Tiếu Mộc thấy đám kỵ sĩ kia rời khỏi, giục ngựa đi lên, xuống ngựa, đến bên Hàn Mạc, nhẹ giọng hỏi:

-Đại nhân… ngài không sao chứ? Những người đó…

Hàn Mạc nhìn Tiếu Mộc lắc đầu:

-Không sao, để mọi người thu lương thực lại mang về trước.

Lập tức Tiếu Mộc ra lệnh cho binh sĩ làm theo lệnh Hàn Mạc, sau đó khẽ nói với Hàn Mạc:

- Đại nhân, người đó võ công rất cao, lần này cướp lương thực không biết là muốn gì?

Hàn Mạc hơi trầm ngâm, thấp giọng hỏi:

- Tiếu Hộ Quân uý, ngài nghe qua danh của Mặc thập nhị lang chưa?

Tiếu Mộc suy nghĩ một chút, sau đó lắc đầu trả lời:

- Chưa từng nghe qua, chỉ sợ tên này là giả. Bọn họ thân thủ bất phàm, có tổ chức, chắc chắn không phải người vô danh. Họ đeo mặt nạ lại báo tên giả, chắc chắn muốn giấu diếm thân phận thật sự.

Hàn Mạc phát tay ra lệnh:

- Đi thôi, trời tối rồi, phải nhanh chóng đi qua Ngô Công Lĩnh.

Sau đó mọi người mang theo lương thực đi ra đường chính, lúc này trận hình của đoàn xe đã chỉnh đốn ngay ngắn, khác hẳn vừa rồi bối rối. Nguồn: http://truyenfull.vn

Miêu Võ thấy nhóm người Hàn Mạc từ trong rừng đi ra đang căng thẳng đã buông lỏng, bước nhanh đến đón, cung kính nói:

- Thuộc hạ bất tài, bị họ cướp đi lương thực, thỉnh đại nhân trách tội.

Y là người phụ trách an toàn của phía sau đoàn xe, mà Mặc thập nhị lang từ chỗ này cướp đi lương thực, cho nên y phải chịu trách nhiệm.

Hàn Mạc xua tay:

- Miêu tham lĩnh không cần tự trách, cường đạo không phải người thường, lại chọn chỗ này để cướp bóc, ngài không cần tự trách. Cũng may là chúng ta lấy lại được lương thực, chuyện cũng không cần lo lắng. Chúng ta trước tiên cần phải vượt qua Ngô Công Lĩnh, nơi này không thể ở lâu.

Miêu Võ thấy Hàn Mạc dẫn mấy người đi cướp lại lương, trong lòng rất là khâm phục, cũng không nói nhiều, lập tức ra lệnh cho đoàn xe khởi động.

Cũng may mưa phùn đã ngừng, đoàn xe đốt đuốc lên, dưới sự dẫn dắt của người dẫn đường rất nhanh đi qua Ngô Công Lĩnh, dưới chân núi trước mặt là đồng bằng.

Đoàn xe đi tiếp một đoạn, người ngựa đều rất mệt mỏi, nơi đây hiu quạnh nên tìm một chỗ rộng rãi cắm trại nghỉ ngơi.

Tên mật thám vừa rồi cũng không còn sung sức như trước, bây giờ trước mắt Hàn Mạc chỉ có thân hình rũ rượi lết đi, thở cũng không ra hơi, có thể thấy người này kiên trì cũng không được bao lâu nữa.

Hàn Mạc mang theo nụ cười cổ vũ, nhẹ nhàng nói với hắn:

- Có thể kiên trì được hay không, thật sự không được thì gật đầu một cái, ta cho ngươi đồ ăn ngon nhất!

Mọi người đều nghĩ nghiêm hình tra tấn mới là thủ đoạn tàn khốc nhất, thực tế đôi khi thủ đoạn tra tấn đơn giản nhất chính là bỏ mặc cho đói khát.

Phàm là con người thì đòn đau còn có thể chịu, chứ đói khát thì cầm cự không được mấy ngày.

Chưa từng bị tra tấn bởi đói khát thì không biết cảm giác sợ hãi khi bị đói khát đáng sợ như thế nào.

Trên mặt gã tái nhợt không còn giọt máu, đôi mắt tràn ngập sát khí không còn sự sắc bén, chỉ còn ảm đạm nhìn Hàn Mạc, không gật đầu không lắc đầu.

Hàn Mạc lấy miếng giẻ trong miệng hắn ra, không phải sợ hắn cắn lưỡi tự tử, mà tiểu tử này bây giờ cả người không còn một chút sức, cho dù muốn tự tử Hàn Mạc cũng trong nháy mắt đánh gãy răng ngay.

