Thôn Dương Thụ là một thôn nhỏ cách kinh thành chừng năm mươi dặm, áng chừng có bốn năm chục hộ dân, thôn được bao phủ bởi một rừng cây dương, trông rất tĩnh mịch.

Trong thôn phần nhiều đều là nhà bằng đất đơn sơ, có điều trong thời loạn lạc này có thể có một cuộc sống bình yên như vậy, dù cực khổ một chút, mọi người cũng cảm thấy mãn nguyện.

Hai người Hàn Mạc vừa vào đến cổng thôn, nhìn thấy bốn năm đứa trẻ đang chơi đùa dưới gốc cây cổ thụ. Nhìn thấy hai con ngựa đi vào, những đứa trẻ ngơ ngác nhìn, rồi chạy tán loạn đi như bầy chim lánh nạn, trốn ra đằng sau gốc đại thụ.

Sương Nhi lấy nón xuống, gác trên roi ngựa, từ sau lưng ngựa lấy ra một cái túi, vẫy vẫy một đứa bé gái khoảng năm tuổi, nói dịu dàng:

- Đến đây, tỉ tỉ cho đồ ăn ngon này!

Nói rồi quay người xuống ngựa, đi thẳng đến chỗ một tiểu nha đầu, vừa đi vừa vẫy.

Tiểu nha đầu chớp chớp mắt, không dám đến gần. Những đứa trẻ khác cũng nấp kĩ sau gốc đại thụ không chịu ra mặt.

Sương Nhi cười hi hi, mở cái túi ra, lấy từ trong ra một cái hộp. Cái hộp được làm rất tinh tế, tỏa ánh sáng lấp lánh. Nàng mở chiếc hộp ra, lấy một chiếc bánh ra. Chưa nói đến mùi vị, chỉ cần nhìn thấy cái hình thù bắt mắt của chiếc bánh lũ trẻ cũng thèm rỏ dãi rồi. Sương Nhi ân cần vẫy tay:

- Tiểu muội muội, muội đến đây nào! Cái này ăn ngon lắm đấy!

Tiểu nha đầu mở to mắt, không kìm được, cuối cùng bước lên, đứng trước mặt Sương Nhi, nhìn chăm chăm vào món đồ ăn trong tay Sương Nhi.

Sương Nhi ngồi xổm, đưa bánh ra, tiểu nha đầu nọ nhút nhát lùi lại một bước, không dám nhận lấy, Sương Nhi cười hi hi, nói giọng nhỏ nhẹ:

- Ngon lắm đó!

Rồi tự mình cắn một miếng nhỏ, rồi đưa lại gần miệng đứa bé:

- Không tin muội cắn một miếng thử đi!

Lúc này tiểu nha đầu mới nhè nhẹ cắn một miếng, nhai kĩ, lập tức nhoẻn miệng cười, gật gật đầu. Sương Nhi nói:

- Cầm lấy mà ăn!

Tiểu nha đầu vội cầm lấy miếng bánh, cắn tiếp mấy miếng, trên mặt vui thích khó tả.

Hàn Mạc biết rằng món điểm tâm thế này ngay cả các nơi trà đình tửu điếm sang trọng cũng không có, đây là loại điểm tâm chỉ có ở những phủ quý tộc, người thường không mấy khi được ăn, còn như ở cái thôn nghèo này thì nằm mơ cũng không thấy!

Trong mắt Hàn Mạc, Sương Nhi là một tiểu cô nương chưa trưởng thành hẳn, tuy rằng ở thời đại này, Sương Nhi đã được xem là người trưởng thành rồi. Về tiểu cô nương này, lần đầu tiên Hàn Mạc nhìn thấy nàng, tự nhiên có một cảm giác muốn chăm nom bảo vệ nàng. Nhưng lúc này nhìn Sương Nhi đối với một đứa trẻ nhà nông rất dịu dàng, hòa nhã, không hề có cái vẻ kiêu kì của một tiểu thư quý tộc, đột nhiên nghĩ đến ả Tiêu Minh Mai đanh đá chua ngoa, cảm thấy tâm hai con người này đúng là một trời một vực.

Hàn Mạc cũng xuống ngựa, miệng mỉm cười, nhìn Sương Nhi, tiểu cô nương này không chỉ có vẻ ngoài xinh xắn, nội tâm có lẽ cũng rất lương thiện.

