Trong phòng có che một tấm bình phòng dài. Phía trước bình phong là một cái giường rộng. Trên giường có một cô gái đang chống cằm, cười lanh lảnh. Mái tóc nàng dài buông xõa hai hàng, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trông rất có hồn ẩn sau đôi chân mày cong vút. Nụ cười tựa hồ như có sức quyến rũ lạ thường.

Thoắt một cái, trong đầu Hàn Mạc lại hiện ra vô số ngôn từ. Nào là: thiên kiều bá mị, khuynh quốc khuynh thành…

Điều làm cho Hàn Mạc thấy "đỏ bừng mặt" chính là chiếc áo lụa mỏng tang, một tay ngọc ngà gối đầu, một tay che ngang bộ ngực căng phồng, tràn đầy sức sống, thân hình mỹ miều, yểu điệu. Bên hông nàng có che một tấm lụa đỏ, ánh đèn dầu như làm nền cho làn da trắng tuyết… Tất cả tạo nên một sức hút khó cưỡng.

Dưới chân nàng, một cung nữ đang gỡ bỏ tơ tằm bám vào y phục. Một cung nữ khác thì đứng đằng sau, nhẹ nhàng xoa bóp, đấm lưng cho nàng.

Một đôi mắt sâu thẳm như nước hồ thu, một làn da trắng ngọc ngà như tuyết, một thân hình mềm mại đầy sức hút như vậy có lẽ khó có người đàn ông nào có thể cưỡng lại những cung bậc cảm xúc của mình. Ngay cả người như Hàn Mạc cũng phải thở gấp khi tận mắt một cảnh tượng tựa bồng lai tiên cảnh như vậy. Đối với Hàn Mạc – một cao thủ về khả năng khống chế cảm xúc bản thân mà nói thì thật sự tình huống như vậy hắn chưa bao giờ lường tới.

Đối với một nhan sắc mỹ miều, hoa nhường nguyệt thẹn cá lặn chim sa như thế thì ấn tượng của mọi người đầu tiên nhìn vào không nằm ngoài cái cảm giác bị mê hoặc.

Nàng mở to đôi mắt, rồi bất giác nhẹ nhàng nghiêng mình nhìn đi chỗ khác. Bộ ngực căng tròn cũng nhẹ nhàng chuyển động theo.

Ở mỗi góc của căn phòng được bố trí vài nữ hộ vệ, mặc áo giáp màu hồng, đầu đội mũ sắt, phong thái trông rất khỏe mạnh…rõ ràng đây là những hộ vệ được trải qua một quá trình huấn luyện một cách quy củ, nghiêm khắc.

Hàn Mạc lập tức hiểu ra rằng tuyệt thế giai nhân kia không ai khác chính là em gái của đương kim thánh thượng, chủ nhân Đông hoa thính: Tú công chúa.

Quả nhiên là một nhân vật phi phàm.

Đối với cảnh tượng cũng như con người hiện ra trước mắt, Hàn Mạc đã có phần nắm rõ. Nói cho cùng thì hành tung của những nhân vật trong cung thì rất khó biết, thế nhưng đối với chuyện của Tú công chúa, Cơ Xương Hậu Tào Ân thì đều trở thành chủ đề trà dư tửu hậu. Đối với thính Đông hoa, nơi mà có nhiều thám thính của Tây hoa theo giỏi thì việc nắm bắt hành tung, tin tức của hai nhân vật này hoàn toàn không phải là chuyện khó.

Tú công chúa chính là em gái ruột của đương kim thánh thượng, được sinh từ một mẫu thân, cho nên hoàng đế rất tin tưởng em gái của mình. Tú công chúa lúc sáu tuổi đã theo Tiêu Hoàn Ngọc đến một vùng núi hoang. Nghe nói, vùng núi hoang này chính là vùng đất thiêng, bất cứ người nào đến đây cũng đều được hưởng phúc lộc trời ban. Thế nhưng, vùng núi hoang này rốt cục ở đâu thì số người biết được lại chỉ đếm trên đầu ngón tay. Theo như truyền thuyết thì nó nằm ở phía đông bắc của nước Khánh, lại có sách chép rằng nó tọa lạc ở phía đông của nước Ngụy… Thế nhưng cũng chẳng có ai tìm được cái gọi là "vùng đất thiêng" đó cả.

Về phần Tú công chúa và Tiêu Hoàn Ngọc vì sao lại phải tới vùng hoang sơn đó, vì sao tiên đế lúc trước lại cho phép Tú công chúa rời khỏi Yến Kinh, vi hành nơi thâm sơn cùng cốc, nguy hiểm dặm trường …cho đến nay vẫn là một điều bí ẩn. Thế nhưng mọi người đều biết rằng Tiêu Hoàn Ngọc sau khi từ vùng núi hoang trở về đã bộc lộ được tài năng thao lượt quân sự cũng như võ nghệ cao cường của mình. Còn Tú công chúa, sau khi về kinh, mặc dù chưa bao giờ biểu hiện tài năng xuất chúng gì trước mặt mọi người nhưng ít nhiều gì người ta cũng đoán được rằng: Tú công chúa có lẽ cũng có được pháp bảo gì đó, khó có trên đời này

Tú công chúa lúc mười sáu tuổi đã được gả cho một viên quan bình thường, hay nói đúng hơn cũng không phải là dòng giõi nhà quý tộc. Năm nàng hai mươi bốn tuổi, lúc đương kim thánh thượng lên ngôi được hai năm, phò mã vì bệnh mà đột ngột qua đời. Tú công chúa trở thành quả phụ có quyền uy cao nhất của nước Yến.

