Thiếu nữ đó vừa la vừa kéo tay Hàn Mạc, lúc đầu Hàn Mạc nghĩ rằng cô ta bị điên, nhưng chỉ trong nháy máy, hắn đã hiểu đây là cái bẫy được sắp đặt từ trước, lạnh lùng nhìn người thiếu nữ đang kéo tay mình, thấy cô ta không những trẻ đẹp, mà từ cách ăn mặc cũng biết là tiểu thư khuê các, không ngờ dùng thủ đoạn ti tiện này, ít nhất cô ta đã không xem trọng thanh danh của chính mình.

Giống như đang diễn tuồng vậy, mỗi khi thiếu nữ đó la lên thì con nha hoàn phía sau cũng lập tức hô hưởng ứng:

- Cứu với, cứu với, có người khiếm nhã với tiểu thư!

Từ trong ngọn núi giả đằng sau, một vị công tử mặc áo tím đã kịp dẫn sáu, bảy gia đinh tay cầm gậy gỗ chạy như bay tới, la lên:

- Biểu muội, không phải sợ, huynh đến cứu muội đây!

Lúc này khắp nơi trong hoa viên đều đã thắp đèn sáng rực như ban ngày. Cho nên khi vị công tử áo tím chạy đến, Hàn Mạc lập tức nhận ra, y chính là Hạ Tuấn Dật.

Hạ Tuấn Dật hùng hổ kéo người đến, rõ ràng có mai phục từ trước, chạy đến trước mặt cách Hàn Mạc không xa, chỉ tay vào Hàn Mạc lớn tiếng:

- Hay cho Hàn Mạc ngươi, dám xúc phạm biểu muội ta, con mẹ ngươi, muốn chết hả, người đâu, đánh tiểu tử này cho ta!

Y lòng đầy căm phẫn, vừa phất tay áo lên, tên thứ nhất đã xông tới.

Thiếu nữ kia thấy có người xông đến, liếc nhìn Hàn Mạc bằng ánh mắt trêu ngươi ác nghiệt, định buông tay ra, nhưng không ngờ Hàn Mạc nhanh như chớp, ngay lập tức đã bắt lấy cánh tay của cô ta.

- Ai da!

Thiếu nữ giật mình kêu lên một tiếng, tấm thân yêu kiều như bị điện giật, cô ta hoàn toàn không ngờ sẽ bị Hàn Mạc bắt lại, nên thật sự cảm thấy sợ hãi.

Đang hùng hùng hổ hổ, Hà Tuấn Dật thấy Hàn Mạc nắm lấy cánh tay của biểu muội y, khiến y vội vã dừng lại, nói giọng hoảng hốt:

- Hàn Mạc, ngươi định làm gì?

Mặt y lúc này lộ rõ sự lo lắng.

Hàn Mạc nhìn mặt đoán ý, gã Hạ Tuấn Dật này chắc chắn có tình ý với thiếu nữ này, chính vì quan tâm mà loạn, thần sắc Hạ Tuấn Dật lộ rõ sự quan tâm đặc biệt của y với cô ta.

- Buông ta ra!

Thiếu nữ giãy dụa, muốn rút tay ra. Nhưng tay Hàn Mạc cứng như thép, bất luận cô ta vùng vẫy thế nào cũng không thoát được, vì lúc này Hàn Mạc không có vẻ gì thương hoa tiếc ngọc cả.

- Mau buông muội ấy ra.

Hạ Tuấn Dật cũng kêu lên.

Thiếu nữ không rút tay ra được, giơ tay kia lên định cho Hàn Mạc một cái bạt tai, nhưng lại bị Hàn Mạc nhẹ nhàng tóm lại, hắn cảm thấy đôi tay nha đầu này thật nhỏ nhắn mềm mại, sau đó quặp hai tay cô ta ra phía sau lạnh lùng nói:

- Cô có tin ta sẽ bẻ gẫy đôi tay của cô không, làm cho đôi tay cô từ giờ về sau trở nên vô dụng?

