Lạc Tai Hồ chau mày, bật cười nói:

- Bằng hữu đến đây rồi, tất nhiên có chuyện, tục ngữ nói: Chuyện gì cũng có thể thương lượng. Các hạ cần gì, chỉ cần mở miệng là ta đáp ứng ngay, hai tay dâng cho ngươi, chúng ta kết giao bằng hữu nhé, ngươi thấy thế nào?

Hắn vừa nói vừa đứng sát vào Hàn Mạc, cười đầy ẩn ý.

Hàn Mạc tự nhiên liếc nhìn hai tay phía sau lưng y, trong lòng cười nhạt, biết người này sắp đánh lén mình nhưng không nói lời nào, trong lúc Lạc Tai Hồ còn đang đi qua đi lại, đột nhiên bước lên phía trước một bước, đá ra một cước về phía ngực của Lạc Tai Hồ. Lạc Tai Hồ quát một tiếng tay phải hạ xuống một chủy ánh sáng sắc lẻm chói loà đâm về phía đùi của Hàn Mạc

Lạc Tai Hồ tức giận rống lên. Y biết nếu như Hàn Mạc nếu không thu chân về chắc chắn sẽ bị đâm trúng đùi cho nên đối phương không thể không thu chân. Tay phải lại vung lên, trong tay nắm một cái chùy dùng hai tay kẹp vào thân của Hàn Mạc, y ra tay rất nhanh, công phu của gã thật ngoài dự tính của Hàn Mạc.

Hàn Mạc lùi lại một bước, Lạc Tai Hồ nghĩ thế là đã áp đảo được Hàn Mạc, cười độc ác:

- Muốn giết ta, ngươi phải chết trước đã.

Đồng thời hai tay vung lên đâm về phía ngực Hàn Mạc.

Hàn Mạc nhếnh miệng cười nhạt rồi lui về phía sau, đột nhiên cuộn mình lại, đâm về phía Lạc Tai Hồ nhưng đâm vào khoảng không. Y cũng cảm thấy Hàn Mạc cuộn mình, không nói gì, phi cước về phía Hàn Mạc, chưa kịp ngẩng lên thì đã cảm thấy cả chân phải đau đớn vô cùng, trong tích tắc chưa vận hết nửa phần nội công mà cả thân mình đã bị tê dại đổ ập xuống.

Hàn Mạc đâm trúng động mạch đùi của Lạc Tai Hồ, và tiếp tục ra tay trong khi Lạc Tai Hồ vẫn chưa hết cảm thấy tê dại, nắm được eo của Lạc Tai Hồ hắn dùng hết sức đâm, Lạc Tai Hồ kêu lên một tiếng đau đớn như chết đi sống lại, Hàn Mạc đá bay chủy trong tay y, liên tục tung chưởng về phía ngực, rồi thản nhiên nói

- Mệnh ngươi đã nằm trong tay ta, bất cứ khi nào ta cũng có thể giết ngươi, vậy ngươi còn có lời nào muốn nói không?

Lạc Tai Hồ trừng mắt tức giận nói:

- Rút cục ngươi là ai? Ngươi biết ta là ai không?

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Ngươi là ai?

- Lão gia là quan, quan ở trong kinh.

Lạc Tai Hồ cố kìm nén sự đau đớn tức giận nói:

- Bản quan không quen biết ngươi, ngươi…ngươi muốn làm gì?

Hàn Mạc đã ngồi xuống, nhặt đao trên đất nhắm vào yết hầu Lạc Tai Hồ nhẹ nhàng nói:

- Ngươi tên gì?

Dương Điền thị không còn nghe thấy tiếng giao đấu, xốc chăn ra bên ngoài xem, lén nhìn qua khe trướng thì nhìn thấy người mặc áo đen đang cầm đao gí vào yết hầu của Lạc Tai Hồ, Dương Tiêu đang nằm sõng xoài bên cạnh cửa phòng không động đậy, thị kinh hãi thu mình vào chăn.

Lạc Tai Hồ cảm thấy chủy sắc lạnh dí vào cổ, toàn thân đóng băng không dám nhúc nhích, đôi mắt đầy sợ hãi hai răng cắn chặt vào nhau

- Ngươi, ngươi là người trong kinh phái đến?

- Ngươi thì biết được bao nhiêu?

Lạc Tai Hồ lắp bắp:

- Ngươi… ngươi là ai?

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Trước tiên ngươi phải nói ngươi là ai đã !

Khi nói chuyện, chuỷ của hắn nhẹ nhàng lướt qua cổ họng của Lạc Tai Hồ, chiếc chùy này rất sắc, đã kịp rạch một đường nhỏ trên cổ họng của Lạc Tai Hồ, một tia máu phọt ra.

Lạc Tai Hồ cuống lên:

- Ta, …ta là Thường La, ta… ta là người của bộ Hộ

- Bộ Hộ?

