Mộ Dung Hạc nhìn thấy Tú công chúa đi ra, không những không dừng tay, mà còn có chút phấn khích hơn, dường như ở trước mặt Tú công chúa gã muốn tỏ ra dũng mãnh, nhấc đại đao hướng Hàn Mạc đánh xuống, trong miệng còn gọi:

- Ai dám ở Đông hoa thính giương oai, lão tử liền bổ a!

Khí thế ngùn ngụt, đao bổ xuống giống như đầu một lão hổ hung mãnh.

Hàn Mạc gặp Mộ Dung Hạc không biết tốt xấu đánh tới, gãi đúng chỗ ngứa, Mộ Dung Hạc đưa ra một đao khí thế vô biên, so với những người thường mạnh mẽ hơn nhiều, dù sao cũng là Ngự quân tham lĩnh, một đao cũng không có gì đáng gọi là chiêu số đặc sắc, cái chính là kết quả. Hàn Mạc tuy rằng tự tin võ công của mình cao hơn, nhưng lại cũng không dễ dàng đỡ lấy, cuối cùng lui lại một bước.

Mộ Dung Hạc thấy thế mừng rỡ. Hắn cố tình tỏ ra bản lĩnh trước mặt Tú công chúa, cho nên khi Hàn Mạc lui về phía sau hắn tự cho là Hàn Mạc yếu thế, trong miệng lại quát to một tiếng, bước lên trước, đại đao đâm tới.

Chỉ nghe một tiếng "keng" vang lên, lúc này không ngờ Hàn Mạc nâng cánh tay trái lên, dùng chủy thủ trong tay chặn đại đao đang bổ xuống. Trong lúc Mộ Dung Hạc còn chưa kịp thay đổi chiêu thức, chủy thủ trong tay Hàn Mạc kéo thẳng xuống theo lưỡi đao, đâm về phía tay Mộ Dung Hạc đang nắm đao.

Chủy thủ tuy nhỏ bé, nhưng hàn quang sắc bén vô cùng, nếu là đâm trúng, không phế cũng bị thương.

Mộ Dung Hạc giật mình kinh hãi, phải thu tay lại tránh thoát một chủy, cũng không kịp để ý Hàn Mạc tay phải đấm thẳng một quyền vào vai Mộ Dung Hạc. Mộ Dung Hạc chỉ kịp đỡ lấy uy lực của chủy, nhất thời không dự đoán được Hàn Mạc dùng cả quyền, càng không thể tưởng được người này chẳng những nội lực cực lớn mà tốc độ cũng kinh người, chưa kịp có phản ứng đã nghe một tiếng "bộp ", một quyền đánh đúng bờ vai, hắn cảm thấy bả vai đau đến tận xương tủy, cắn răng chịu đựng không dám kêu ra, thân thể bị đánh phải lui lại vài bước, trên trán mồ hôi túa ra liên hồi lạnh toát.

Hàn Mạc từ sáu tuổi đã bắt đầu tập luyện "trường sinh kinh", mang theo một đám "Hắc báo" huấn luyện đặc biệt, mười mấy năm qua, có thâm niên trên giang hồ, tuy rằng Mộ Dung Hạc công phu đao thương không kém, nhưng nếu muốn Hàn Mạc một chọi một thì có chút chênh lệch.

Hàn Mạc chưa kịp đưa ra chiêu thức thứ hai, chợt nghe Tú công chúa nhỏ nhẹ:

- Hàn thính trưởng, hắn không phải đối thủ của ngươi, ngươi hãy buông tha hắn đi!

Mộ Dung Hạc nghe Tú công chúa nói như vậy, sắc mặt khó coi, nhưng nhìn thấy Hàn Mạc đôi mắt tử lạnh như băng âm hàn, trong lòng thấy lạnh cả người.

Hàn Mạc thu hồi chủy, tiến về phía Tú công chúa quỳ gối hành lễ:

- Thần tham kiến công chúa điện hạ!

Tú công chúa nâng tay nói:

- Miễn lễ. Hàn thính trưởng đứng lên đi!

Hàn Mạc đứng dậy, Tú công chúa cười điệu đàng:

- Hàn thính trưởng tới đây, có việc công gì sao?

Tuy rằng lần này nàng ăn mặc chỉnh tề nhưng vẫn che dấu vẻ lả lơi ma mị gần như đã thành "ưu điểm" thâm căn cố đế của mình.

-Thần đến mang một thi thể đi.

Hàn Mạc bình tĩnh nói :

- Chỉ mong công chúa điện hạ không trách tội !

Lúc này, Mộ Dung Hạc đang cắn răng chịu đau, chịu không nổi đổ xuống bên một cây cột, kêu lên:

-Công chúa, hắn đánh gãy cây gỗ rồi.

Tú công chúa lập tức nhìn Hàn Mạc dò hỏi.

Hàn Mạc gật gật đầu, nói:

- Là thần đánh gãy !

