn Mạc hơi xấu hổ:

- Như mộng tỷ, là…xin lỗi tỷ…!

Khuôn mặt Liễu Như Mộng bi thương, nhẹ lắc đầu:

- Ngươi không hiểu, ngươi không hiểu.

Nàng đi tới, vuốt ve khuôn mặt Hàn Mạc, nhẹ nhàng nói:

- Ngũ thiếu gia, cảm ơn người đến cùng ta đêm ba mươi!

Tay nàng mịn màng trơn bóng mang theo mùi thơm cơ thể, nhưng có hơi lạnh.

Hàn Mạc nhìn khuôn mặt nàng thấy nàng giống như hồ ly tinh chuyên mê hoặc chúng sinh, đôi mắt nàng trong suốt chảy ra nước mắt, hắn hình như nhớ ra việc gì, khẽ thở dài:

- Tỷ giống như ta, đôi khi có việc bản thân mình không thể quyết định!

Bên ngoài cửa, gió lạnh như đao.