Hàn Mạc chột dạ, người này chẳng lẽ là thuộc hạ của đại bá? không thể như thế, đại bá chẳng lẽ làm những việc này? Hắn chợt nghĩ đến, lục bộ của nước Yến, mỗi bộ không hẳn là đều do một gia tộc khống chế. Thường La tuy là người của Bộ hộ cũng chưa hẳn là người của Hàn Huyền Đạo. Vả lại người này không thuộc thế gia có thế lực, xem ra chưa chắc là tâm phúc của Hàn Huyền Đạo. Hắn gằn giọng hỏi:

- Ngươi đúng là người của bộ Hộ?

Lạc Tai Hồ vội vàng đáp:

- Đúng thế, đúng thế, ta là người quản lý kho của bộ Hộ.

- Quản lý kho?

- Phải

Trên mặt Thường La hiện lên vẻ khổ sở, y thật sự không biết kẻ mặc bộ đồ đen la ai, dùng thủ pháp gì,chỉ thấy eo mình đau đớn từng hồi, cảm tưởng như đang lan đến lục phủ ngũ tạng, đau không kể xiết.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Ngươi làm quản lý kho nhưng công phu lại rất lợi hại, ta không thể không nghi ngờ, ngươi đang lừa ta?

- Ta không có…!

Cảm thấy chuỷ của Hàn Mạc lướt qua quai hàm lạnh buốt, biết mình lại bị rạch một đường, Thường Lạc sợ hãi nói:

- Ta… ta vào bộ Hộ, là vì, là vì… ta không có vốn làm ăn..!

- Không có vốn làm ăn ?

Hàn Mạc cười lạnh:

- Ngươi nói rõ một chút, ta nghe không hiểu.

Thường La bất đắc dĩ nói:

- Trước kia ta đã từng là thổ phỉ ở Thạch Xuân Sơn cùng một số huynh đệ kiếm chút tiền vốn để làm ăn…!.

Thạch Xuân Sơn thuộc ở phía tây quận Hội Kê, đó là một vùng núi hoang vu thuộc địa phận của Tiêu gia.

Hàn Mạc nhíu mày, Thường La đúng là thổ phỉ, có thể giải thích tại sao y có võ công, nhưng làm thế nào mà một tên thổ phỉ như hắn sao lại có thể vào được bộ Hộ? thậm chí còn là quản lý kho, một chức quan không nhỏ.

Thượng thư bộ Hộ Hàn Huyền Đạo sẽ cho phép những kẻ như thế này là thuộc hạ của mình sao?

- Ngươi là một tên thổ phỉ, sao có thể vào được bộ Hộ?

Hàn Mạc lạnh giọng hỏi.

Thường La nhìn Hàn Mạc không trả lời, Hàn Mạc chau mày gằn giọng nói:

- Xem ra ngươi không quý trọng tính mạng của bản thân!

Chuỷ của hắn lại một lần nữa lướt qua yết hầu của Thường Lạc.

Thường La đành nói:

- Huynh đệ, rốt cuộc ngươi .. ngươi là ai? Không phải ta không muốn nói, chỉ là…chỉ là chuyện này , nếu nói ra không có người trợ giúp cho ngươi, nói không chừng còn mang đến rất nhiều phiền phức. Bây giờ ngươi thả ta, sau đó ta sẽ rời khỏi đây ngay coi như chưa có chuyện gì xảy ra, kể cả ngươi cũng bỏ qua!

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Con người ta vốn chẳng sợ chuyện gì. Hãy trả lời câu hỏi của ta, tại sao ngươi vào được bộ Hộ?

Thường La cười khổ sở nói:

- Nói thực với ngươi, đến bây giờ bản thân ta cũng không biết tại sao ta vào được bộ Hộ. Ta chỉ nghe người khác sắp xếp, từ một tên thổ phỉ trở thành quản lý kho của bộ Hộ. Ta không có lừa gạt ngươi, ngươi thật sự không biết chuyện gì đằng sau đâu. Ta chỉ biết họ cho ta ngồi vào vị trí quản lý kho của bộ Hộ là để làm việc cho họ. Ta phải nghe lời họ. Lúc đầu mười mấy huỵnh đệ của ta cũng được đưa vào kinh sắp xếp công việc!

- Bọn họ là ai?

- Ta không biết.

Thường La vẻ khổ sở nói:

- Ta thật sự không biết. Những người đó lúc đầu tìm đến Thạch Xuân Sơn, tìm bọn ta, ép bọn ta vào kinh sau đó sắp xếp công việc lại bảo chúng ta làm vài việc … chuỵện là như thế !

Hàn Mạc cười lạnh nói:

- Ngươi càng nói càng mơ hồ, ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?

- Nếu như bản thân ta không tự mình trải qua ta cũng không tin.

Thường La nức nở nói:

- Ngươi… ngươi xem ,những chuyện nên nói ta đều nói cả rồi, ngươi hãy thả ta ra!

Hàn Mạc không nói gì, chỉ nhíu mày .

