Lão nông dân lắc đầu ngậm ngùi nói:

- Công tử, những lời này đều là nước đổ lá khoai, Tam Oa Nhị nói đúng, mụ vợ của lão trưởng thôn…. chính là Dương Điền Thị, quả thật không sạch sẽ gì. Mấy quan trong kinh lần đầu tới đã thích mụ ta và mụ ta cũng quyến rũ họ, cũng vì điều này mà trưởng thôn có chỗ dựa vững chắc, càng không sợ hãi, ức hiếp chúng tôi.

Hàn Mạc ngạc nhiên nói:

- Ông nói là trưởng thôn biết vợ mình và đám quan qua lại với nhau à?

Tam Nhị Oa gật đầu nói:

- Sao lại không biết chứ, cả cái thôn này có vài người, tên quan đó cách dăm ba bữa lại đến, có lúc còn ngủ lại nhà lão trưởng thôn, có lần tôi còn đi xem trộm, tên quan và mụ vợ của trưởng thôn ngủ với nhau trong phòng, trưởng thôn thì ngủ ngoài sảnh, mụ vợ của lão ta rên rỉ tôi ở bên ngoài cách bức tường còn nghe thấy, tôi không tin là lão ta không nghe thấy. Lão chỉ mong bị cắm sừng mãi ấy chứ. Chưa biết chừng tối nay tên quan kia lại đến cũng nên.

- Kinh thành cách thôn nhà họ Dương chỉ có mấy chục dặm đường, không phải là xa, lão ta cả đi cả về cũng không mất bao nhiêu thời gian.

Lão nông dân nhét nốt mẩu bánh điểm tâm vào miệng mới nói:

- Kể cũng lạ, tôi cũng nghe nói, ngoại ô kinh thành trong vòng năm mươi dặm có mười mấy thôn, hình như thôn nào cũng tăng hai phần thuế, ài… Quan bắt chúng tôi nộp, chúng tôi làm gì dám không nộp? Thôi, công tử, cảm ơn món điểm tâm của công tử, lão phu phải làm cho xong việc.

Lão không nói gì nữa, cùng hai người khác đứng dậy tiếp tục làm việc.

Hàn Mạc vẫn chưa đứng dậy, ngồi bệt xuống đất, suy nghĩ rất lung.

Nếu đoán không sai, hai phần thuế tăng ở mười mấy thôn chắc chắn có người giật dây bên trong, kiếm lợi riêng, nhưng việc này là người nào làm đây?

- Không lẽ là đại bá?

Hàn Mạc lẩm bẩm. Hộ bội là nha môn quản thuế, liệu Hàn Huyền Đạo có liên quan gì tới việc này không? Nhưng ý niệm trong đầu hắn lập tức biến mất.

Hộ bộ quả thật là quản lý thuế má nhưng thuế má trong kinh thành trong vòng khoảng năm mươi dặm là do nội khố quản lý, việc thu thuế đương nhiên là do bên nội khố cử người đi thu, bộ Hộ không thể nhúng tay vào được. Đoan chắc không phải là Hàn Huyền Đạo, Hàn Mạc thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng nếu không phải là bộ Hộ, thì là ai?

Chẳng lẽ là nội khố tự mình tăng thuế?

Nhưng mười mấy thôn gộp lại mặc dù có tăng thêm hai phần thuế, cũng không được bao nhiêu bạc, lại còn khiến người dân bất mãn với hoàng thất. Là người quản lý nội khố, Tú Công chúa chẳng lẽ lại làm cái việc ngu xuẩn như vậy

Nhưng nếu không phải là nội khố, chẳng lẽ có kẻ nào dám đối đầu với nội khố, đối đầu với Tú Công chúa thu thêm thuế trên địa bàn công chúa quản lý? Chẳng lẽ Tú công chúa không biết chút tin tức nào, cố tình giả vờ như không biết gì sao?

Hàn Mạc càng nghĩ càng thấy sự việc vô cùng kỳ quặc.

Nếu muốn biết nội tình bên trong, chỉ sợ còn phải điều tra từ mấy tên quan viên thông dâm với mụ Dương Điền Thị.

Việc này vốn không liên quan gì đến Hàn Mạc, hơn nữa việc này thoạt nhìn có vẻ chẳng có gì to tát nhưng đằng sau lại che dấu chuyện gì phức tạp, mình truy ra chưa biết chừng sẽ rơi vào vũng bùn.

