Tuy Hàn Mạc rất ngưỡng mộ các thủ thuật tra tấn của Tây hoa thính, nhưng vẫn phải thừa nhận những thủ thuật đó cũng có phần hơi tàn nhẫn. Dẫu sao hắn cũng mới 18 tuổi, chưa đủ lạnh lùng để có thể khoanh tay đứng nhìn những cảnh tra tấn quỷ khốc thần sầu. Vì thế việc lấy khẩu cung trong phòng tra tấn hoàn toàn giao phó cho Lý Cố. Lý Cố quả nhiên không làm Hàn Mạc thất vọng, ngày hôm sau Hàn Mạc đã có được những thông tin đầu tiên.

Lúc này Hàn Mạc đang ở trong phòng hồ sơ dưới mật thất, trước mặt là Lý Cố đang trình báo tình hình.

- Những tên Hắc Kỳ này lẻn vào thành Yến Kinh năm ngày trước.

Lý Cố trình báo rõ ràng:

- Nếu không có sơ suất gì, chúng sẽ tập trung tại một nơi vào ngày mồng một tháng ba, tức là tám ngày sau.

- Tập trung?

Hàn Mạc nhíu mày:

- Chúng có bao nhiêu tốp người ngựa ?

- Chúng cũng không biết.

Lý Cố nói:

- Thần tin rằng bọn chúng không biết thật, vì Hắc kỳ giáo trước giờ có một quy tắc, bất kể có bao cánh binh mã, trước khi hành động, bọn chúng không những không biết nhiệm vụ cuối cùng là gì, mà thậm chí mình có bao nhiêu đồng bọn, chúng cũng không rõ.

Hàn Mạc dựa vào ghế, trầm tư, rồi hỏi:

- Chúng thích sát ta vì mục đích gì ? Mục tiêu hành động của chúng lần này chắc không phải là giết ta chứ? Ta đáng được chúng chú ý đến thế sao?

Lý Cố nói:

- Tuy không biết rõ mục đích thật sự của những kẻ này là gì, nhưng theo thuộc hạ phán đoán thì việc thích sát đại nhân, không phải là mục đích thật sự của chúng.

- Ồ!

Hàn Mạc nói:

- Chúng giải thích việc thích sát ta như thế nào?

- Chỉ là một mệnh lệnh!

Lý Cố bình tĩnh nói:

- Theo những gì chúng cung khai, đêm đó ngoài năm người bọn chúng, còn có một người khác ở hiện trường, đó chính là người chịu trách nhiệm cao nhất trong việc này.

Hàn Mạc cau mày nói:

- Còn có một người khác?

Điều này phải là ngoài sự dự đoán của hắn. Tối hôm đó xuất hiện năm kẻ áo đen này, sau đều bị nhóm Bạch Dạ Lang bắt lại, ngoài những kẻ này ra, không thấy kẻ nào khác tại hiện trường.

Lý Cố nói chậm rãi:

- Một nhóm Hắc Kỳ gọi là đao tổ, kẻ đứng đầu đao tổ gọi là đao ảnh. Đao tổ là bộ phận chủ lực trong Hắc kỳ giáo, nhiều thành viên nhất, chia làm rất nhiều tiểu đội, đứng đầu các tiểu đội là các Hắc kỳ hiệu, tất cả có tám Hắc kỳ hiệu. Lần đến Yến Kinh hành động này do một trong số Hắc kỳ hiệu đó dẫn đầu. Theo lời cung khai của chúng, đó là Hắc kỳ hiệu giỏi nhất trong đao tổ Hắc kỳ, hiệu là Kiền. Đêm hôm đó, người ra lệnh cho chúng tấn công đại nhân, chính là tên Hắc kỳ hiệu đội chữ Kiền này!

- Kiền đội?

- Chính phải. Tám tiểu đội, đặt tên theo tám phương bát quái, tất cả đến vài trăm người.

Lý Cố đáp:

- Có điều cụ thể có bao nhiêu người thì chúng không biết.