Những đứa trẻ khác nhìn thấy đứa bé gái kia có bánh ăn, bỗng nhiên không còn sợ hãi nữa. Sương Nhi cười vui vẻ đem điểm tâm chia cho mỗi đứa trẻ một ít. Trong túi còn không ít, đặt lại lên lưng ngựa, nói với Hàn Mạc:

- Mạc ca ca, phần còn lại để cho cha mẹ của Tiểu Thiến tỉ tỉ!

Hàn Mạc nhẹ nhàng đáp:

- Muội chu đáo thật, đúng rồi, tỉ tỉ đó tên là Tiểu Thiến à ?

- Tiểu Thiến tỉ tỉ vào thành đã ba năm rồi, e rằng những cô cậu nhóc này không biết tỉ ấy đâu.

Sương Nhi chớp chớp mắt:

- Chúng ta tìm người nào lớn tuổi hỏi xem nhé!

Trong thôn đương nhiên có người lớn. Cha của Tiểu Thiến tên là Dương Nhị Hòe, hỏi thêm thì người ấy nói:

- Dương Nhị Hòe hai năm trước đã bị bắt đi phục dịch trong binh, vẫn chưa thấy quay về, cũng không viết thư về, không biết sống chết ra sao. Trong nhà nay chỉ còn một bà lão bị liệt và một tiểu nha đầu mười hai tuổi. Đại nha đầu thì mấy năm trước cũng bị bắt đi, chỉ e rằng đã chết từ lâu rồi!

- Chưa chết!

Sương Nhi vội vã đáp:

- Tiểu Thiến tỉ tỉ chưa chết, không lâu nữa tỉ ấy sẽ trở về!

- Tiểu Thiến ?

Lão niên nheo mắt lắc lắc đầu:

- Cũng không nhớ là tên gì nữa. Hai người đi về phía cửa Tây thôn, bên đó có một căn nhà đất nhỏ, là do Nhị Hòe xây cất trước lúc đi, cũng hai năm không tu sửa rồi. Đó chính là nhà bọn họ!

Hai người Hàn Mạc cưỡi ngựa đến cửa Tây thôn, từ xa đã nhìn thấy căn nhà đất mà lão niên nọ nói.

Đây có lẽ là căn nhà nhỏ nhất, tồi tàn nhất trong thôn. Hàn Mạc nhìn thấy rõ, trên mái nhà mất đi một góc, lộ ra một cái lổ hổng lớn. trong lòng bỗng thấy thương cảm. Nếu trong nhà thật sự có người, lúc mưa gió làm sao mà che chắn, lại còn đến ngày đông gió lạnh cắt thịt da, tuyết rơi lả tả, làm sao sống ?

Còn chưa đến bên căn nhà, đã thấy một tiểu cô nương ốm yếu từ bên trong đi ra, mặc bộ quần áo đã chắp vá không biết bao nhiêu chỗ, da vàng vọt, gầy guộc đến mức tưởng chừng như chỉ cần một luồng gió nhẹ cũng khó đứng vững!

Tiểu cô nương cầm một chiếc rổ rách nát, trong tay có một chiếc liềm đã cùn. Lúc ra khỏi cửa, nhìn thấy hai con tuấn mã dừng lại trước cửa nhà mình, có vẻ hơi kinh sợ, vội vã rúc vào trong căn nhà.

Sương Nhi nhìn quanh căn nha tồi tàn thảm hại, trên mặt cũng lộ vẻ trắc ẩn, lẩm nhẩm nói:

- Đây là nhà của Tiểu Thiến tỉ sao ?

Trong mắt tỏ ra vẻ rất bất ngờ.

Hàn Mạc đương nhiên từng trải hơn Sương Nhi rất nhiều, tình huống tương tự thế này hắn cũng đã gặp qua. Bách tính ở quận Đông Hải sống yên ổn, nhưng khi Bột Châu có chiến tranh, Hàn Mạc đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng còn khổ sở hơn thế này nhiều. Có nhiều lão bách tính làm nhà gỗ ở, không thể ngăn được gió, đây dù sao cũng là một căn nhà đất. Hắn bình thản nói:

- Sương Nhi, trước lúc vào thôn ta đã nói với muội, đợi đến lúc vào thôn rồi, có thể nhìn thấy nhiều thứ muội chưa bao giờ nhìn thấy.

Sương Nhi gật gật đầu, trên gương mặt đẹp có vẻ hơi ngơ ngác.

- Các vị, các vị tìm ai ?