Nhưng nghĩ đến những người dân khốn khổ trong thôn chịu cảnh ức hiếp, sắc mặt vô vọng của họ khiến cho Hàn Mạc cảm thấy không thể khoanh tay đứng nhìn được.

Làm việc gì, không được hỏi có đáng hay không mà phải hỏi có muốn làm hay không.

Đây là nguyên tắc của Hàn Mạc

Tuy rằng Hàn Mạc không có ý định trở thành hiệp khách trượng nghĩa trong giang hồ, nhưng nếu có thể làm việc chính nghĩa giúp được nhiều người, Hàn Mạc sẽ không từ chối.

Hàn Mạc đứng dậy thấy đằng xa dưới gốc cây cô thụ có một người nông dân mặc bộ quần áo vải thô đang nhìn về phía mình, tư thế tao nhã, phong thái tuyệt đối không phải là nông dân.

Người đó nhìn thấy Hàn Mạc ngẩng đầu lên, cười bình thản, chắp tay chào Hàn Mạc rồi chỉ trỏ, Hàn Mạc nhìn theo hướng tay chỉ thấy phía sau có đặt một cái bàn, trên bàn đạt đĩa hạt dưa và rượu, hắn đoán nông lão muốn mời mình qua đó uống chén rượu.

Hàn Mạc nhíu mày, nhưng thấy người đó có vẻ có thành ý, mỉm cười, chậm rãi tiến về phía trước, cách tầm 5,6 bước mới nhìn thấy rõ, người đó quả nhiên là công tử quý tộc có khí chất, mặc dù bên ngoài ăn vận tầm thường nhưng không giấu nổi tư chất quý phái sang trọng.

Cái gọi là vẻ giàu sang không phải là thứ hư ảo không thể nhận ra, lời nói, động tác, dáng dấp, biểu lộ cảm xúc đều toát ra vẻ giàu sang.

Ít nhất phong thái của người này đích thực là phong thái của giới quý tộc, tao nhã mà không phô trương, khiêm tốn mà không nhún nhường.

- Xin chào!

Hàn Mạc gật đầu cười.

Người đó cũng mỉm cười chào:

- Chào!

- Các hạ muốn mời ta uống rượu sao?

Hàn Mạc nhìn người đó cười nói.

Người đó gật đầu nói:

- Nếu ngài nhận lời thì quả thật là vinh hạnh cho ta.

- Ỏ cái thôn nhỏ yên tĩnh, được nhấm nháp những món ngon thế này, các hạ quả thật là rất có phong cách.

Hàn Mạc tiến về phía trước tạ lễ.

Người đó cũng đáp lại lễ, giọng nói điềm đạm.

- Phong cách thay đổi tùy người, chốn vui tươi, khoản đãi người thường, phong cảnh tĩnh mịch, mời người thanh cao.

Hàn Mạc cười lớn đáp lại:

- Hóa ra ta được coi là người thanh cao sao? Nếu các hạ không nhắc, ta còn không biết cơ đấy, nhưng các hạ có chắc chắn là đã không mời nhầm người không? Nếu sai lầm, thì khó tránh có chút xấu hổ rồi.

Người đó cũng cười lớn nói:

- Ngài nói chuyện thật thú vị, bất kể là sai hay đúng, đã ngồi với nhau thì là bạn bè, mà đã là bạn bè thì không thể sai được.

- Ngài nói cũng rất có lý.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Nhưng mà ta và các hạ từ trước tới nay chưa quen biết, huống chi tới chuyện kết bằng hữu.

- Bốn bể đều là anh em, anh hùng trong thiên hạ đều là bạn bè. Câu nói này có sai không?

Người đó mỉm cười hỏi.

Hàn Mạc lắc đầu nói:

- Câu này nghe có vẻ rất có khí phách, cũng rất phóng khoáng, nhưng tại hạ lại không dám nhận.

- Xin ngài chỉ giáo!

- Nếu bốn bể đều là anh em, anh hùng trong thiên hạ đều là bạn bè, vậy thiên hạ này hà tất phải tranh giành? Anh em phải yêu thương lẫn nhau, hà tất phải giết nhau? Bạn bè với nhau, phải quý trọng lẫn nhau, hà tất phải phải bội?

Hàn Mạc điềm tĩnh nói tiếp:

- Huống chi tại hạ từ trước tới nay chưa bao giờ tự nhận mình là anh hùng, tại hạ chẳng qua chỉ là người phàm tục, một người phàm muốn ăn cơm, muốn uống rượu muốn đùa giỡn mỹ nhân giải sầu mà thôi.

