Thủ đoạn của hai tên thiếu gia này, Hàn Mạc thấy rõ từng đường đi nước bước, với thân thủ như thế, dù có thêm mười tám người Hàn Mạc cũng thừa sức đánh bại trong chớp mắt.

Tuy nhiên, hắn vốn thích bông đùa vui vẻ, nên cũng muốn đùa giỡn một chút.

Viên "dược hoàn" màu trắng trong tay hắn, nhìn không có gì đặc biệt, đang định đưa lên, nghe vậy, Hạ Tuấn Dật vội vàng kêu lên:

- Không được động thủ!

Hạ Tuấn Dật thật không dám mang tính mạng hắn ra thử. Text được lấy tại http://truyenfull.vn

Tiêu Minh Đường cũng lồm cồm bò dậy, nhìn Hàn Mạc kêu lên:

- Tiểu tử họ Hàn, việc đến nước này, ngươi cuối cùng muốn thế nào?

Hàn Mạc thở dài, nói:

- Tuy các ngươi và ta không có gì mâu thuẫn lớn, các ngươi lại là con cháu quý tộc, nếu các ngươi thật sự bị mất mạng, ta cũng không được yên ổn…!

- Ngươi biết thế là tốt!

Tiêu Minh Đường hừ lạnh.

- Ngoài thuốc giải, ta còn biết phương pháp giải độc khác… chết rồi, thời gian đã qua một nửa, chỉ sợ không kịp!

Hàn Mạc ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, lắc đầu nói.

- Biện pháp gì?

Hàn Mạc cười hì hì đáp:

- Vì sao ta phải nói cho hai ngươi?

- Ngươi…!

Hai gã chỉ vào Hàn Mạc, nổi giận đùng đùng, vốn chúng vốn tự đắc mình là công tử thế gia, ở Yến Kinh không phải ai cũng dám chọc vào, không thể tưởng hôm nay nhiều lần chịu nhục vì Hàn Mạc, nỗi nhục này khó có thể nuốt trôi.

Hạ Tuấn Dật nhìn Hàn Mạc, hỏi:

- Hàn Mạc, ngươi muốn gì? như thế nào thì ngươi mới chịu nói cách thức giải độc?

Ánh mắt của hắn nhìn chằm chặp về phía mấy tên du côn đang sùi bọt mép và nằm im trên mặt đất, hắn nghĩ mấy tên này bị Hàn Mạc hạ độc giết chết, cho nên Hàn Mạc nói hắn trúng độc, hắn hoàn toàn tin.

Tuy hắn mơ hồ nghĩ Hàn Mạc chẳng dại gì mà ra tay giết mình, đặc biệt đó còn là tôn tử trực hệ của hai nhà Tiêu Tô. Nhưng năm nayđã xảy ra quá nhiều chuyện ngoài sức tưởng tượng, nếu chẳng may Hàn Mạc nổi cơn điên, muốn giết mình, chuyện đó không phải hoàn toàn không thể có.

Cho nên việc cần thiết bây giờ là phải tìm được cách giải độc, còn chuyện khác, chỉ cần còn sống, cơ hội báo thù còn nhiều.

Con ngươi của Hàn Mạc đảo lia lịa, a a cười:

- Hạ thiếu gia nói rất hay, hỏi rất có thành ý. Nhưng độc không phải ta hạ, ta không nói cách giải, đây cũng là chuyện bình thường. Đúng rồi, Hạ thiếu gia, nếu ngươi nói đến mức này, Hàn Mạc ta cũng nên chân thành cùng ngươi nói chuyện…!

Hắn dừng một chút, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:

- Các người lạy ta ba cái, ta lập tức chỉ cho các ngươi phương pháp giải độc!

- Cái gì?

Hạ Tuấn Dật và Tiêu Minh Đường đồng thời biến sắc.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Ta nói rất rõ, cần lặp lại sao?

Hạ Tuấn Dật không kìm được giận:

- Ngươi… ngươi thật quá đáng!

Hàn Mạc lắc đầu, bình tĩnh nói:

- Không quá đáng, các ngươi sai đám người kia chặn đường của ta, chẳng nhẽ làm như vậy là đúng? Hàn Mạc ta lấy đức phục người, sẽ không làm khó người khác, cho các ngươi lạy ta, cũng không phải làm nhục ngươi, có điều… các ngươi cũng phải xin lỗi ta, để lòng ta thoải mái một chút, nếu ta thấy thoải mái sẽ nói cho các ngươi phương pháp giải độc? đất bùn đều có ba phần tính tình, các ngươi cho người chặn đường giáo huấn ta, không thể để cho ta tự nhiên giúp các người giải độc phải không? Làm như vậy sẽ bị người khác coi thường, các ngươi nói có phải không?