Một tên thổ phỉ ở Thạch Xuân Sơn nhỏ bé trà trộn vào hộ Hộ nghiễm nhiên là chủ sự, một người luôn luôn làm việc cẩn thận như Hàn Huyền Đạo chẳng lẽ không biết? chuyện này dù đứng ở góc độ nào cũng không thể thuyết phục nổi.

- Trên dưới bộ Hộ chẳng lẽ không ai biết lai lịch của ngươi?

Thường La nói:

- Chắc là không biết, nhà kho bộ Hộ đều do ta quản lý, bên ngoài ta tuân mệnh Thượng thư đại nhân và Thị lang đại nhân, còn bên trong thì ngầm nghe Kim Diện nhân dặn dò.

- Kim Diện nhân?

- Đúng. Họ nếu muốn ta làm việc gì, thường phái một người đeo mặt nạ sắt tới tìm ta, dùng khẩu dụ bảo ta làm một vài chuyện. Có lẽ họ cũng sợ lưu giữ lại bằng cớ trong tay ta!

Thường La tuy đang bị chuỷ dí vào yết hầu nhưng xem ra vẫn rất tỉnh táo.

- Tăng thêm hai phần thuế má, cũng là việc kẻ đeo mặt nạ sắt dặn ngươi ư?

Hàn Mạc lạnh lùng nói.

Thường La lập tức nói:

- Chính họ. Kẻ đeo mặt nạ sắt đến tìm ta dặn ta làm việc này. Lúc đầu ta cũng có chút sợ hãi, chuyện thuế má 50 dặm trong kinh thành không chỉ do bộ Hộ quản lý. Lúc đó ta lo nếu ta nhúng tay vào, không những nội khố đem rắc rối đến cho ta mà ngay cả bộ Hộ cũng không tha cho Ta, nhưng… nhưng chuyện này ta làm đã hai năm, vẫn chưa xảy ra chuyện gì..!

Đột nhiên như nghĩ ra điều gì, y nhìn đôi mắt lạnh ngắt của Hàn Mạc, giật mình kinh sợ nói:

- Huynh đê, huynh đệ… là người của Nội khố chăng?

Hàn Mạc cười lạnh, chỉ hỏi:

- Vậy tại sao chỉ thu hai phần thuế? Ngươi có thể kiếm lợi riêng mà? Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://truyenfull.vn

Thường La lập tức nói:

- Thôn này người nào cũng nghèo xác xơ, ngươi cũng nhìn thấy rồi đấy, thu nhiều hơn hai phần thuế, họ không thể sống được, để họ có thể tiếp tục nộp tiền, nếu thu nhiều họ sẽ chết đói hoặc bỏ đi, hai phần thuế này cũng không thể thu được, mỗi một đồng tiền ta đều phải nộp hết cho họ không giữ lại một đồng.

- Tính toán thật chu toàn.

Trong lòng Hàn Mạc trào lên sự phẫn nộ, những tên này giống như con đỉa hút cạn giọt máu cuối cùng của bách tính, chúng thường nói "nhân từ" thực ra là để cho bách tính có thêm sức để chúng thay nhau hút máu.

Hàn Mạc chỉ muốn một đao cắt vào yết hầu giết chết y, nhưng trong lòng hắn còn có tính toán cho nên tạm thời phải nhẫn nại!

Thường La cảm thấy sát khí trong ánh mắt của Hàn Mạc dịu đi nên nghĩ cách tìm cho mình một đường sống, nói:

- Huynh đệ cũng biết đấy, bề trên dặn, ta đâu dám không tuân theo, áp bức bách tính cũng không phải là do Thường La ta gây nên…

Rồi chỉ vào Dương Tiêu đang nằm bất động trên mặt đất nói :

- Đều là những tên chó săn này gây ra. Hắn áp bức bách tính lại còn bòn rút tiền công. Ngươi xem hắn nuôi vợ mập mạp đẫy đà thế nào… không có tiền thì làm sao được như thế, có thể nuôi vợ tốt như vậy chắc chắn là điều ta và hắn không thể làm chung!

Dương Điền thị cảm thấy sát khí bên ngoài trướng dịu đi rất nhiều liền thò đầu ra, nhìn thấy gã nam nhân nằm chết sõng xoài trên mặt đất, tên mặc bộ đồ đen cầm chiếc chuỷ sáng loáng, nghe thấy Thường Lạc đang đùn đẩy trách nhiệm để đối phó với tên mặc đồ đen, vội vàng hỏi:

- Ngươi đã ngủ với lão nương rồi, lẽ nào ngươi với thị không cùng làm? tham ô tiền trợ cấp không phải là giả, nhưng công văn nói rất rõ là mỗi nhà 20 lạng, còn 10 lạng không phải ngươi tham ô cho bản thân ư? lúc trên giường ngươi dùng lời đường mật bây giờ mang thị ra gánh tội thay. Ngươi thật không có lương tâm!

Cũng không biết là do sợ hãi hay thế nào mà thị bật khóc nức nở.