Người đó suy nghi một lát, gật đầu nói:

- Nói có lý, xem ra tại hạ sai rồi.

- Cho nên tại hạ nghĩ rằng, nếu không có tâm đầu ý hợp thật sự, nếu không có sinh tử có nhau, thì không thể khinh thường hai chữ "bạn bè".

Hàn Mạc cười nói:

- Có lúc mặc dù không cùng chí hướng, nhưng tâm đầu ý hợp, sinh tử có nhau, cái đó cũng có thể coi là bạn bè, bạn bè không có nghĩa là uống với nhau chén rượu ăn với nhau bữa thịt mà trở thành bạn bè được.

- Nói rất có lý, tại hạ xin thụ giáo!

Người đó tạ lễ.

Hàn Mạc xua tay cười nói:

- Chỉ là lý lẽ hoang đường, xin đừng chê cười!

Người đó mỉm cười nói:

- Tại hạ tên là Hoàng Lịch, liệu có thể mời ngài uống chén rượu nhạt? Chỉ là lấy thân phận của kẻ hữu duyên.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Tại hạ không muốn lừa dối ngài nhưng sẽ không nói tên thật của tại hạ đâu, vì vậy xin ngài cứ gọi là Tiểu Vi. Tên này không liên quan gì tới tên thật, chỉ là biệt danh.

Ánh mắt Hoàng Lịch tỏ vẻ khác lạ nhưng chỉ trong nháy mắt đã biến mất, liền mỉm cười nói:

- Được, tại hạ sẽ gọi ngài là Tiểu Vi.

Hàn Mạc lúc này mới tiến lên ngồi xuống đất, rót đầy hai chén rượu, nâng chén rượu lên nói:

- Mượn hoa hiến phật, cảm ơn các hạ đã mời rượu! Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

Hoàng Lịch cũng nâng chén rượu nói:

- Cảm ơn ngài đã kính rượu.

Hài người đều uống cạn ly

Đặt chén rượu xuống, Hoàng Lịch đưa bình rượu lên, tự tay rót đầy hai chén rượu, mỉm cười hỏi:

- Tiểu Vi, ngài thấy rượu này thế nào?

- Hương thơm thuần khiết, uống rồi trong miệng vẫn còn mùi hương. Đây quả thật là rượu ngon.

Hàn Mạc khen nói.

Hoàng Lịch chỉ vào trong thôn nói:

- Thế ngài cảm thấy những những người đó liệu có thể được uống loại rượu này không?

Hàn Mạc lắc đầu:

- Cả đời họ cũng chưa chắc có vài người được uống loại rượu ngon như vậy…. tôi thật may mắn.

- Tại sao họ lại không được uống loại rượu này chứ?

Hoàng Lịch hỏi Hàn Mạc.

- Loại rượu này làm không có gì phức tạp cả, có điều nước phải ủ với hoa hạnh nhân thêm gấp mười lần số lương thực, chỉ cần mọi người trồng nhiều hoa hạnh nhân, trồng nhiều lương thực thì có gì mà không được uống chứ?

- Bọn họ còn không được ăn no lấy đâu lương thực mà nấu rượu? Hoa hạnh nhận mặc dù tốt nhưng cũng phải ăn no bụng, nhàn rỗi không có việc gì làm mới đi trồng chứ?

Hàn Mạc nghe câu nói của hắn nên càng có dụng ý, thản nhiên trả lời.

- Tại sao lại ăn không no?

Hoàng Lịch chăm chú nhìn Hàn Mạc

Hàn Mạc cười lớn hỏi lại:

- Các hạ cho rằng tại sao?

Hoàng Lịch nhìn Hàn Mạc, không vội trả lời ngay mà trầm tư một lúc, một lúc lâu sau mới nói:

- Nhà nhà tranh quyền, quốc gia nội loạn, nước khác nhòm ngó, dùng binh quá nhiều. Đây chính là nguyên nhân cơ bản khiến cho bách tính ăn không đủ no.

Hàn Mạc tỉnh bơ, nếu đây là lời của nông dân nói ra hắn còn thấy kinh ngạc nhưng biết người này lai lịch phi phàm, ngược lại tỏ vẻ điềm tĩnh.

- Thế theo ngài thấy làm sao có thể dẹp nội loạn?