Thiếu nữ bị Hàn Mạc khống chế, vừa tức giận vừa nóng ruột, cả giận nói:

- Người… Nếu ngươi còn không buông tay, bổn tiểu thư sẽ giết ngươi, sau đó băm vằm ngươi cho chó ăn…!

Hàn Mạc cười lạnh lùng, nhẹ nhàng nhấc tay lên, thiếu nữ đó lập tức cảm thấy hai cánh tay tựa hồ bị tháo rời, đau đớn không chịu được, nước mắt ứa ra, gọi Hạ Tuấn Dật:

- Chết tiệt, huynh… huynh còn không nghĩ ra cách gì cứu muội đi…!

Lúc này, Tiêu Minh Đường vội vàng chạy đến, thấy tình hình trước mặt, gã có chút bất ngờ. Đây có vẻ không giống với tình huống mà gã đã nghĩ ra, thật là phiền não, tiểu tử họ Hàn này thật sự khiến gã không yên tâm chút nào.

- Hàn thế đệ, có chuyện gì vậy?

Tiêu Minh Đường giả bộ ngạc nhiên hỏi, chỉ có điều rõ ràng gã là người không giỏi đóng kịch, chỉ giả vờ giả vịt thôi mà gã cũng làm ra vẻ thái quá.

Không đợi Hàn Mạc trả lời, thiếu nữ kia đã khóc nức nở nói:

- Đại ca, huynh mau bảo hắn thả muội ra, nếu không muội sẽ băm hắn thành trăm mảnh, muội nhất định sẽ giết chết hắn, đem thịt xương hắn cho chó ăn!

Hàn Mạc khẽ nhíu mày, trông cô ta có vẻ yêu kiều khuê các, không ngờ lòng dạ lại thật sự tàn độc.

Gieo nhân nào gặt quả ấy, chính sự cuồng ngạo của Tiêu gia đã tạo cho thiếu nữ này tính cách ngang ngược không ai bằng, Hàn Mạc lúc này mới biết rằng đây là muội muội của Tiêu Minh Đường, đường đường là đại tiểu thư của phủ Thái sư, với thân phận như thế lại bất chấp sự tự tôn, đi vu cáo hắn, cho thấy nhân phẩm rất xấu xa.

Hạ Tuấn Dật cũng thở gấp nói:

- Hàn Mạc… Hàn Mạc thấy biểu muội ở hoa viên, tà tâm trỗi dậy, muốn làm nhục biểu muội… hắn thật sự gan to bằng trời, hôm nay việc này tuyệt đối không thể cho qua!

Tiêu Minh Đường làm bộ giận tái mặt, nói:

- Hàn Mạc, ngươi thế này là ý gì? Còn không thả muội ấy ra.

Hàn Mạc thản nhiên đáp:

- Hạ thiếu gia, ngươi thật sự tận mắt thấy ta làm nhục biểu muội ngươi sao?

- Còn giả được hả?

Hạ Tuấn Dật hổn hển đáp lại.

- Thế thì ta nên làm gì bây giờ?

Hàn Mạc nháy mắt.

- Làm gì bây giờ hả?

Hạ Tuấn tức giận nói:

- Trước tiên hãy thả biểu muội ta ra, sau đó đi gặp Thái sư, Thái sư sẽ xử lý vụ này, cha ngươi là Thượng thư, ta nghĩ ông ta sẽ không bao che ngươi chứ?

Hàn Mạc thở dài đáp lại:

- Các ngươi nói xem, nếu các ngươi đem chuyện này nói với Thái sư và gia phụ, ta không gặp rắc rối chứ?

Hạ Tuấn Dật và Tiêu Minh Đường bốn mắt liếc mắt nhìn nhau, hả hê ra mặt, Tiêu Minh Đường lắc đầu, nói:

- Hàn Mạc, ngươi gây ra chuyện này quả thật hơi quá đáng, nha hoàn phủ Thái sư chúng ta rất nhiều, nếu ngươi có hứng thú, cứ nói với ta, ta lúc nào cũng có thể sắp xếp cho ngươi, nhưng… nhưng Minh Mai là muội muội của ta, ngươi dám làm nhục Minh Mai, chuyện này nhất định phải làm rõ, ngươi hãy thả muội muội ta ra, rồi theo ta đi gặp gia gia thỉnh tội!