- Thi thể đâu?

Mộ Dung Hạc oán hận nhìn Hàn Mạc:

- Thi thể treo trên cây gỗ này đâu?

Hàn Mạc cũng không giấu diếm:

- Ở trên xe của ta!

Mộ Dung Hạc lập tức nói:

- Hàn Mạc, đó là thích khách Ngụy quốc, ngươi mang thi thể thích khách Hắc kỳ đi, ý muốn như thế nào?

Hàn Mạc lạnh lùng nói: Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnFULL.vn

- Ta cũng rất muốn hỏi Mộ Dung tham lĩnh, đêm qua ở phủ Tây Môn ngươi mang theo Ngự lâm quân ở bên ngoài canh giữ, tại sao ngươi lại để thích khách đó vào phủ?

- Ngươi... !

Mộ Dung Hạc nóng nảy, hắn cũng biết, chuyện này nếu truy cứu, hắn nhất định không thể thoát tội, trước mắt có Tiêu thái sư che chở, tạm thời còn không có xảy ra sự cố, nếu có người đứng lên tố cáo, cho dù không phải là tội lớn, nhưng cũng không thể tránh được những phiền toái. Hàn Mạc vạch trần hắn, hắn lại càng thêm kích động. Nếu Hàn gia dựa vào điều này mà truy cứu, thì thật không biết ứng phó thế nào.

Hàn Mạc cười lạnh nói:

- Mộ Dung tham lĩnh có thể để thích khách vào Tây Môn phủ ám sát, tại sao ta không thể mang thi thể thích khách về điều tra phá án. Mộ Dung tham lĩnh có lẽ quên Tây thính chúng ta là tổ chức đặc biệt trong triều, đôi khi cũng thay công chúa điện hạ giải quyết, chỉ có điều ta có chút tò mò, mấy thi thể ở Đông hoa thính và Mộ Dung tham lĩnh có quan hệ thế nào? Ta vẫn chưa hiểu được Mộ Dung tham lĩnh bản lĩnh kém cỏi hay là sai thích khách vào Đông thính để làm việc này? Như thế thật nông cạn.

Hàn Mạc châm chọc khiêu khích, chỉ khiến Mộ Dung Hạc mặt biến sắc, thân thể hắn cường tráng nhưng kém thông minh liên tục bị Hàn Mạc đả kích, lại ở trước mặt Tú công chúa bị chế ngạo, hắn cảm thấy xấu hổ vô cùng, nhưng lại không biết làm sao, tiến lên đánh nhau với Hàn Mạc lại càng không dám.

Tiểu tử Hàn Mạc này thoạt nhìn là người nhã nhặn, lịch sự, nhưng khi động thủ thâm độc khác thường, Mộ Dung Hạc đã cảm giác được, chính bả vai mình nếu không được cứu chữa kịp thời, vài năm nữa bị tê liệt là chuyện nhãn tiền.

Tiểu tử này gần như đã đánh nát xương bả vai hắn.

Tú công chúa nhìn Mộ Dung Hạc liếc mắt một cái, than nhẹ một tiếng, nói:

- Mộ Dung tham lĩnh, ngươi đi trước đi!

Mộ Dung Hạc sửng sốt

- Công chúa, ta... !

Đôi mắt Tú công chúa hiện lên dị sắc, đôi mày liễu nhíu lại, Mộ Dung Hạc rơi vào đường cùng, phải cung kính nói:

- Tuân chỉ!

Hung hăng trừng mắt nhìn Hàn Mạc liếc mắt một cái, bảo thuộc hạ đến đưa lên ngựa, quay đầu lại hướng Hàn Mạc giọng căm hận nói:

- Hàn... Hàn Mạc, nếu ngươi không ngại chúng ta tìm một cơ hội khác đến so tài!

Hàn Mạc thản nhiên cười, tràn đầy khinh thường.

Mộ Dung Hạc hừ lạnh một tiếng, lúc này mới thúc ngựa mà đi.

Chờ Mộ Dung rời khỏi, Tú công chúa mới nhẹ bước đến sát bên Hàn Mạc, thân hình uyển chuyển như báo, nụ cười quyến rũ ma mị. Hàn Mạc lập tức liền cảm nhận được mùi thơm từ cơ thể nàng toát ra đầy hấp lực.

Tú công chúa tuy là hơn ba mươi tuổi, nhưng từ đường nét trên khuôn mặt đến dáng người, làn da đều như hơn hai mươi tuổi, mịn màng tròn căng như thiếu nữ. Điều đáng nói là phong thái mê hoặc nam nhân của nàng dường như đã đạt đến độ thành thục, nhất cử nhất động đều toát lên vẻ thu hút mà tự nhiên vô cùng.

- Lá gan của ngươi rất lớn!

Tú công chúa chăm chú nhìn Hàn Mạc, khẽ cười nói.

Hàn Mạc bình tĩnh nói: - - Thần vẫn nghĩ đến, làm việc phi thường phải có can đảm, chúng ta làm đặc vụ , tất nhiên có chút đảm phách.