Tay Hàn Mạc cầm một cây bút lông, gõ nhè nhẹ lên mặt bàn, mày cau lại suy xét:

- Nếu mục đích của những kẻ này không phải là thích sát ta, mà là có mục đích nào đó khác. Chúng ta khoan chưa nói mục đích thực sự là gì, riêng việc mạo muội hành thích ta, chẳng phải là dứt dây động rừng sao, làm lộ thân phận của chúng? Việc này có lợi gì cho hành động tiếp theo của chúng? Lẽ nào im hơi lặng tiếng mà hành động không tốt bằng để cho chúng ta biết được sự tồn tại của chúng?

Lý Cố cũng có vài phần nghi hoặc:

- Theo lý thì Hắc kỳ giáo làm việc trước giờ vẫn lén lén lút lút, hành động lộ liễu như thế này, thật là có hơi không bình thường!

Thực ra câu này rất thú vị, vì thế lực hắc ám của ba nước ai cũng làm cho hành động của mình trở nên thần bí khó lường, nhưng nói đến cách hành động của đối phương là lén lén lút lút lại tỏ vẻ căm ghét!

- Không phải là muốn thuận tay khử ta đó chứ?

Hàn Mạc chống cằm mỉm cười, nói:

- Hoặc là chúng không nghĩ rằng sẽ thất thủ, chẳng qua là hứng lên, tiện tay xử lí một quan viên quý tộc.

Lý Cố lắc đầu nói:

- Đại nhân, Hắc kỳ giáo cũng giống như Tây hoa thính chúng ta, chỉ cần xác định mục tiêu, nhiệm vụ thì sẽ không có hành động gì ảnh hưởng xấu đến mục tiêu chủ yếu. Cho dù là chúng muốn tiện tay thích sát đại nhân, nhưng chỉ cần có một chút mạo hiểm, bọn chúng không bao giờ tùy tiện ra tay. Có thể nói, nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, có lẽ, việc thích sát đại nhân là một phần trong kế hoạch lần này của chúng.

- Không sợ hành tung bị bại lộ, dám hành thích ta, xem ra kế hoạch lần này của chúng không hề nhỏ!

Hàn Mạc cười nhạt:

- Ngoài ra, còn có được tin gì từ chúng không ?

- Hỏi được những thứ này xong, bọn chúng đã ngất đi rồi.

Lý Cố bình thản nói:

- Thể lực của chúng đã cạn kiệt, tinh thần hoang mang, nếu còn muốn hỏi thêm gì, chỉ e phải đợi một ngày nữa.

Hàn Mạc gật gật đầu, hắn hiểu rõ, để có được khẩu cung từ miệng của sát thủ Hắc kỳ giáo, những cực hình được dùng ắt không phải là loại tầm thường. Thể lực chúng suy yếu, tinh thần hoảng loạn, đó cũng là điều đã liệu trước.

- Nơi tụ tập của chúng vào mồng một tháng ba là ở đâu ?

Lý Cố lập tức đáp:

- Hầu Lâm hí viện!

- Hầu Lâm hí viện?

- Đúng.

Lý Cố giải thích:

- Thuộc hạ đã tra xét kĩ, Hầu Lâm hí viện chính là rạp hát cũ của Yến Kinh, đã có từ ba mươi năm trước. Ở đó ngoài các kép hát giọng Yến ra, thỉnh thoảng có cả các kép phụ của Khánh Khúc nước Khánh. Nghe nói đôi khi còn xuất hiện cả Đao Mã Đản của nước Ngụy. Cứ mỗi ba ngày mở một vở hát lớn, rất ráo nhiệt.

Ngừng một lát, rồi nói tiếp:

- Lúc trước hí viện này gọi là Lão Nghệ hí viện, có điều ba năm trước có một kép hát đều là người nước Yên chính cống, trong đó cái kép một họ Hầu, một họ Lâm, hát vài câu thì đã trở nên nổi tiếng. Thế là cái kép này được giữ lại, hai đào hát ấy cũng ngày càng được yêu mến. Cái hí viện này hai năm trước bèn đổi tên thành Hầu Lâm hí viện.

Hàn Mạc nheo mắt cười:

- Cũng thú vị nhỉ, phải chăng giờ thì Hầu Lâm hí viện đã trở thành địa điểm ẩn núp của Hắc kỳ giáo…

Lý Cố đáp lạnh lùng:

- Nếu thật là cứ điểm của Hắc kỳ giáo, Đông hoa thính phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Hai người Hầu, Lâm là đào hát nổi tiếng của kinh thành, rõ rành rành ra đó, Đông hoa thính không tra ra gốc gác của họ, thế thì còn làm gì được? Nếu là Tây hoa thính chúng ta xuất thủ, thì đã sớm lần ra chân tơ kẽ tóc rồi!

