Cái từ "thính trưởng" hay giám đốc sở, trước thời Hàn Mạc đi xuyên thời gian cũng từng nghe qua, lúc ấy, "thính trưởng" chưa hẳn đã là một nhân vật ghê gớm lắm, nhưng cũng không đến nỗi tệ hại như một quan viên hèn mọn.

Phòng công an, phòng giao thông, phòng cảnh sát..., giám đốc của những nơi này nhiều cả lô cả mớ. Nhưng vào thời ấy nghe thấy hai chữ "thính trưởng" lại khiến lòng dậy lên một cảm giác thân thuộc mơ hồ.

Tuy nhiên, cái tổ chức "Tây hoa thính" - phòng khách phía Tây làm cho Hàn Mạc có cảm rất xa lạ.

Lúc ở quận Đông Hải, đôi lúc Hàn Mạc có nghe thấy cụm từ "phòng khách phía Đông", hắn không biết tí ti gì về cái tổ chức "phòng khách phía Đông" này, nhưng qua lời lẽ e dè kính cẩn của các quan viên, cũng có thể thấy được "phòng khách phía Đông" là một cơ quan rất máu mặt.

Hàn Mạc thật không hiểu, cùng đều là nhà khách, vì sao Đông hoa thính thì được kính sợ, còn Tây hoàn toàn ngược lại, nó dường như là một trò đùa chua chát.

Thị ngự sử -Hàn Bố Thu được xem như người phát ngôn của nhà họ Hàn ở Ngự sử đài, lúc này, rốt cuộc phải bước ra, quỳ xuống:

- Khởi tấu thánh thượng, việc này nhất định không thể được. Hàn Mạc trong lúc dẹp loạn đã lập công lớn, đó là việc thiên hạ đều biết. Vượt qua núi non hiểm trở, soái lĩnh chưa đến một ngàn kị binh phía sau đột kích, mở cửa lớn, nói thì đơn giản, để làm được e rằng chẳng có mấy ai. Nước Yến ta người có đủ gan dạ và năng lực như thế ngoài Thần Vũ tướng quân, thực là khó mà có người thứ hai. Nay, Hàn Mạc đã lập được kì công như vậy, tương lai nhất định là tướng tài của nước Yến, cho dù là không vào được Binh bộ, cũng không thể điều đến Tây hoa thính, đối bạc với nhân tài như thế, e làm cho thiên hạ xót lòng.

Lúc này dù lão không biết Lưu Cẩn dựa vào ai mà dám uy hiếp Hàn gia, nhưng làngười miệng lưỡi sắc sảo nhất của Hàn gia, lão tự khắc phải đứng ra gánh vác trách nhiệm này.

Hoàng để ngẩng đầu nhìn Hàn Bố Thu, trên mặt nở một nụ cười quái dị, nói lạnh lùng:

- Hàn ái khanh, cái mà khanh gọi là đối bạc với công thần, là ý gì? Phải chăng khanh cho rằng Phòng khách phía Tây là nơi vô dụng.

Hàn Bố Thu chết lặng, thực ra đây là một câu hỏi oái ăm, dù lão trả lời là phải hay không, đều bất lợi.

Hàn Huyền Đạo cuối cùng cũng ra mặt cứu nguy, nói:

-Khởi bẩm thánh thượng, vi thần nhận thấy, Hàn Mạc rất thích hợp để làm người cai quản Phòng khách phía Tây. Bách quan trong triều, mỗi người một chức trách, nơi nào cũng là bộ phận không thể thiếu của quốc gia, Phòng khách phía Tây cũng vậy. Hàn Mạc tuổi đời còn trẻ, có thể được Lưu thị ngự sử cất nhắc làm thính trưởng Tây hoa thính thật là vinh hạnh cho hắn, vi thần cũng đồng ý tiến cử Hàn Mạc làm thính trưởng Tây hoa.

Không ngờ Hàn Huyền Đạo lại đứng ra tấu như vậy, những người khác trong họ Hàn dù trong lòng có hơi không phục, nhưng tự biết không thể làm gì được.

Hoàng đế khẽ gật đầu nói:

- Nếu Hàn ái khanh và Lưu ái khanh đã hết lòng tiến cử Hàn Mạc làm thính trưởng Tây hoa thính, thế thì Hàn Mạc đến Phòng khách phía Tây thôi!

Quay sang Tô Quan Nhai nói: Tô ái khanh, Lại bộ đứng ra lo việc này cho chu toàn.

Tô Quan Nhai cung kính:

- Vi thần tuân chỉ.

Quay sang Hàn Mạc nói:

- Hàn Mạc, còn không tạ ơn thánh thượng!

Hàn Mạc lúc này mới bái tạ:

- Tiểu thần tạ thánh thượng long ân, thánh thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!

Hắn đã nhận chức, đương nhiên là có thể xưng thần.

Sau khi bãi triều, quần thần cũng theo hàng ngũ đến điện Yến An, rồi thì ai nấy về nha môn làm việc. Hàn Mạc cảm nhận được không ít ánh mắt khinh rẻ của đám quan lại, thấy thật khó hiểu.