Tú công chúa không có con, cho nên sau khi phò mã qua đời, nàng cũng lẻ loi một mình.

Nghe nói cũng từ khi đó, công chúa bắt đầu trở nên phong tình, nàng tư thông với nhiều người đàn ông. Trong cung luôn có nhiều thanh niên khỏe mạnh, tuấn tú được nàng tuyển chọn vào cung để hành lạc. Cũng chính vì vậy, tầng lớp quý tộc không ngớt lời châm biếm, đàm luận về thiếu phụ được cho là "ai cũng có thể làm chồng" này.

Nhưng tất cả cũng chỉ là đồn thổi, thực hư thế nào tuyệt đối không ai biết được. Bởi vì một lẽ, Phượng Dương cung của công chúa là nơi "nội bất xuất, ngoại bất nhập", không phải là nơi ra vào dễ dàng, hơn nữa những người đàn ông đã vào được đây rồi thì chưa bao giờ thấy sống sót mà đi ra!

Không nhiều người biết việc đương kim hoàng thượng cho xây dựng Đông hoa thính, phong cho Tú công chúa làm chủ nhân. Có chăng đi nữa là những cửu đỉnh của tầng lớp quý tộc mới có phần hiểu biết, còn lại đa số cho đến ngày nay, người ta không rõ chủ nhân của Đông hoa thính rốt cục là ai.

Nói chung, Tú công chúa là nhân vật có quyền lực nhất trong tầng lớp quý tộc nhưng lại là nhân vật có hành tung thần bí nhất. Mười mấy năm trở lại đây không ai biết được nàng đã làm những việc gì.

Nhưng có một điều mà mọi người không thể phủ nhận được đó chính là sự ảnh hưởng mạnh mẽ của Tú công chúa trong hoàng tộc. Chính vì sự tồn tại của nàng mà hoàng tộc mới có thể bảo vệ cho đến cùng được cái gọi là "quyền lực tối thượng".

Mà mỹ nhân hiển hiện trước mắt Hàn Mạc lại là thiếu phụ bị người đời đàm tiếu sau lưng là dâm đãng: Tú công chúa.

Nhưng trong nhiều năm qua, đây cũng là nữ nhân đầu tiên làm cho trái tim Hàn Mạc có phần xao động!

- Thuộc hạ Thính trưởng Tây hoa thính tham kiến công chúa!

Hàn Mạc quỳ một gối, chắp tay thi lễ, bái kiến công chúa. Trong phòng tất cả các mùi hương như hòa trộn vào nhau rồi sộc vào mũi hắn. Đặc biệt là mùi hương dị biệt tỏa ra từ thân hình căng tràn nhục cảm của chủ nhân làm cho toàn thân Hàn Mạc rúng động.

Mặc dù mới có mười tám tuổi, nhưng theo bước giang hồ phong trần đã làm cho tuổi tác của trái tim hắn chẳng nhỏ chút nào. Đối với mùi hương quyến rũ tỏa ra từ bức tượng mỹ nhân tuyệt thế đang hiển hiện trước mắt hắn đã có phần hứng thú…

Ở đây không hề nói tới chuyện đức hạnh hay là không đức hạnh. Đây chỉ là một cảm giác thực sự, một chút rung động của trái tim trước một cám dỗ… thế nhưng như đã nói, đối với một cao thủ giỏi kiềm như Hàn Mạc thì hắn vẫn giữ được sắc diện của mình, lãnh đạm như băng giá.

Tú công chúa đưa mắt nhìn ra, khẽ đưa ngón tay lên miệng cắn nhẹ. Đoạn quan sát Hàn Mạc một hồi rồi nở một nụ cười, giọng nói thánh thót:

- Ngươi chính là chủ nhân của Tây hoa thính sảnh, người đã có công khai thông đường biển ở Đông Hải, lại có công lớn trong trận chiến Lê Cốc - Hàn Mạc ?

Mặc dù nàng chỉ nói có một câu ngắn ngủi như vậy nhưng Hàn Mạc hiểu ngay rằng công chúa đã biết rất rõ về mình.

- Thần đúng là Hàn Mạc!

Đối phương quả nhiên là Hàn Mạc – chủ nhân của Tây hoa thính. Nếu như đem ra cân đo đong đếm thì cấp bậc giữa hai người là như nhau, nhưng xét cho cùng thì đối phương của Hàn Mạc vẫn là công chúa cho nên hắn ít nhiều gì cũng tỏ vẻ khiêm nhường.

- Qủa nhiên là là một chàng trai tuấn tú.