Hàn Mạc ngẩng mặt ngước nhìn Hoàng Lịch hỏi.

Hoàng Lịch nghiêm nghị nói:

- Chấn hưng Hoàng uy, làm suy yếu thế gia, tìm người tài giỏi, phù tá xã tắc nước Yến, chăm lo việc nước, nước giàu binh mạnh, thống nhất thiên hạ, làm cho thiên hạ thái bình, bách tính lạc nghiệp, tự nhiên sẽ có rượu ngon để uống.

Hàn Mạc mỉm cười nói:

- Chí lớn! khâm phục vạn phần.

Hoàng Lịch ngẩng đầu nhìn trời, nhìn sang Hàn Mạc nói:

- Ngài cảm thấy lời của tôi nói có lý không?

Hàn Mạc gật đầu nói:

- Có lý, có lý, nhưng dường như không có lý.

- Ồ!

Hoàng Lịch nhíu mày nói:

- Xin ngài chỉ giáo

- Không dám nói chỉ giáo, nhưng ngài nói chấn hưng hoàng uy, câu này có chút hoang đường. Nước Yến thánh thượng anh minh uy vũ, nước Yến trên dưới trung thành như một, cho dù Ngụy-Khánh-Phong ba nước cũng sợ hãi uy phong của hoàng đế ta, tại sao phải chấn hưng hoàng uy?

Hoàng Lịch lập tức nói:

- Lời này ngài nói ra tự đáy lòng sao?

Hàn Mạc cười thản nhiên cười:

- Chẳng lẽ ngài lại không cho là vậy?

Hoàng Lịch cười nói:

- Ta có thành ý đối đãi ngài nhưng ngài có vẻ như chỉ là miễn cưỡng. Tình thế hiện nay thế gia quyền lực mạnh lên, vương quyền ngày càng suy yếu, nước Yến trên dưới chẳng có ai không nhận ra điều này, ngài hà tất phải tự lừa dối mình vậy?

Hàn Mạc vẫn cười nhạt, bình tĩnh nói:

- Tiểu dân không nói chuyện quốc sự, tại hạ và ngài chỉ uống một chén rượu, lại uống say hết rồi sao? Xem ra loại rượu này mặc dù ủ từ loại hoa hạnh nhân nhưng rất nặng đó.

Trong mắt Hoàng Lịch thoáng chút vẻ lo lắng nhưng vẫn gượng mỉm cười:

- Chỉ sợ rượu không làm say người mà người tự say! Tiểu Vi, có phải ngài chưa bao giờ có chí hướng thay đổi vận mệnh quốc gia này? Có phải ngài chấp nhận để đất nước này từng ngày suy vong? Có phải ngài bằng lòng để bách tính nước Yến ngày càng phải chịu khổ cực? Chúng ta đều là người trẻ tuổi, người trẻ đều phải có chí hướng.

Hàn Mạc đứng dậy, chỉ Tam Oa Nhi đang ngồi trên nóc nhà Yến nhi, điềm tĩnh nói:

- Các hạ có biết chí hướng của anh ta là gì không? Nếu ta không đoán sai, chí hướng của hắn là lấy được người vợ mông to ngực nở, sinh cho hắn đứa con, giúp hắn lo liệu việc nhà, hắn ta hy vọng có một mảnh ruộng để trồng trọt, sống cuộc sống bình yên với vợ con hắn, chí hướng đó không xa vời nhưng lại rất chân thực. Mỗi người có một chí hướng riêng, thực hiện được chí hướng của mình thì rất ít, những chí hướng nhỏ nhoi đó sẽ bị hủy diệt bởi chí hướng lớn của một số người.

Hoàng Lịch nhíu mày, nhưng không hề nói gì.

Hàn Mạc nâng chén rượu lên, lại mỉm cười niềm nở nói:

- Tại hạ rất vui khi được ngài mời uống rượu, nếu có cơ hội, tại hạ vinh hạnh mới ngài đối ẩm.

Hắn uống hết chén rượu, không nói thêm câu nào, chắp tay chào, quay đầu đi.

Hoàng Lịch nhìn Hàn Mạc đi xa dần, trong mắt thần sắc phức tạp, thì thào thấp giọng tự nói:

- Hàn Mạc à Hàn Mạc, với trí tuệ của ngươi, quy phục dưới trướng của ta, lo gì đại sự không thành. Ta đợi ngươi, ta sẽ cho ngươi thêm cơ hội, ngươi đừng có làm ta thất vọng.