Tú công chúa lập tức cười khanh khách, không chỉ gương mặt được trang điểm cẩn thận cũng cười theo, mà cả đôi gò bổng đảo đầy đặn cũng như chuyển động:

- Hàn thính trưởng, nói chuyện với ngươi rất thú vị!

Hàn Mạc thản nhiên:

- Thần nói chuyện chưa chắc có ý tứ, nhưng chắc là có chút đạo lý .

Tú công chúa lại đong đưa:

- Được, được, được, tiểu tử kia, ngươi nói rất có lý...! Mi mắt chớp chớp, lấp lánh như cười, dịu dàng nói:

- Hàn Mạc, ngươi đến Đông hoa thính lấy thi thể thính khách, cái này là lý gì? Ngươi có thể nói rõ cho bản cung hay không?

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Khởi bẩm công chúa, thần... chỉ biết nhất thiết phải làm việc này!

Tú công chúa nhìn Hàn Mạc:

- Có đôi khi, việc nên làm chưa chắc có thể làm, phải trả giá !

- Thần đã chuẩn bị để đón nhận hết tất cả mọi chuyện.

Hàn Mạc nói:

- Công chúa nếu phải giáng tội, thần tự nguyện gánh vác.

Tú công chúa đột nhiên chuyển hướng:

- Người có muốn vào trong ngồi hay không?

Hàn Mạc lập tức nói:

- Ty chức đang bận công vụ.

- Thôi.

Tú công chúa nhẹ nhàng cười:

-Chuyện ám sát đêm qua, kinh lý bây giờ còn loạn, ngươi phải đi, cũng phải. Dừng một chút, thân hình hơi uốn éo, xích lại gần, đem theo làn hương thơm ngây ngất kề gương mặt kiều diễm của mình sát cạnh Hàn Mạc:

- Buổi tối ngày mai bản cung ở Tú đông phòng chờ ngươi, ta có chuyện muốn nói, ngươi có thể đến hay không?

Hàn Mạc khẽ nhíu mày, bình tĩnh hỏi:

- Công chúa, đây là ý chỉ, hay là yêu cầu?

- Có khác nhau?

- Nếu là ý chỉ, thần chỉ có thể phụng chỉ, nếu là yêu cầu, thần cũng không chắc chắn câu trả lời...!

Tú công chúa ha ha cười nói:

- Hàn mạc, nói chuyện với ngươi rất thú vị, coi như là ý chỉ của bản cung.

- Thần tuân chỉ!

Hàn Mạc đành đáp.

- Vậy bản cung sẽ chờ ngươi.

Tú công chúa nói khẽ.

Hàn Mạc chắp tay:

- Thần còn có một chuyện phải bẩm công chúa điện hạ!

- Cứ nói!

- Thần nghĩ rằng Hắc kỳ tuy là kẻ thù của Yến quốc, nhưng bọn họ cũng đều là dũng sĩ cống hiến vì nước, chúng ta có thể giết họ, nhưng không thể không tôn trọng dũng khí bọn họ. Hàn Mạc chậm rãi nói:

- Như thế quang minh chính đại mà làm nhục thi thể bọn họ nhục nhã, không phải khí phách của một nước lớn!

Tú Công chúa thở dài:

-Số mệnh đã định, vốn là so với người bình thường phải tàn khốc. Có lẽ ngươi nói cũng đúng, chúng ta có thể giết họ, lại không thể không tôn trọng bọn họ... !

Rời khỏi Đông hoa thính, xe ngựa chạy như bay, Hàn Mạc im lặng mà ngồi ở bên trong thùng xe, bên cạnh chính là thi thể Thanh Ưng dựa đầu vào, bi thương vô cùng. Bánh xe va vào những tảng đá ở dưới đường vang ra âm thanh cạc cạc cực kỳ nặng nề.

Cũng không biết trải qua bao lâu, xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại, Bùi Anh Hầu hạ giọng nói:

- Đại nhân, tới rồi!

Hàn Mạc vén rèm lên, xe ngựa dừng ở chính Tây hoa thính, cửa chính rộng mở , vài thành viên đang đứng ở trước cửa.

Bức màn bên kia mở ra, Hàn Mạc bước xuống xe đem theo Thanh Ưng, đối diện Tây hoa thính là tứ hợp sân, nhẹ nhàng nói:

- Thanh Ưng, đây là nhà của ngươi, ngươi đã về nhà !

Lúc này Hàn Mạc cảm thấy trong lòng một mảnh bi thương.

- Tìm một chỗ hậu táng, hãy yên tâm nghỉ ngơi đi!

Hàn Mạc nhẹ giọng chỉ bảo Bùi Anh Hầu.

Bùi Anh Hầu lúc này khóe mắt hơi hơi cay đỏ, trên mặt tràn đầy vẻ tôn kính:

- Tuân lệnh!