Tiểu cô nương sợ hãi đứng sau cánh cửa nhìn hai người, hỏi với giọng bối rối.

Sương Nhi nhìn tiểu cô nương, mỉm cười nói:

- Muội là Yến Nhi sao ? chị gái muội có phải là Tiểu Thiến không? Ta là bạn của tỉ ấy…

- Tỉ tỉ!

Tiểu cô nương tỏ ra vui mừng khôn xiết, xúc động nói:

- Tỉ tỉ, tỉ tỉ của tôi vẫn còn sống sao ?

Khóe mắt tiểu cô nương bỗng đỏ, rồi cô cúi đầu như đang nghĩ ngợi gì, một lát mới ngước mặt lên:

- Các người có thể nói cho tôi biết, tỉ ấy… tỉ ấy bây giờ đang ở đâu không? Bao giờ tỉ ấy mới về được?

Sương Nhi bước lên phía trước:

- Tỉ ấy sẽ sớm quay về thôi. Tỉ ấy nhờ tỉ đến thăm mọi người.

Yến Nhi mím môi, nước mắt không kìm được, rơi lã chã.

- Hai người…Hai người vào nhà đi!

Yến Nhi mời hai người vào nhà, nhưng quay đầu lại nhìn, rồi liền cúi đầu bối rối, nói nhỏ:

- Trong nhà…trong nhà chưa dọn dẹp!

Hai người Hàn Mạc bước vào, thấy trong nhà không phải là chưa dọn dẹp gọn gàng, bởi vì căn nhà này hoàn toàn không cần phải thu dọn gì! Các đồ dùng trong nhà ít đến đáng thương, trống hoác, không có gì để mà thu dọn.

Góc nhà có một người phụ nữ đang ngồi tựa lưng trên ghế, có vẻ như đã ngủ say, trên mặt bàn trước mặt bà ấy bày ra kim chỉ và những thứ đồ may vá.

- Cha hai năm trước đã bị bắt đi phu dịch, mãi không thấy quay về, trong nhà chỉ còn lại muội và mẹ.

Yến Nhi đem hết hai cái ghế đấu trong nhà đến, mời hai người Hàn Mạc ngồi xuống, nói:

- Chân mẹ không đi được, đất trong nhà đều cho người ngoài trồng, giúp nhà muội nộp tô thuế, mỗi năm còn dư lại một khẩu phần lương thực. Nhưng không đủ ăn, nên mẹ ở nhà giúp bà con may vá đồ đạc, muội thì ra ngoài tìm đồ ăn.

- Cha muội đi phu dịch, phải có trợ cấp chứ, chẳng lẽ không nhận được chút gì sao ?

Hàn Mạc cau mày, nhìn cái nhà rách nát này, càng cảm thấy thương cảm. Còn Sương Nhi thấy cay sống mũi, khóe mắt cũng đo đỏ.

- Cha hai năm trước bị bắt đi, đến nay cũng không thư từ về, người trong thôn đều nói chỉ e là…!

Yến Nhi ngẹn ngào, không nói tiếp, ngước mặt lên hỏi:

- Hai người, hai người đã ăn gì chưa?

Sương Nhi vốn định đến đây ăn uống, nhưng nhìn cái nhà này chỉ có bốn vách tường trống trơn, muốn ăn một bữa chỉ e phiền phức lớn cho mẹ con cô bé:

- Chúng ta đã ăn rồi…

Yến Nhi lắc đầu nói:

- Không phải rồi, lúc này vừa mới tới giờ cơm, tỉ và huynh đợi nhé! T.r.u.y.ệ.n.Y.Y.com

Cũng không nói thêm gì, đi khỏi cửa.

Đợi Yến Nhi đi rồi, Hàn Mạc mới hỏi:

- Tiểu Thiến là nha hoàn trong nhà muội sao ?

- Nha hoàn ?

Sương Nhi sửng sốt, nhưng rất nhanh, gật đầu nói:

- Ừm, đúng…là nha hoàn…!

Hàn Mạc trầm ngâm, nói nhẹ:

- Muội có thể đi thay nha hoàn của nhà mình đi thăm người nhà của họ, thế là đã có lòng rồi.

Ngước mắt nhìn cái lổ hổng trên mái nhà, cau mày nói:

- Nhưng người trong thôn lẽ nào không hiểu được tương thân tương ái, người ta cô nhi góa phụ thì cũng nên quan tâm giúp đỡ mới phải chứ.