Có điều trong cung không phải là nơi chuyện trò, cho nên quan lại của họ Hàn đều nhìn Hàn Mạc với ánh mắt thông cảm, còn Hàn Huyền Đạo và Hàn Huyền Xương sớm đã ngồi kiệu ra khỏi hoàng cung.

Ngồi trên ghế ở một góc của hoàng cung, Hàn Mạc cau mày nghĩ, đa số các quan lại đã về hết, điện Yến An trống trơn.

Phòng khách phía Tây? Hàn Mạc lẩm bẩm một mình, cho dù bây giờ hắn đã là nhân vật đứng đầu Phòng khách phía Tây, nhưng vẫn chưa hề biết gì về nơiđó.

Đây là một bộ máy như thế nào? Nhiệm vụ chủ yếu là gì? Thuộc hạ có bao nhiêu người? Nha môn nằm ở đâu? ai trực tiếp quản lý? Cái chức thính trưởng của mình được mấy phẩm?

Mọi việc bây giờ mà nói, cứ như một bức màn bí ẩn, nhưng Hàn Mạc biết, bức màn đó sẽ sớm được vén lên thôi.

Vừa nãy, lúc bãi triều, có thái giám chấp lễ nhắc Hàn Mạc sau khi bãi triều đến Lại bộ lĩnh quan ấn, cho nên Hàn Mạc nghỉ ngơi một tí, chuẩn bị đi đến Lại bộ.

Chưa ra khỏi điện Yến An, thì nghe có người gọi phía sau:

- Hàn đại nhân xin đợi một lát!

Trong triều, quan lại dòng dõi thế gia nhiều vô kể, "Hàn đại nhân", "Tiêu đại nhân", "Tô đại nhân", khắp triều đâu đâu cũng có, cho nên trừ phi có mục tiêu rõ ràng, thường thì phải gọi đích danh.

Cứ như Hàn Mạc cũng thế, lúc có đông người, các quan khác phải gọi là "Hàn thính trưởng".

Nên thoạt tiên nghe gọi "Hàn đại nhân", Hàn Mạc cũng không nghĩ là gọi mình, nhìn trái nhìn phải, thấy không còn ai, bèn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy có một viên thái giám dẫn theo sau hai tiểu thái giám đang đi về phía mình. Nét mặt viên thái giám lộ vẻ hòa nhã, khóe mắt nheo nheo cười, đang nhìn mình.

Hàn Mạc nhìn thấy khuôn mặt ấy, cảm thấy đặc biệt quen thuộc, suy nghĩ giây lát, liền nhớ ra. Viên thái giám này là người quen, hôm đó đến Bột Châu tuyên chỉ, chính là người đó.

Nhớ lúc đó người ta gọi ông ta là Lăng công công.

Thái giám tuyên chỉ Lăng Lũy tiến lên cười híp mắt nói:

- Hàn đại nhân, ngài chính thức nhậm chức thính trưởng Tây hoa thính, là hảo sự, xin chúc mừng ngài.

Nụ cười của Lăng Lũy rất thành thật, không có mảy mảy một chút giễu cợt như các quan viên khác.

Hàn Mạc mỉm cười, chắp tay nói:

- Khách khí, khách khí rồi!

Nhưng trong lòng biết Lăng công công tìm mình, nhất định không phải chỉ để chúc tụng, liền hỏi:

- Công công phải chăng có việc chi cần dạy bảo?

Lăng công công cười mỉm, nhìn quanh, lúc đó quan viên trong cung Yến An gần như đã đi hết, lão mới nói khẽ:

- Thục Phi nương nương mời Hàn đại nhân đến cung Trường Xuân nói chuyện!

Hàn Mạc nghe đến bốn chữ "Thục phi nương nương" lập tức giật mình, đó chính là chị họ của hắn, trưởng nữ của Hàn Huyền Linh, Hàn Thục, chính là người bây giờ được sắc phong làm Thục phi.

Hàn Thục vào cung tám năm trước, lúc hoàng đế Bình Quang vừa mới kế vị. Khi nhỏ ở quận Đông Hải, tình cảm đối với Hàn Mạc tốt hết chỗ nói. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Từ tám năm trước vào cung, Thục quý phi chưa từng quay lại quận Đông Hải. Hàn Mạc cũng tám năm rồi chưa gặp nàng, lúc này nghe có Thục quý phi gọi đến gặp, vui mừng nói:

-Xin công công dẫn đường.

Ra khỏi điện Yến An, Lăng công công đã chuẩn bị cả kiệu, cười nói:

- Hàn đại nhân, từ đây vào hậu cung còn một đoạn đường rất dài, chúng tôi đã chuẩn bị kiệu để Hàn đại nhân ngồi.

Hàn Mạc cũng biết, hoàng cung này rất rộng lớn, từ ngoài cung nơi điện Yến An đi đến nội đình cung Trường Xuân, không thể trong tích tắc có thể tới được. Hơn nữa trong cung canh phòng cẩn mật, nơi nơi đều có canh gác, đi đi dừng dừng, đi một đoạn đường này mất không phải ít thời gian.