Hàn Mạc lắc lắc đầu:

- Ngươi cũng đừng xem thường Hắc kỳ giáo, ta đã xem qua hồ sơ của chúng. Có thể đứng sừng sững mấy chục năm không đổ, bọn chúng nhất định không phải vừa. Có câu nơi ẩn nấp tốt nhất là ở chợ, khi mọi người đều cho rằng thám tử là những người hoạt động âm thầm, bọn chúng lại làm ngược lại, lại có kết quả tốt. Cũng chính vì ai nấy đều biết đến danh tiếng của Hầu Lâm hí viện, lại làm cho không ai ngờ rằng bọn chúng là thám tử.

Lý Cố nghe nói không tỏ thái độ gì, đứng lặng yên.

- Có phải là đã cho người theo dõi ?

Hàn Mạc hỏi.

Lý Cố trả lời:

- Bẩm đại nhân, vì việc này khá quan trọng, thuộc hạ không dám tự ra quyết định… Có điều trước mặt Hầu Lâm hí viện có một quán trà, chúng ta có một huynh đệ đang làm phục vụ ở đó. Thuộc hạ đã cho người dặn dò hắn lưu ý. Còn có nên toàn lực xuất quân theo dõi, vẫn chờ ý chỉ của đại nhân.

Hàn Mạc gật đầu hài lòng:

- Ngươi làm tốt lắm, để cho người đó trông chừng là được rồi, nhưng tuyệt đối không để lọt tin tức gì.

- Đại nhân yên tâm, luận về việc theo dõi điều tra, người của Tây hoa thính không có ai yếu kém.

Lý Cố nói vẻ rất tự tin.

- Tốt. Gấp rút tìm hiểu thêm thông tin từ miệng của những kẻ đó càng nhiều càng tốt, đặc biệt là cách thức liên lạc của bọn chúng, bất kể ngươi dùng thủ đoạn gì, nhất định phải có được!

Hàn Mạc ra lệnh.

- Thuộc hạ tuân mệnh!

Hàn Mạc đứng ở sân trong mặt sau của tứ hợp viện, nhìn ra hồ Vụ Thủy một vùng thanh khiết và điềm tĩnh. Trên mặt hồ đã nhô lên vài ngọn sen, hắn biết, không đầy vài tháng nữa, khoảng không mênh mông của hồ "sương khói" sẽ lấp đầy hoa sen, lá sen. Lúc ấy, hương sen tỏa ngào ngạt, cảnh sắc đẹp tuyệt trần.

Hắn hiểu rõ, Tây hoa thính ngấm ngầm điều tra kế hoạch của Hắc kỳ, nếu Đông hoa thính biết được, có lẽ sẽ tố cáo Tây hoa thính tiếm quyền, dù gì thì chức trách đối phó với Hắc kỳ là của Đông hoa thính. Nhưng Hàn Mạc lòng đã quyết, việc này không thể không can thiệp.

Hắn đã nghĩ ra một vài lí do, sau này bị hỏi tội, thì hắn chỉ cần nói là điều tra hung thủ ám sát mình, hoàn toàn không biết thân phận Hắc kỳ của đối phương.

Đường đường là Thính trưởng Tây hoa thính bị hành thích, tra tìm hung thủ cũng là việc hợp tình hợp lí.

Sự cố lần này, giúp Hàn Mạc nhìn thấy được hiệu suất làm việc của những người ở Tây hoa thính, càng nhìn thấy được ngọn lửa nhiệt tình nổi lên sau bao thời gian tắt ngấm của nhóm Lý Cố.

Tướng quân thì cứ mong có chiến tranh để dọc ngang sa trường, văn nhân cũng cầu một nơi để thể hiện học thức của mình. Còn Tây hoa thính án binh bất động đã lâu, cần những nhiệm vụ hắc ám để đánh thức ý chí chiến đấu và nhiệt tình đang say ngủ của nó.

Ánh nắng chói chang rọi trên mặt hồ, theo cơn gió thổi động búp sen, mặt hồ dợn lên những con sóng lấp lánh dưới mặt trời.