Đứng lên nói:

- Sương Nhi, hay là chúng ta giúp họ che cái lỗ hổng này lại?

Sương Nhi gật đầu lia lịa:

- Hay lắm hay lắm! nhưng mà… nhưng mà Mạc ca ca à, chúng ta… phải làm thế nào?

Tiểu thư đài các như nàng ta, đến mái nhà cũng chưa lên lần nào, nói chi là sửa sang che lợp lại.

- Cứ giao cho ta!

Hàn Mạc cười khà khà.

Có thể giúp đỡ người khác, đối với Hàn Mạc mà nói, đó luôn là một niềm vui bất tận.

Hắn đi ra phía sau nhà quan sát. Thực ra căn nhà đất này rất nhỏ, vừa thấp vừa chật, nếu muốn che lỗ hổng lại thì chẳng qua cũng tốn vài tấm gỗ và ngói mà thôi. Có điều gỗ mà ngói hơi khó tìm, chẳng lẽ phải bây giờ phải cưa cây.

Đang nghĩ cách, bỗng thấy Sương Nhi bưng một cái bát sứ đem tới, trong bát có nửa bát gạo, trong tay cầm hai quả trứng gà. Nhìn thấy Hàn Mạc, liền bối rối đáp:

- Gà trong thôn dùng để gáy sáng, không giết được, nên …!

- Làm phiền rồi!

Hàn Mạc cười ôn hòa, hắn biết Yến Nhi đi tìm được số đồ ăn này chắc chắc là vay mượn, mà bấy nhiêu đó không phải dễ dàng có được.

Yến Nhi bẽn lẽn cười, đi vào trong nhà.

Hàn Mạc đi vào phía trong thôn, muốn tìm ít gỗ lợp nhà, nhìn thấy một nhà có mái khá to, trông tươm tất hơn hẳn nhà dân thường ở đây rất nhiều, trước cửa cũng có một khu viện, trong viện chất bao nhiêu là gỗ lợp nhà, thật là may quá!

Hắn chuẩn bị lấy ít tiền mua gỗ lợp, đi vào trong viện, thấy cánh cửa khép hờ, trong vườn tĩnh mịch, cũng không vội gõ cữa đi vào, đến bên đống gỗ lợp, nhìn xem còn dùng được không.

Nhìn kĩ một lát, quả là loại gỗ lợp tốt, xem ra cái nhà này cũng khá có địa vị trong thôn. Chưa vào đến cửa, đã nghe thấy tiếng gọi:

- Con cái nhà ai vào nhà không chào hỏi, muốn trộm đồ hả? Ta đánh cho gãy chân bây giờ, không nhìn thấy đây là nơi nào à?

Hàn Mạc nhíu mày, quay đầu nhìn, thấy trong nhà đi ra một người khoảng chừng gần tứ thập, phục trang trang điểm diêm dúa, hoàn toàn không giống một nông dân, thân hình đẫy đà, béo tốt, da trắng như trứng luộc vừa lột vỏ, cũng khá có nhan sắc. Thiếu phụ đó chống eo đi ra, bộ ngực to lớn, tuổi tác tuy không còn nhỏ, nhưng nhũ hoa không kém phần tươi tốt!

Mặt thiếu phụ tỏ ra hung hãn, nhìn thấy Hàn Mạc quay đầu lại, là một thanh niên trẻ tuấn tú, vẻ cau có trên mặt bỗng nhiên tiêu biến, ngược lại tỏ ra vài phần mềm mỏng, chậm rãi bước lên, nhìn chăm chăm vào Hàn Mạc.

- Xin lỗi đã quấy rầy!

Hàn Mạc cười nói:

- Ta không phải là người xấu, muốn đến đây mua ít gỗ lợp, có được không ?

Người thiếu phụ bước đến gần, Hàn Mạc ngửi thấy mùi hoa bưởi nồng nặc trên người, xem ra thiếu phụ này tuy tuổi không còn trẻ nhưng vẫn rất thích trag điểm.

Thiếu phụ cười quyến rũ, trong ánh mắt mang vẻ khiêu gợi, tới gần Hàn Mạc thêm rồi nói:

- Ngói lợp? Tiểu tử, trông ngươi ăn mặc sang trọng thế kia, cần mấy thứ này làm gì chứ ? Ta nghĩ ngươi đang mượn cớ, thật ra là muốn đến…

Vừa nói vừa đưa ngực ra vẻ đầy khêu gợi xác thịt.