Hắn bông nhiên tỏ ra nghi hoặc, vừa bãi triều, Lăng công công đã lập tức đến tìm mình, ngay cả kiệu cũng đã chuẩn bị sẵn, ơi đây trống trải dễ nhìn thấy, những việc này chắc phải sắp xếp từ lúc lên thiết triều.

Thục quý phi muốn gặp mình gấp như thế, lẽ nào chỉ để nói chuyện?

Lăng công công đích thân vén rèm kiệu, lại cười híp mắt nói:

- Hàn đại nhân xin mời lên kiệu!

- Làm phiền công công rồi

Hàn Mạc mìm cười vui vẻ, làm như không có gì, rút ra một tờ ngân phiếu nhét vào tay Lăng công công, Lăng công công nheo khóe mắt ngó xem ra thì là một tờ ngân phiếu trăm lạng bạc, ánh mắt hài lòng, khéo léo thu vào trong vạt áo, mặt cười tươi như hoa bưởi, nói với giọng thân tình hơn:

- Hàn đại nhân tuổi trẻ tài cao, được hầu hạ Hàn đại nhân, thật là phúc ba đời của lão!

Năm này, thế lực dòng dõi mạnh, Lăng Lũy tuy là tâm phúc của hoàng đế, nhưng các thế gia chưa bao giờ nể mặt vị hoạn quan này, đừng nói là thưởng bạc. Hàn Mạc hòa nhã thân thiện, đã cho cả trăm lạng, đây không phải là con số nhỏ, Lăng công công đương nhiên sinh cảm tình với cậu than niên trẻ tuổi dòng dõi thế gia này.

Hàn Mạc cho bạc, đương nhiên không phải là vì bạc quá nhiều không tiêu hết, mà là theo trực giác của mình, cảm thấy vị công công này ngày sau nhất định có giá trị rất lớn.

Lăng công công đến Bột Châu tuyên chỉ, hôm nay lại phụng mệnh Thục quý phi đến gọi mình, xem qua thì chỉ là việc của kẻ tôi tớ, nhưng nghĩ kĩ mà xem, cũng có thể nhận ra thân phận của người này trong hàng ngũ thái giám không phải tầm thường, mà còn rất được hoàng đế tín nhiệm. Một người như thế, nếu có thể dùng bạc mà mua, kéo gần quan hệ, Hàn Mạc rất sẵn sàng.

Từ điện Yên An đi vào hậu cung đương nhiên không thể đàng hoàng đĩnh đạc đi qua điện chính, mà phải đi đường vòng.

Đi vòng qua mấy điện ở triều giữa, tiến vào hậu cung, từ góc độ nào đó mà nói, hậu cung cũng như một triều đại, nhìn qua có vẻ yên tĩnh, mỹ nhân yểu điệu đi lại tấp nập, nhưng ở đây đang ẩn tàng vô số cạm bẫy, sự tranh đấu nơi đây, là sự tranh đấu giữa phụ nữ và phụ nữ.

Trong hậu cung của nước Yến, các thế gia đều có người của mình. Bên ngoài bức tường hoàng cung là cuộc tranh giành của đàn ông, còn hậu cung thì các mỹ nhân tranh đấu vì ích lợi của gia tộc mình.

Cuộc tranh đấu ở đây so với cuộc tranh đấu bên ngoài, về tính tàn khốc và máu me, tuyệt đối không hề thua sút.

Hàn Mạc ngồi trong kiệu, nghĩ về bóng dáng của Hàn Thục khi rời khỏi quận Đông Hải tám năm trước. Lúc đó tân hoàng đế vừa mời lên ngôi, các thế gia vì mục đích cài người mình vào hậu cung, đều tìm mọi cách đưa con, cháu gái ưu tú của gia tộc mình dâng cho hoàng cung. Trong thời gian nửa năm từ khi tân hoàng đế lên ngôi, đã lần lượt thu nhận hơn mười vị quý phi.

Có lẽ bản thân hoàng đế cũng không muốn để những cô gái này trở thành những cái đinh trong hậu cung, nhưng ngài hiểu rất rõ, muốn ngồi vững trên ngai vàng của nước Yến, nhất định phải biết thỏa hiệp, thỏa hiệp với các danh gia vọng tộc.

Cho nên, dưới sự thỏa hiệp của cánh nam nhi, các cô gái của thế gia cũng đầy rẫy ở hậu cung, và hậu cung trở thành một chốn đầy tăm tối ngột ngạt.

Hàn Thục năm đó, đương nhiên là đệ nhất mỹ nữ của quận Đông Hải, tính tình ôn hòa, giỏi đoán biết ý người, thông hiểu đạo lí. Vì lợi ích của gia tộc, cô gái dịu dàng ấy đã không chút do dự lên đường thẳng tới Yến Kinh.

Tám năm mưa gió đã qua, cô bé mườibảy tuổi xinh xắn rời khỏi quận Đông Hải ngày nào, đến nay không biếtthế nào rồi.