Thoạt nhìn Hàn Mạc rất chân thành, dường như thật sự chỉ cần nói xin lỗi là có thể hàn gắn vết thương trong lòng hắn.

Hạ Tuấn Dật và Tiêu Minh Đường ngơ ngác nhìn nhau, không thể tưởng Hàn Mạc có thể nói ra yêu cầu như vậy.

Kỳ thật yêu cầu này cũng không có gì quá đáng, mấu chốt là thể diện, bốn phía không ít dân chúng vây quanh, hơn nữa Tây Thị là tam giáo cửu lưu chứa chấp đủ hạng người, không hạng nào không có, nếu thật sự cúi đầu xuống, không ngoài nửa ngày đảm bảo toàn Yến Kinh đều biết chuyện này.

Nhưng mà lúc này sinh mạng quan trọng, nhìn bộ dạng Hàn Mạc gan góc, sợ là dọa không được.

Hạ Tuấn Dật nhanh nhẹn, không nói gì, cúi người vái Hàn Mạc ba cái, sau đó nhìn người hầu quát:

- Còn không nhanh cúi đầu trước ông nội!

Hắn có vẻ rất gấp gáp, như thể tử thần đang vẫy gọi hắn từng giây.

Vài tên người hầu hướng Hàn Mạc lạy, chuyện này không phải chuyện xấu, làm cũng rất nhanh, cuối cùng chỉ còn Tiêu Minh Đường ngơ ngác đứng sững tại chỗ, không có ý vái lạy Hàn Mạc.

Hàn Mạc nhìn Tiêu Minh Đường, thản nhiên nói:

- Tiêu thiếu gia, thời gian không đợi người, ta sẵn sàng chờ nhưng các ngươi không chờ được!

Tiêu Minh Đường cắn răng, trên mặt u ám, nhưng cũng tiến lên, lạy ba cái.

Hàn Mạc lộ ra vẻ ôn hoà tươi cười, giống như bề trên nhìn đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, xua tay nói:

- Ngoan, biết điều là tốt. Ta cũng không làm mất thời gian của các ngươi, nhanh đi tìm phân ngựa, sau đó bỏ vào nước ấm rồi uống hết, có thể thấy hiệu quả ngay… ngàn vạn lần đừng cho là ta lừa các người, trong phân ngựa có "bối tư tháp phân tử" có thể giải độc!

- Phân ngựa?

Tiêu Minh Đường giận giữ:

- Ngươi dám gạt chúng ta?

Hàn Mạc nhún vai:

- Ngươi có thể không tin.

Hạ Tuấn Dật không nói nhiều, chỉ vào Hàn Mạc:

- Họ Hàn, chuyện hôm nay ta sẽ không để yên, ngươi chờ mà xem!

Rồi chạy đi ra ngoài, hiển nhiên muốn tìm phân ngựa ngâm nước nóng uống ( ).

Vài tên người hầu cũng không do dự, chạy ngay theo Hạ Tuấn Dật .

Tiêu Minh Đường chỉ vào Hàn Mạc, cười lạnh:

- Thù này không báo, ông nội ngươi không phải họ Tiêu!

Sau đó cũng không nói nhiều, tính mạng quan trọng, hắn vội chạy đi.

Nhìn bộ dạng bọn chúng, Hàn Mạc lắc đầu. Đám người này, sự thông minh láu lỉnh chỉ bằng một nửa của hắn. Hắn cầm trong tay viên "tròn tròn trắng trắng" ném vào trong miệng, lẩm bẩm nói:

- Thật sự đáng tiếc, các ngươi không biết bổn thiếu gia có thói quen mang đồ ăn vặt bên mình, uhm, hạnh nhân hương vị không tệ!

Hắn kéo cương ngựa, quay lại nhìn vài tên côn đồ đang đo đường, mày nhíu lại, nhìn qua bốn phía cũng không thấy bóng dáng Tiết Hồng Tụ, không biết muội tử này có phải hạ tử thủ hay không nữa.

- Là ngươi lừa gạt bọn họ!

Bên tai Hàn Mạc truyền đến một thanh âm trong trẻo mềm mại , nghe rất thích.

Hàn Mạc hơi tò mò, nhìn hướng phát ra âm thanh, thấy từ quán trà bên cạnh có một tiểu cô nương mặc áo màu tím, váy dài xanh nhạt, bộ dáng khoảng 14, 15 tuổi.

Ấn tượng đầu tiên của Hàn Mạc với cô bé chính là ba chữ: "búp bê sứ".