Môi gã khô nẻ, thở hổn hển, thều thào từng câu:

- Cho ta…cho ta… nước…!

Hàn Mạc lấy bên hông đeo túi nước cho gã, gã uống hai ngụm Hàn Mạc thu lại túi nước, hoà nhã hỏi:

- Ngươi nói?

- Không phải… không phải ta không muốn nói!

Hắn yếu ớt nói:

- Ta … ta thật sự không biết ai phái ta đến cướp lương. Ta thu người khác tiền… thuê người khác làm việc…!

- Cầm tiền của người này, đem đi thuê trả cho người khác?

Hàn Mạc nhíu mày:

- Lấy tiền của ai, vì ai mà làm việc này?

Tên mật thám cười khổ:

- Thôi, chuyện đến nước này chỉ sợ gia nhân của ta cũng đã chết. Ngài thông minh suy nghĩ một chút là có thể hiểu, vì sao ta bị bắt lâu như vậy không có người đến cứu, dù không cứu cũng nên phái người đến diệt khẩu. Vì sao bọn họ không làm như vậy?

Hàn Mạc cười thản nhiên:

- Chuyện này ngươi nên nói cho ta biết?

- Vì họ biết ngài từ miệng của ta không tìm được gì hữu ích..!

Gã nhìn chằm chằm Hàn Mạc:

- Vì tôi biết quá ít, dù nói cho ngài, cũng không ảnh hưởng gì, bọn họ không cần vì tôi mà mạo hiểm.

Hàn Mạc nâng cằm, nhìn gã hỏi:

- Ngươi tên gì?

- Trần Thương!

- Ở đâu?

- Quận Hội Kê!

Nếu người là người nước Yến thì biết số lương thực này dùng làm gì.

Hàn Mạc nhíu mày, trong lòng rất bất mãn:

- Nếu là người nước Yến sao ngươi muốn thấy đồng bào chết đói?

Trong mắt gã thoáng bối rối, áy náy không dám ngẩng đầu.

Hàn Mạc mày nhăn lại. Gã là người nước Yến, chẳng lẽ đây không phải kế hoạch của địch quốc mà là người nước Yến tự mình làm?

Liệu đây là gia tộc nào muốn động thủ?

- Nếu không nhờ đại ca của ta, từ 3 năm trước tôi đã chết.

Gã ủ rũ kể:

- 3 năm trước tôi phạm tội bị giam vào đại lao, chỉ chờ chết…

Hàn Mạc nhìn hắn, lắng nghe.

- Trước đó một ngày ta được một người cứu ra.

Gã chậm rãi kể:

- Từ đó tôi đến một tranh viên vắng vẻ không người, chỉ có một đám tử tù giống ta tất cả đều được đại ca cứu ra!

Hàn Mạc thản nhiên:

- Hắn cứu các ngươi không mang thiện tâm!

- Từ ngày đó, chúng tôi theo đại ca huấn luyện, tất cả có 38 người. Ta không biết những người này còn sống hay đã chết, ta chỉ biết 18 người chúng ta gọi là Tổ Ất Tân. Chúng ta được huấn luyện chính là giết người, ẩn núp. Đại ca nói qua, chỉ cần chúng ta nghe lời thì người nhà sẽ được an toàn.

Hàn Mạc nâng cằm, nhìn gã không rời, không nói gì.

- Tôi không biết trang viên đó ở chỗ nào, chỉ biết từ 3 năm trước tất cả như ăn, mặc, huấn luyện…đều được đại ca an bài.

Hơi thở gã nặng nề, nhìn phía Hàn Mạc cầu xin:

- Cho tôi uống nước!

Hàn Mạc đưa túi nước cho gã, gã tiếp nhận và uống sạch, sau đó lấy tay lau miệng, nói:

- 38 người có người chịu không nổi sự huấn luyện khắc nghiệt đã chết, thi thể được đem cho chó ăn trước mắt chúng ta… chỉ còn lại 18 người.

Miệng gã giật giật, đôi mắt rất là sợ hãi.

- Họ coi các ngươi không phải con người, diệt hết nhân tính của các ngươi, biến các ngươi thành vũ khí giết người mà thôi.

Hàn Mạc cười lạnh:

- Đôi khi vì người nhà bình an mà đón nhận cái chết so với rúc đầu vào rọ sống như súc sinh nhục nhã còn cao quý hơn nhiều.