Hôm nay thời tiết thật là đẹp!

Hàn Mạc uốn mình muốn cái, chợt nhớ ra một việc.

Trong đầu hắn hiện ra khuôn mặt như búp bê sứ của Sương Nhi. Nhớ mang máng, mình có một cuộc hẹn với nàng ta, mà hình như là hôm nay. Hắn ngẩng đầu ngắm nghía bầu trời, ánh nắng mềm mại như dòng nước. Lúc này cách cuộc hẹn không còn bao lâu.

Hàn Mạc là một người rất giữ chữ tín, huống hồ đối phương là một tiểu cô nương nhỏ nhắn đáng yêu, mình lẽ nào có thể thất hẹn mà làm tổn thương tâm hồn thuần khiết của nàng ta chứ.

Lúc Hàn Mạc ngồi ngựa đến chỗ hẹn, từ xa đã nhìn thấy bóng Sương Nhi đang đứng tần ngần dưới gốc cây quế. Trông thấy Hàn Mạc, nàng liền nhoẻn miệng cười rất ngọt.

Hôm nay Sương Nhi vận một chiếc áo màu trắng sữa, những sợi tơ đen xõa xuống, phía trước buộc một chiếc khăn tơ màu trắng, phía trước có vài túm dây tơ. Gió vừa thổi nhẹ, làm chúng bay tung tăng. Nhìn nàng có cảm giác tràn trề thanh xuân, toát ra một luồng linh khí dễ chịu.

Gốc cây quế đang buộc một con tuấn mã, Hàn Mạc trông con ngựa hông chắc, chân dài, thật là một con ngựa tốt.

Hàn Mạc vừa xuống ngựa, Sương Nhi đã cười nói hớn hở:

- Mạc ca ca, muội tưởng là huynh sẽ không đến!

- Đã hẹn thì phải giữ lời chứ.

Hàn Mạc cười ha hả đáp lại:

- Có điều đến muộn một chút, để muội phải đợi lâu rồi.

Sương Nhi lắc đầu lia lịa nói:

- Thế này là sớm lắm rồi, là do muội đến sớm. Phải rồi, hôm nay huynh không bận việc sao? Nha môn không có bận điều tra chứ?

Hàn Mạc hơi bất ngờ, nhưng liền nhớ ra, hôm đó trước phủ nha môn trong kinh thành, Sương Nhi đã biết mình là một thính trưởng, tuy rằng nàng tuy chắc không hiểu thính trưởng là chức quan gì, nhưng nói chung là phải làm việc điều tra.

- Có việc cũng không làm nữa.

Hàn Mạc cười nói:

- Ta nghĩ hay là đi ra ngoài hít thở chút không khí tốt hơn!

Sương Nhi tỏ vẻ cảm động:

- Mạc ca ca tốt thật!

Hàn Mạc cười ha hả:

- Câu này muội nói đúng rồi, ta đúng là một người tốt!

Rồi lại hỏi: Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

- Hôm nay lại ăn mì à ?

Vừa nói vừa dắt ngựa buộc vào dưới gốc cây quế, lại thấy Sương Nhi lắc lắc đầu:

- Không, không, không! Hôm nay chúng ta không ăn mì, Mạc ca ca à! Muội nhờ huynh một việc có được không ?

Hàn Mạc tần ngần, nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ mong đợi của Sương Nhi, lòng nghĩ: "Một tiểu cô nương thì có việc gì to tác chứ, chẳng qua là dạo phố thôi, cứ xem như đưa một muội muội đi dạo cũng khó gì đâu".

Hắn chưa từng nghĩ, một nam một nữ không thân không thích đường hoàng đi dạo trên phố, thật là có hơi không ổn lắm.

- Muội nói xem, muốn Mạc ca ca làm việc gì ?

Trông cái dáng nhỏ nhắn xinh xinh của Sương Nhi, Hàn Mạc đặt mình vào vị trí người ca ca của cô, cái cảm giác này… thật là hay!

Dù gì thì tiểu muội này nhỏ nhắn đáng yêu, ngây thơ linh lợi, không phải ai cũng có thể có một cô em gái thế này.

Sương Nhi chớp chớp mắt, vẻ mặt đây hi vọng nói:

- Mạc ca ca, huynh có thể đưa muội ra ngoài thành được không? Muội muốn đến một nơi!