Tiểu cô nương trước mặt nhìn trông rất ngây thơ, đôi mắt trong suốt như suối, con ngươi đen lánh như bầu trời đêm được khảm nạm bảo thạch, mũi xinh xắn, da thịt trắng mịn, còn có chút hơi bụ bẫm của trẻ nhỏ, khuôn mặt chẳng những đẹp đẽ, mà còn rất là đáng yêu.

Lúc này đôi mắt như pha lê kia chăm chú nhìn Hàn Mạc, có vẻ khâm phục ngưỡng mộ, giống như một đệ tử tôn kính sư phụ.

Tiểu cô nương mặt mũi xinh xắn, léo, đường nét hoàn hảo như bức tượng búp bê bằng sứ vậy, mỏng manh, thuần khiết đến mức có cảm giác nếu va vào sẽ vỡ.

Nếu không tận mắt nhìn thấy, Hàn Mạc khó tin thế gian có người có khuôn mặt đẹp đẽ như vậy.

Liễu Như Mộng nếu cho là phong hoa tuyệt đại, mang chút vẻ yêu mị quyến rũ lòng người, còn tiểu cô nương này giống như một dòng suối trong mát giữa trần thế hỗn loạn và ô trọc, chỉ cần được ngắm nhìn cũng có thể làm cho tâm hồn phút chốc chợt yên bình, để hình dung cái đẹp của cô bé, phải dùng từ "tinh xảo" mới đúng

- Tiểu muội nói ta?

Hàn Mạc nhìn bốn phía, thấy không có ai khác, hơn nữa cô bé đang nhìn mình.

Tiểu cô nương gật gật đầu, tự nhiên cười:

- Ca vừa rồi nói dối bọn họ, muội đều thấy.

Hàn Mạc rất có hứng thú nói chuyện với cô nương đáng yêu như vậy, không phải ai cũng có may mắn đó, cho nên mỉm cười:

- Muội làm sao biết ca lừa họ?

- Vì ai ấn vào huyệt khí hải đều đau đớn, đó là khí môn, đè vào khí môn sẽ gây cảm giác đau đớn. Còn xu thiên huyệt, giống như huyệt khí hải, dù không trúng độc, ấn vào đều có cảm giác trướng trướng và đau.

Hàn Mạc cười tủm tỉm:

- Muội thật thông minh. Muội ở đây lâu như vậy có sợ không?

Tiểu cô nương nháy nháy mắt, lắc đầu trả lời:

- Không sợ, bọn họ không phải người tốt, ca không sợ bọn họ sao? Ca chạy nhanh đi, bọn họ biết ca lừa họ, họ sẽ rất nhanh trở lại.

Hàn Mạc cười:

- Không cần lo lắng, cho dù trở về, ca cũng không sợ bọn họ. Đúng rồi, muội cũng biết huyệt vị?

Tiểu cô nương gật đầu, rất hồn nhiên trả lời:

- Là cô cô dạy muội!

- Cô cô?

- Ân !

- Muội tên gì?

Hàn Mạc khó kìm được hỏi:

- Chỗ này rất hỗn loạn, muội có một mình không sợ sao?

Tiểu cô nương không trả lời, chỉ cười ngọt ngào:

- Chỗ này có nhiều trò hay lắm, muội thích nơi này!

Dường như nàng nghĩ đến cái gì, xua tay nói:

- Không nói chuyện với ở đây được, nếu không mấy người xấu trở lại, ca lại phiền toái. Ân, chúng ta rời khỏi chỗ này, muội cũng phải đi về.

Hàn Mạc gật đầu đáp:

- Được, cảm ơn muội nhắc nhở, hẹn gặp lại!

- Hẹn gặp lại?

Tiểu cô nương lắc đầu hỏi:

- Giọng của ca không giống người trong kinh thành, ca không quen đường xá trong kinh sao? Để muội dẫn ca ra chỗ này!

Hàn Mạc không thể tưởng tiểu cô nương còn tốt bụng như vậy, cười nói:

- Muội biết cưỡi ngựa không?

Tiểu cô nương lắc lắc đầu.

- Ca xuống đi cùng muội!

Hàn Mạc từ trên ngựa xoay người xuống ngựa, hướng tiểu cô nương cười nói:

- Đúng rồi, muội còn chưa cho ca biết tên, vậy ca gọi muội là gì?

Tiểu cô nương đã đi trước dẫn đường, sốt sắng muốn giúp một tay gã nhà quên đắc tội với đám công tử thế gia kia, quay lại trả lời:

- Ca cứ gọi muội là Sương nhi.