Gã ngẩng lên nhìn Hàn Mạc, nói:

- Cuối cùng đại ca nói với chúng tôi là khi chúng tôi chết, người nhà sẽ được sống giàu sang phú quý, nhưng nếu… chúng ta chịu không được huấn luyện mà chết đi thì người nhà cũng sẽ bị chôn theo. Cho nên chúng ta sống là vì chính người nhà của mình.

Trong lòng Hàn Mạc ớn lạnh, xem ra từ miệng của Trần Thương không thu hoạch được gì, chỉ biết người mang biệt danh Đại ca là người độc ác không có tính người.

- Lão đại các ngươi người ở đâu?

Hàn Mạc hỏi.

Gã lắc đầu trả lời:

- Không biết, 3 năm, mỗi lần gặp đại ca đều mang mặt nạ, bên ngoài mặc áo choàng trùm kín cả thân, thậm chí chúng ta chưa thấy qua tay hắn, chỉ nghe được đại ca ra lệnh mà thôi…cho đến hai ngày trước, đại ca ra lệnh cho chúng ta ám sát người của ngài, sau đó mặc y phục của họ lẫn vào đoàn xe, đợi cho trời tối thì đốt lương thực…!

- Đám kỵ binh có quan hệ gì với các ngươi?

- Kỵ binh?

Mặt gã mờ mịt hỏi:

- Kỵ binh nào?

Hàn Mạc thấy vẻ mặt gã không phải giả bộ, lập tức hiểu hai nhóm này hành động không hề biết nhau, quả thật người lập mưu phía sau phải vô cùng cẩn thận.

- Ngươi nói tiếp đi!

Gã nói tiếp:

- Đại ca nói với chúng tôi sau khi hoàn thành nhiệm vụ này sẽ cho chúng tôi rời khỏi tổ chức cùng với 50 lạng vàng!

Hàn Mạc cười lạnh:

- Người nói si nói mộng mà thôi, dù các ngươi hoàn thành nhiệm vụ thì cũng bị diệt khẩu. Bọn họ trăm phương ngàn kế huấn luyện các ngươi chính là muốn dùng trong lúc này, sau khi dùng các ngươi xong họ còn muốn cho các ngươi lộ diện?

Trần Thương ảm đạm, cũng không phản bác.

- Thỏ chết, chó hết việc, chim không còn, cung cất xó!

Hàn Mạc thản nhiên:

- Ngươi còn nhớ trang viên huấn luyện các ngươi ở đâu?

Gã lắc đầu:

- Không biết. Lúc được cứu thì mắt bị bịt kín, khi đi ra cũng vậy, tôi cảm giác trang viên rất hẻo lánh và rộng lớn, trong chúng ta cũng có vài người trốn ra ngoài, nhưng đều thất bại và bị đại ca cắt cổ trước mặt chúng ta…!

Gã dừng một chút, liếc qua Hàn Mạc nói:

- Sự tình phía sau ngài đều biết, chúng tôi ẩn núp và bị các ngài phát hiện!

Hàn Mạc đứng dậy, chắp tay sau lưng, suy nghĩ rồi nói:

- Đây là toàn bộ chuyện ngươi biết?

- Đúng!

Gã cười khổ:

- Trước khi hành động, chúng ta thực không biết lương này là dùng để cứu tế nạn dân bị thiên tai!

Hàn Mạc quay sang phía binh lính nói:

- Lấy một chút đồ ăn cho hắn, trông trừng cẩn thận!

Sau đó liền xoay người đi ra.

Dựa theo những lời của Trần Thương, Hàn Mạc không tìm được bao nhiêu manh mối, quả nhiên hắc thủ phía sau làm việc cẩn thận, một chút sơ hở cũng không lộ ra.

Hàn Mạc không thể đoán ra biệt danh đại ca kia là người của nước Yến hay là của địch quốc, trang viên cũng vậy. Ba năm không bị phát hiện quả thật bí mật được bảo vệ vô cùng tốt.

Nếu là địch quốc còn tạm, nếu là người nước mình, nhân vật có thực lực như vậy thật là đáng sợ, càng đáng sợ hơn người này ác độc dị thường.

Đang suy nghĩ hắn vô tình đi đến xe ngựa của Tiêu Linh Chỉ, nghe được Tiểu Quân gọi " Hàn thiếu gia" hắn ngẩng lên nhìn, Tiểu Quân đứng cạnh xe ngựa, Tần Sơn đang thi lễ đối với mình.

Hàn Mạc gật đầu mỉm cười, lại nhìn phía bờ sông, Tiêu Linh Chỉ dáng người thướt tha đang cô liêu một mình, trông rất cô đơn, tóc nàng đen bóng bay theo làn gió, nhìn rất đẹp.