Giọng nói nàng thánh thót như ngọc bích va chạm vào nhau. Ngọc chỉ hững hờ trên đôi bồng đảo của nàng cũng khẽ rung động, đôi mắt như mặt nước hồ mua thu nhìn Hàn Mạc nói:

- Nghe nói ngươi có ẩu đả với thuộc hạ của ta?

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Thần nhất thời bị kích động!

"Kích động?"

- Đúng!

Hàn Mạc khẽ cúi đầu. Hắn không có ý trộm nhìn thân thể mỹ lệ ấy. Hắn trả lời một cách rất lạnh lùng:

- Thần biết lễ nghi của nước Yến chúng ta là kính trên trọng dưới, lễ tiết trang nghiêm. Thần từ trước đến nay cũng nhất mực chấp pháp. Ngày hôm nay các vị thuộc hạ của công chúa đã làm cho thần cảm thấy lễ nghi có phần sơ sài, nhưng cũng có thể là thần nhất thời kích động nên mới ra tay, mong công chúa giáng tội vậy!

- Ồ!

Tú công chúa lại cười mỉm, khẽ vươn cánh tay nõn nà của mình ra, ngay lập tức cô tỳ nữ đứng bên cạnh quỳ xuống, dâng mâm trái cây cho nàng. Nàng lấy hai ngón tay, bốc lấy một quả nho, mân mê quả nho một lát, rồi đặt trước miệng. Mọi sự hấp dẫn có lẽ đổ về đôi môi ngọt ngào của nàng. Nàng ngậm nhẹ quả nho một lát rồi đưa lưỡi liếm quanh quả nhỏ vài vòng sau nuốt chửng vào mồm.

- Kích động?, người trẻ tính tình đều như vậy, bản cung không trách ngươi.

Tú công chúa vẫn nở một nụ cười ma mị, âm thanh vẫn như đi vào trong xương tủy:

- Hàn Mạc ngẩng đầu lên, nhìn bản cung!

Hàn Mạc chậm rãi ngẩng đầu lên, lại một lần nữa nhìn lại cảnh sắc làm cho chàng xao động ban nãy.

Diện mạo của Tú công chút đẹp đến mức khó tả. Mặc dù nàng sắp bốn mươi tuổi rồi thế nhưng thoạt trông chẳng khác nào thiếu nữ hai ba hai bốn tuổi.

Nhìn vào nước da của nàng vẫn láng mịn và sáng bóng, rõ ràng một điều là năm tháng không để lại một tí dấu vết nào trên cơ thể của nàng.

Ngực của nàng vẫn còn căng tròn và nở nang như thế, nước da vẫn trắng sáng không hằn một nếp nhăn, đôi chân dài được mặc bởi tấm quần nhung quấn chặt. Không cần sờ vào, chỉ cần nhìn là biết được nó có tính đàn hồi rồi.

Tựa hồ như mỗi bộ phận trên cơ thể của nàng đều toát ra một sức hút hay nói đúng hơn là một sự mê hoặc kỳ lạ, phải nói rằng trên thế gian này, từ người quân tử cho đến kẻ tiểu nhân khó ai có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của một giai nhân, một thục nữ yểu điệu, mỹ miều như vậy.

Trong phòng thì ấm áp như nắng mùa hạ, so với cái lạnh căm căm bên ngoài thì khác nhau một trời một vực. Y phục mà công chúa đang mặc mỏng manh như cánh ve. Mặc dù màu sắc của y phục đã che đi vài chỗ, thế nhưng ẩn sau đó là da thịt tràn đầy sức sống…

Cho dù là bất cứ nơi nào và lúc nào, chỉ cần ở trên thân hình thiếu phụ hiện ra những vẻ cuốn hút, khiêu gợi như thế cũng đủ làm cho nam nhi bị tấn công về thị giác cũng như là bị tấn công về tinh thần.

Sau khi ngẩng đầu, Hàn Mạc vẫn giữ phong thái bình tĩnh như ban đầu thế nhưng hắn không biết nên phóng tầm mắt của mình đi phương nào.

Những mỹ nhân làm cho hắn có được cảm giác như vậy quả thật là hiếm có. Cho nên trong khoảnh khoắt nhìn qua Tú công chúa, trong đầu hắn như hiện lên hàng chữ: "Yêu nữ nghiêng nước nghiêng thành".

Tú công chúa vén nhẹ tay áo, đưa ngang trước ngực rồi nhìn mặt của Hàn Mạc.

Khuôn mặt của Hàn Mạc rất góc cạnh, tuấn tú. Nước da của chàng ta có màu đồng cổ, đậm chất của người vùng biển, nước da như vậy phối hợp cùng với tướng mạo lại tăng nên vẻ nam tính, hấp dẫn.

Thêm vào đó là bộ dạng lạnh lùng ở đôi mắt sáng như sao, điều này làm cho Tú công chúa lại một lần nữa khó có thể rời khỏi khuôn mặt nam nhi tuấn tú pha lẫn chút lãng tử phong trần của hắn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Tú công chúa cười khanh khách, hai tay nhẹ nhàng chống ngang hông, nhìn và hỏi Hàn Mạc:

- Ngươi bây giờ có còn kích động nữa không?