Tiêu Minh Mai lúc này nước mắt giàn giụa, không dám động đậy, chỉ khẽ nhúc nhích một chút, Hàn Mạc mà nhấc tay lên, hai cánh tay của nàng ta sẽ đau không chịu nổi, chỉ còn biết nghiến răng, trên khuôn mặt xinh xắn tràn đầy thù hận.

- Cuộc vui này chạy không thoát rồi.

Hàn Mạc lắc đầu gượng cười, nói với Tiêu Minh Đường:

- Minh Đường huynh, trở về phủ không biết huynh có thể nói đỡ Hàn Mạc vài câu không, để ta chịu ít đòn roi một chút. Cho dù Thái sư không trách phạt, gia phụ mà biết ta làm xằng làm bậy như vầy, nhất định sẽ nghiêm trị ta.

Hàn Mạc cười khổ khiến Tiêu Minh Đường rất hưng phấn, gã tưởng rằng Hàn Mạc đang sợ hãi thật sự, gã đã phải khổ tâm tính kế, hôm nay ba lần bảy lượt rắp tâm đưa Hàn Mạc vào bẫy, nhất định để Hàn Mạc nếm thử lợi hại của gã, bây giờ Hàn Mạc đã có dấu hiệu chịu thua, khiến gã cực kỳ đắc ý, ho khan một tiếng, nói:

- Hàn Mạc à, chuyện này phải để Gia gia ta đích thân xử lý mới được, có phạt hay không chúng ta không làm chủ được.

Nói đến đây gã nở nụ cười gian xảo liếc nhìn Hạ Tuấn Dật.

Danh gia vọng tộc, quan to quý nhân, sinh hoạt phóng túng là chuyện bình thường, nhưng nói cho cùng, cũng chỉ là đám quý tộc đem những kẻ không phải quý tộc ra làm trò chơi, dốc sức đùa giỡn trên lòng tự trọng người khác.

Tuy nhiên nếu kẻ bị đùa giỡn cũng là quý tộc, thì đây sẽ là chuyện lớn đấy.

Hôm nay nếu Hàn Mạc có trêu ghẹo nha đầu tì nữ, thậm chí là dùng sức cưỡng bức, Tiêu Thái sư biết được, nói không chừng không những không trách phạt, mà còn nhân cơ hội này ban nha đầu tì nữ đó cho Hàn Mạc, để thắt chặt liên minh của hai bên.

Nhưng với Tiêu Minh Mai thì khác. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Tiêu Minh Mai là tiểu thư trực hệ của Tiêu Gia, là quý tộc chính thống, Hàn Mạc nếu thật sự làm nhục Tiêu Minh Mai, cũng chính là làm nhục Tiêu gia, cơ bản không coi Tiêu gia ra gì.

Thử nghĩ nếu như thật sự tôn trọng Tiêu gia, sao có thể làm nhục con gái của Tiêu gia?

Mà điều thế gia coi trọng chính là thanh danh, thông qua thanh danh đó lôi kéo ngày càng nhiều người đến làm môn hạ, khuếch trương thế lực, một khi thanh danh bị hao tổn, tất yếu thế gia phải sử dụng mọi cách để lấy lại.

Tiêu Minh Mai ra tay, trên thực tế là cái bẫy mà Tiêu Minh Đường trăm phương ngàn kế lập ra, vì trên thực tế những nha đầu và những người con gái bình thường không đối phó được Hàn Mạc, chỉ có nhờ Tiêu Minh Mai, mới khiến Hàn Mạc rơi vào bẫy, chưa nói đến chuyện khác, để xử lý vụ này, một trận đòn là không thể tránh khỏi.

Hàn Mạc dường như đang nghĩ đến điều gì đó nên vẫn chưa thả Tiêu Minh Mai, đám người Tiêu Minh Đường tuy rất muốn xông lên một lượt bắt trói Hàn Mạc giải về đại sảnh, nhưng ném chuột sợ vỡ chai, làm liên lụy đến Tiêu Minh Mai nên không dám động thủ.

Trong chốc lát, không ai nói gì, không khí trở nên yên ắng dị thường.

- Mạo phạm Tiêu đại tiểu thư là lỗi của ta.

Qua một hồi lâu, liếc thấy đám người Tiêu Minh Hoàng đang trừng trừng nhìn mình, Hàn Mạc lại tươi cười nói:

- Thanh danh của Tiêu đại tiểu thư bị tổn hại, điều này mà lan ra ngoài, thật là không hay.

Tiêu Minh Đường cau mày nói:

- Hàn Mạc, ngươi nói vậy có ý gì?

Hàn Mạc tủm tỉm cười nói:

- Kỳ thực không có gì, nếu thật sự chư vị muốn ta đi thỉnh tội với Thái sư, mà đúng là chỉ có Thái sư mới đủ quyền giải quyết chuyện này, một trận đòn thôi chứ gì, ta chuẩn bị cả rồi. Nhưng như thế chuyện danh dự Tiêu đại tiểu thư bị xúc phạm sẽ lộ ra, thế thì không hay ho cho lắm. Cho nên ta đã suy nghĩ kỹ, có một cách đền bù danh dự cho Tiêu đại tiểu thư!

Hạ Tuấn Dật lo lắng nhìn sắc mặt trắng bệch của Tiêu Minh Mai, hỏi ngay:

- Cách gì?

- Ta thấy Tiêu đại tiểu thư ít nhất cũng mười sáu tuổi rồi, Hàn Mạc ta cũng đã mười tám, trai chưa vợ gái chưa chồng, ta sẽ cầu thân với Tiêu Thái sư, xin Thái sư gả Tiêu đại tiểu thư cho ta, đôi trai tài gái sắc chúng ta do ông trời tác hợp đích thực là mối nhân duyên tốt. Nếu được như thế tự nhiên giúp cho Tiêu đại tiểu thư rửa sạch nỗi oan, phục hồi danh dự.

Đôi mắt Hàn Mạc chợt sáng lên.

- Tiêu đại tiểu thư kiều diễm hơn người, Hàn Mạc ta có thể lấy được Tiêu đại tiểu thư làm vợ, là phúc ba đời của ta, lúc này Gia phụ và Tiêu Thái sư đều đang ở đại sảnh uống rượu chúc mừng, ta mà thỉnh cầu, nói không chừng Thái sư sẽ đồng ý ngay… Ồ… tuyệt vời thật, cứ làm thế đi, nghĩ lại Hàn Mạc ta cũng không hẳn là không xứng với Tiêu đại tiểu thư.

Hạ Tuấn Dật nghe xong, sắc mặt biến đổi, lập tức quát lên:

- Không được!

Tiêu Minh Mai như bông hoa tàn, thất sắc kêu lên:

- Không được, ta không muốn làm thê tử của ngươi!

Tiêu Minh Đường há hốc mồm, không nói ra lời.

Gã thật không tưởng được, Hàn Mạc sẽ sử dụng chiêu này, mà dù Hàn Mạc thật sự làm như thế, Tiêu Thái sư vì gia cố sức mạnh của mình mà lôi kéo Hàn gia, rất có khả năng sẽ đem Tiêu Minh Mai gả cho Hàn Mạc, một giao dịch hôn nhân vì mục đích chính trị.

Hàn Mạc cười ha hả:

- Tại sao không được? Mà chuyện được hay không ta nghĩ chư vị không làm chủ được, cứ để Thái sư định đoạt vậy, ôi… bỏ đi, lãnh một trận đòn mà được thêm một đại tiểu thư xinh như hoa như ngọc thế này, thật đáng lắm.

Hắn kéo Tiêu Minh Mai đi, lớn tiếng nói:

- Đi, chúng ta cùng đi gặp Thái sư!

Tiêu Minh Mai sợ tới mức khóc thét lên:

- Đại ca, biểu ca, mau cứu muội, muội không đi, có đánh chết muội cũng không đi, muội không muốn bị gả cho tên khốn kiếp này… hu hu hu… Các huynh hại chết muội rồi…!